Tiên Môn

Chương 63: Chương 63: Lợi Ích Của Người Vệ Đạo




Lãng phí ư? Ai dám bảo đảm rằng Lăng Tiểu Ngư thực sự bình an? Đồng ý chính Chu Đại Trù hắn đã kiểm tra, thế nhưng... hắn cũng không thể hoàn toàn tin tưởng bản thân mình.

Lo quá tắc loạn, ý nghĩa hẳn là như vầy đi.

...

“Tiểu Ngư, để ta đưa ngươi về gặp sư phụ...“.

Giúp Lăng Tiểu Ngư phục dụng xong đan dược, Chu Đại Trù không nán lại thêm nữa, lập tức đem Lăng Tiểu Ngư đặt lên lưng, nhắm đỉnh Kim Kiếm Phong bay đi.

Tốc độ rất nhanh.

...

Trước đó, ở chính điện Kim Kiếm Phong.

Cơ Thành Tử, Lăng Thanh Trúc, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, năm vị phong chủ đều hiện đã an toạ trên ghế. Trong lúc chờ đợi Lăng Tiểu Ngư, đám người bọn họ cũng không hề nhàn rỗi. Suốt từ nãy giờ, dưới sự dẫn dắt của Cơ Thành Tử, tất cả vẫn đang cùng nhau thảo luận về hung linh.

Lắng nghe hồi lâu, trên ghế chủ toạ, Cơ Thành Tử lúc này mới nói: “Các vị sư đệ, sư muội, ý kiến của mọi người ta đều đã nắm rõ. Ta cảm thấy lời của Ngọc Thường sư muội rất có lý. Dựa theo những gì xảy ra hôm nay, có thể thấy đại tai kiếp hiện đã cận kề. Trước kiếp nạn này, Thiên Kiếm dẫu mạnh cũng bất quá một tông môn, khó lòng đơn độc chống đỡ. Tuy rằng sư tôn đã tiên đoán Thanh Trúc sư muội sẽ là chìa khoá để hoá giải tai kiếp, nhưng chúng ta cũng không nên vì vậy mà chủ quan lơ là“.

“Hung linh đáng sợ, muốn tiêu diệt thì cần phải có sự đồng tâm hiệp lực của tu sĩ chính đạo trong thiên hạ“.

Cơ Thành Tử tạm ngưng vài giây, rồi mới nói tiếp: “Ta định sau khi kiểm tra xong môn nhân trên dưới, nếu vẫn không phát hiện được tung tích hung linh thì sẽ gửi thông điệp đến cho Tam Tiên Đảo, Cửu Hoa Cung, Lam Yên Tự và các thế lực gần xa, bảo họ cũng gấp rút tra xét, tầm nã hung linh. Dĩ nhiên, sự thể đã phát sinh hôm nay, những tiên liệu mà sư tôn và tổ sư gia lưu lại, ta cũng sẽ tường thuật rõ ràng cho họ“.

“Các vị sư đệ, sư muội, mọi người cảm thấy thế nào?“.

Nghe qua tận tường, các vị phong chủ chẳng hẹn mà cùng quay mặt nhìn nhau, cuối cùng Lý Ngọc Thường đứng lên nói: “Chưởng môn sư huynh, đại tai kiếp đã cận kề, thật sự cũng không cần phải bảo mật nữa. Nếu sau khi kiểm tra toàn thể môn nhân trên dưới mà vẫn chưa thể khám phá ra được sự tồn tại của hung linh thì muội nghĩ cần công bố tất cả để mọi người khẩn trương truy lùng, chuẩn bị ứng phó“.

“Chưởng môn sư huynh, Ngọc Thường sư tỷ nói phải.” Ngồi kế bên, phong chủ Tương Kiếm Phong - Ngọc Vân Tử - cũng lên tiếng tán đồng - “Hung linh đã được định sẽ là đại địch của chính đạo, là người sẽ đem đến tai kiếp cho chính giáo ta, thiết nghĩ chẳng dễ dàng gì mà truy ra được. Vì lẽ đó, chúng ta cần khẩn trương chuẩn bị mọi bề, phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra“.

“Ừm... Vân Tử, lời đệ không phải không có lý“.

Thành thực thì trong lòng mình, Cơ Thành Tử vốn cũng có cùng ý nghĩ. Giống như Ngọc Vân Tử, hắn cũng chẳng quá tin tưởng vào đợt tra xét, truy lùng này. Không phải hắn bi quan mà đó là điều hoàn toàn thoả đáng.

