“U u u... u u u...“.
“U u u... u u u...“.
Chữ cuối cùng trong miệng Lăng Tiểu Ngư vừa ra hết thì dị biến liền nổi lên. Vốn đang yên ắng, những cơn gió bỗng nối nhau xuất hiện, mang theo những tiếng “u u” xa xăm, rờn rợn...
Tất nhiên, gió không phải thứ kỳ lạ duy nhất. Thực chất, bản thân Lăng Tiểu Ngư mới là điểm mấu chốt, đáng để quan tâm hơn hết thảy.
Trong tràng thanh âm như vọng lên từ chốn thâm uyên vô tận khiến người cảm thấy ghê rợn kia, khí tức trên mình hắn cũng trở nên cực kỳ hung bạo. Đặc biệt là ở bàn tay phải của hắn. Tại lòng bàn tay, cỗ lực lượng màu đen không ngừng tuôn ra. Nó nhiều tới nỗi khiến cho không gian hơn mười thước trước mặt Lăng Tiểu Ngư hắn toàn bộ đều biến thành màu đen. Tăm tối vô cùng.
Thế rồi, giữa lòng bàn tay phải của Lăng Tiểu Ngư, dấu ấn hắc ngư bỗng động, bơi hẳn ra bên ngoài.
Trên đường hắc ngư bơi, cỗ lực lượng tăm tối phủ rộng hơn mười thước không gian kia thi nhau tìm đến, dung nhập vào bên trong cơ thể nó. Và, khi mà quá trình dung nhập ấy kết thúc thì...
Hắc ngư đã chẳng còn là hắc ngư nữa. Con cá đen kia bây giờ đã hoàn toàn lột xác, biến thành một sinh vật cường đại hơn rất nhiều. Nó có thân hình như rắn, đuôi như đuôi cá, bốn chân, mỗi chân năm vuốt, trên đầu có một đôi sừng hệt như sừng hươu, mình đầy vảy...
Là rồng. Đích thị là rồng - một linh chủng mạnh mẽ thuộc hàng bậc nhất của thuở hồng hoang. Hơi khác so với hình ảnh được truyền lưu trong nhân gian có chăng chỉ ở một điểm: cánh. Con rồng của Lăng Tiểu Ngư, nó có tận những bốn cánh, hai lớn hai nhỏ...
“Grừ... ừ...“.
Không có một màn thị uy hay đe doạ nào, hắc long sau khi được triệu hồi chỉ phát ra những tiếng kêu khe khẽ. Nanh chẳng nhe, vuốt chẳng múa, nó lặng lẽ lượn quanh người Lăng Tiểu Ngư, tựa hồ muốn bảo vệ cho hắn.
“Huyền Long...“.
Vẻ điên cuồng phấn khích đã bớt đi đôi chút, Lăng Tiểu Ngư đưa tay chạm nhẹ vào cái đầu to lớn của con rồng trước mặt, khẽ nói: “Phải làm phiền ngươi rồi“.
“Grừ...“.
Rất có linh tính, hắc long sau khi nghe xong liền lắc đầu, ý tứ như thể đang bảo “Không hề gì“.
Lăng Tiểu Ngư vỗ nhẹ lên mình hắc long thêm một cái, rồi mới chuyển mắt nhìn về phía thân ảnh lục vĩ yêu hồ.
“Nguyệt cô nương quả nhiên là bậc anh thư, một người quân tử“.
Thừa hiểu đối phương đang nói về vấn đề gì, Thiên Hồ Nguyệt hừ lạnh: “Ta chờ đợi bất quá chỉ để xem nhân loại ngươi có thể xuất ra thủ đoạn bậc nào mà thôi“.
Mấy lời này, dĩ nhiên đều là thật. Với việc đã biến về chân diện, với nguồn yêu lực dồi dào của mình, Thiên Hồ Nguyệt có thừa lòng tin để hạ sát Lăng Tiểu Ngư, bất kể hắn xuất ra thêm bao nhiêu thủ đoạn đi nữa.
Lùi một bước, lúc nãy cứ cho là nàng bỏ qua mọi thứ mà lao lên tấn công đi nữa, vị tất đã ngăn được Lăng Tiểu Ngư thi triển thần thông?
Lăng Tiểu Ngư cũng đâu phải kẻ ngốc. Hắn rõ ràng đã có chuẩn bị. Cỗ lực lượng bành trướng trước khi hắc long hiện thân kia, nó há chỉ để trang trí? Nếu như lúc nãy Thiên Hồ Nguyệt nàng ra tay, e chính nàng mới là người bị thiệt.
Quan sát hắc long đang chậm rãi uốn lượn quanh thân địch nhân, Thiên Hồ Nguyệt đánh giá: “Lăng Tiểu Ngư, một lần nữa ngươi lại khiến ta cảm thấy ngạc nhiên“.
Nghe vậy, Lăng Tiểu Ngư mới nở nụ cười nhàn nhạt: “Được Nguyệt cô nương chú ý, Lăng Tiểu Ngư ta cảm thấy vinh hạnh“.
Hoà nhã, thân thiện, đấy là những gì mà Lăng Tiểu Ngư vừa mới thể hiện. Tuy nhiên, nó không tiếp diễn. Sau câu nói nọ, thay vì tiếp tục “chuyện trò” thì hắn bỗng chỉ tay về phía trước, miệng đồng thời hô lớn:
“Huyền Long, chiến!“.
“Hống!“.
Vỗn đang an tĩnh, hắc long vừa nhận được mệnh lệnh của chủ nhân thì liền đổi ngoắt một trăm tám mươi độ, trở nên hung dữ vô cùng. Bốn cánh dang rộng, trong tiếng thét đinh tai, nó lao thẳng về phía thân ảnh lục vĩ yêu hồ.
“Thiên Hồ Nguyệt ta há lại sợ ngươi!“.
Nơi đối diện, Thiên Hồ Nguyệt chẳng chút yếu thế, thấy hắc long lao đến thì cũng lập tức phóng ra nghênh đón.
Yêu trảo vung lên, nàng nhắm đầu hắc long đánh xuống.
“Hống...!“.
“Ầm...!“.
Một trước một sau, hai thanh âm nối nhau vang lên. Cái trước là từ trong miệng hắc long phát ra, còn cái sau thì chính là tiếng va chạm giữa thân thể nó và mặt đất.
Cái tát vừa rồi của lục vĩ yêu hồ, hắc long nó đã không thể né tránh.
Trên không, Thiên Hồ Nguyệt nhìn xuống thân ảnh hắc long bên dưới, cất lời miệt thị: “Một chút tàn hồn quyện với linh lực hiển hoá ra cũng dám cùng ta tranh phong? Ngu xuẩn!“.
“Lăng Tiểu Ngư! Còn thủ đoạn gì cứ mang hết ra đây!“.