Ngẫm một chút. Thân đã được chú định sẽ là kẻ mang tới kiếp nạn diệt vong cho chính đạo, thử hỏi hung linh há lại tầm thường đến vậy? Một đợt truy lùng liền tóm gọn?

Đại tai đại kiếp còn chưa hiển lộ chút phong mang nào đã bị dẹp tan ư? Cơ Thành Tử dù muốn cũng không cách nào tin được. Chẳng qua là tận lực thi hành, hết lòng ngăn chặn thế thôi...

Ngước mắt lên nhìn, Cơ Thành Tử vô tình trông thấy Lăng Thanh Trúc có thái độ khác hẳn mọi người, vẫn ngồi điềm nhiên uống trà như cũ thì nội tâm máy động, theo thói quen vuốt nhẹ chòm râu, hỏi: “Thanh Trúc sư muội, trong dự ngôn của sư tôn thì sư muội chính là nhân tố mấu chốt để dẹp tan tai kiếp. Những năm qua không biết muội có phát hiện ra điều gì chăng?“.

“Ực...“.

Hơi thiếu ý tứ, Lăng Thanh Trúc nuốt xuống ngụm trà đang nghịch trong miệng từ nãy giờ, hướng Cơ Thành Tử hồi đáp: “Chưởng môn sư huynh, huynh nhắc tới chuyện này lại làm muội thấy ngờ vực đấy“.

“Ngờ vực?” - Cơ Thành Tử thắc mắc - “Muội ngờ vực điều gì?“.

“Chẳng phải quá hiển nhiên rồi sao“.

Lăng Thanh Trúc tỏ vẻ bất mãn, nhanh chóng tiếp lời: “Năm đó sư bá nói lúc nhìn trộm thiên cơ đã trông thấy hình tướng của muội, bảo muội sẽ nắm giữ vai trò trọng yếu trong việc tiêu diệt hung linh, hoá giải kiếp nạn. Ban đầu thì muội cũng tin như vậy, nhưng đến hiện tại thì... niềm tin thật đã không còn lớn lắm“.

“Chưởng môn sư huynh, huynh nghĩ coi, nếu thực là người gánh trọng trách tiêu trừ tai kiếp thì muội đây phải có gì đó đặc biệt chứ. Đằng này...“.

“Đồng ý là tư chất của muội rất cao, đạo thuật cũng xem như không tệ, thế nhưng so với sư huynh, so với Viên Tôn thì thực lực vẫn kém xa. Tóm lại muội chưa phải người nổi trội nhất. Trong cái thế giới bao la rộng lớn này muội chỉ là một con sâu nho nhỏ tội nghiệp...“.

“Haizzz... Ngay đến một đôi Kim Tước thôi cũng đã khiến muội quên ăn mất ngủ, trằn trọc liên miên thì nói gì tiêu diệt hung linh, giải trừ tai kiếp“.

“Sư huynh, hôm nay huynh cũng nghe rồi đó. Thời điểm thái cực đồ hiện ra, giọng nói kia đã bảo lúc hắn sinh trời còn chưa có a... Chậc, một tồn tại từ thời đại hỗn mang, so với thượng cổ linh chủng như Viên Tôn, như Kim Tước thì khẳng định phải mạnh hơn rất rất nhiều. Một tên chân nhân hậu kỳ nhỏ nhoi như muội, tài sức đâu mà đối phó? Muội nghĩ năm đó sư bá chắc đã hoa mắt nhìn lầm rồi“.

Hoa mắt nhìn lầm?

Cách một khoảng ngắn, trong bộ trường bào màu nâu, với nét mặt co rút, Ngọc Vân Tử cười khổ: “Thanh Trúc sư tỷ, Thanh Hà sư bá là bậc cao nhân đạo pháp thâm huyền, tinh thông dự ngôn chi thuật, đệ nghĩ người sẽ không nhìn lầm đâu“.

“Tiểu Vân Tử, ngươi thật cảm thấy như thế sao?” - Liếc xéo Ngọc Vân Tử, Lăng Thanh Trúc cố tình chưng ra vẻ bất thiện - “Ý ngươi có phải là nói một khi kiếp nạn xảy ra, sư tỷ ta đây nhất nhất nên vì chính giáo thiên hạ mà xả thân lao vào biển lửa?“.

“Hứ... Sao Tiểu Vân Tử ngươi không tự mình xung phong đi“.

“Thanh Trúc sư tỷ, năm đó trong lúc nhìn trộm thiên cơ, người vệ đạo mà Thanh Hà sư bá xem thấy cũng đâu phải đệ“.

“Người vệ đạo, ba cái chữ này sư tỷ ta chẳng nhận nổi đâu. Kiếp nạn hiện đã cận kề mà thực lực ta vẫn cứ yếu nhược như cũ. Ta lấy cái gì để chống lại thứ hung linh sinh ra từ thời hỗn mang kia chứ. Ta thấy năm đó Thanh Hà sư bá thực đã nhìn nhầm rồi. Biết đâu người vệ đạo mà sư bá thấy chỉ là một kẻ có tướng mạo hao hao giống ta thôi...“.

“Thanh Trúc sư tỷ, giờ không phải là lúc để đùa giỡn đâu“.

Ngó qua Lý Ngọc Thường - người vừa nói, Lăng Thanh Trúc tỏ ra vô tội: “Ngọc Thường sư muội, sư tỷ không có đùa a. Thực lực của sư tỷ hiện nay quá yếu nhược, thực khó lòng mà gánh nổi trọng trách trừ ma vệ đạo“.

Rất không hài lòng trước thái độ dửng dưng của Lăng Thanh Trúc, Lý Ngọc Thường chau mày: “Sư tỷ đã được chú định là người sẽ tiêu diệt hung linh, sao có thể thốt ra những lời như vậy. Thật đáng hổ thẹn“.

“Gánh không nổi thì ta nói gánh không nổi, có cái gì mà thẹn“.

“Haizz...” Chứng kiến hai vị sư muội của mình lại sắp bắt đầu một cuộc khẩu chiến, Cơ Thành Tử bất đắc dĩ mà ngầm thở dài. Hắn thực không hiểu nổi tại sao các nàng lại khó ưa nhau đến thế.

“Hừm...“.

Nhẹ hắng giọng, Cơ Thành Tử hướng Lăng Thanh Trúc nói ra: “Thanh Trúc, thượng thiên đã định muội là người vệ đạo, sự thật này không ai có thể sửa được... Ta biết đây là trọng trách rất lớn, muội bị áp lực cũng là lẽ đương nhiên“.

“Hmm, như vầy đi. Thanh Trúc, kể từ hôm nay chúng ta sẽ hết lòng hỗ trợ muội đề cao thực lực. Nếu thấy có gì giúp ích được cho việc tu hành của muội thì muội cứ nói với chúng ta, chúng ta sẽ tận lực“.

“Tận lực giúp mình... Chà, cũng không tệ nha.” Lăng Thanh Trúc nghe xong những lời của Cơ Thành Tử thì nội tâm liền trở nên vui vẻ. Nhưng dù vậy, ngoài mặt nàng vẫn tỏ ra dửng dưng: “Chưởng môn sư huynh, huynh lại nói đùa rồi. Muội đây bất quá một phong chủ nhỏ nhoi, sao dám phiền hà mọi người chứ“.

Tuy biết rõ vị sư muội này của mình chỉ là đang cố tình ra vẻ nhưng Cơ Thành Tử vẫn rất kiên nhẫn khẳng định lời nói của chính mình: “Thanh Trúc, lời ta không phải giả. Tiêu diệt hung linh, giải trừ tai kiếp là việc trọng đại, chỉ cần có ích cho muội thì chúng ta đều sẽ cố gắng hỗ trợ“.

“Chưởng môn sư huynh, muội thấy chuyện này...“.

“Chưởng môn sư huynh.” - Phía trước Lý Ngọc Thường còn chưa kịp nêu lên ý kiến thì đằng sau, Lăng Thanh Trúc đã vội vàng cướp lời - “Nếu huynh đã nói vậy thì muội đây chỉ đành nhận mệnh“.

Chả buồn liếc xem khuôn mặt nhăn nhó khó coi của ai kia, nàng nói tiếp, thần sắc vậy mà lại ngập tràn chính nghĩa: “Chưởng môn sư huynh, huynh an tâm. Sư muội mặc dù tư chất có hạn, cơ duyên ít ỏi nhưng vì để sinh linh thiên hạ không phải chịu cảnh lầm than, muội nhất định sẽ tận tâm tận lực đối phó hung linh, ngăn chặn tai kiếp...“.

“Hừm, trở mặt còn nhanh hơn lật sách!“.

...

Đối với lợi ích mà Lăng Thanh Trúc sẽ được hưởng, Lý Ngọc Thường khó tránh có chút bất bình trong dạ. Thật lòng mà nói, Lý Ngọc Thường nàng chẳng nguyện ý một tí nào hết.

Khổ nỗi... từ chối thì lại không được. Tốt xấu gì thì Lăng Thanh Trúc cũng là người vệ đạo, an nguy chính giáo đều nằm phụ thuộc cả vào nàng ta a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.