Tiên Môn

Chương 79: Chương 79: Muôn Nỗi Hoài Nghi




“A da da! A da da!“.

Huơ tay múa chân, sinh vật khả ái đem bình rượu dúi vào người, hay chính xác hơn là vào chân Lăng Tiểu Ngư.

Thoát ra khỏi suy diễn, Lăng Tiểu Ngư tạm đè nén những nghi ngờ, ngồi hẳn xuống.

“Tiền bối, người... người bảo ta uống?“.

“A da da!“.

Thấy Lăng Tiểu Ngư cuối cùng cũng hiểu ra, sinh vật khả ái gật đầu hân hoan. Nó tiếp tục đem bình rượu đẩy về phía Lăng Tiểu Ngư.

“Tiền bối, ta... Bách Hoa Cao Liệt này rất mạnh mà tửu lượng của vãn bối lại không được tốt lắm...“.

“A da da!“.

“Tiền bối, ta...“.

“A da da! A da da!“.

Trước sự thúc ép của người bé xíu nơi đối diện, Lăng Tiểu Ngư dù muốn cũng khó lòng từ chối thêm nữa. Trong lớp linh quang bảo hộ toàn thân, hắn miễn cưỡng tiếp nhận bình rượu, nhấp nhẹ một hớp.

“A da da!“.

Lăng Tiểu Ngư vừa toan bỏ xuống thì sinh vật khả ái đã lập tức ngăn lại, ép hắn phải uống thêm một ngụm lớn nữa rồi mới chịu buông tha.

“Khục khục...“.

Dường như bị liệt tửu làm choáng ngợp, Lăng Tiểu Ngư dùng tay che miệng, ho liên tục.

Khuôn mặt thoáng chốc đã hồng lên thấy rõ, hắn nhìn bình rượu lại vừa mới được đẩy qua, lắc đầu: “Tiền bối, tu vi của vãn bối không đủ, thật không thể uống thêm nữa“.

“A da da?“.

Sinh vật khả ái tỏ vẻ hoài nghi. Nó loạng choạng bước vòng vòng trước mặt Lăng Tiểu Ngư, quan sát hồi lâu thì lắc đầu, tiếp tục dúi bình rượu Bách Hoa Cao Liệt cầm trong tay qua.

“A da da!“.

“Tiền bối, ta thật sự...“.

“A da da! A da da!“.

Lòng vì nể trọng ân nhân đã giúp mình tu luyện mấy năm qua, bất đắc dĩ, Lăng Tiểu Ngư đành phải cố uống thêm vài hớp Bách Hoa Cao Liệt nữa.

Rồi... lại vài hớp nữa...

Cứ thế, kẻ đưa qua, người dúi lại, chẳng mấy chốc mà Lăng Tiểu Ngư và sinh vật khả ái nọ đã đem số rượu còn lại trong bình uống cạn. Và khi đã uống xong thì...

Trước nói về Lăng Tiểu Ngư. Ngay lúc ngụm Bách Hoa Cao Liệt cuối cùng vừa được chính mình uống cạn thì hắn cũng liền vội vã lên tiếng cáo từ. Phần vì áp lực nghiền ép, phần vì tâm trí đã dần mất kiểm soát trước hơi men, hắn buộc phải mau chóng rời khỏi Phị Tinh Đới Nguyệt Động, chạy thẳng một mạch về căn phòng ở cạnh Tĩnh Hương Đường của mình.

Không thể không nói, Bách Hoa Cao Liệt quả chẳng hổ là liệt tửu chuyên dành cho chân nhân thưởng thức; hôm đó, Lăng Tiểu Ngư chỉ uống trước sau mười mấy ngụm mà khi chạy về được tới phòng, vừa khép cửa xong thì đã nằm gục luôn trên giường, mãi ba ngày sau mới tỉnh dậy.

Trong khi đó, kẻ ở Phị Tinh Đới Nguyệt Động...

Sinh vật khả ái nọ, tình trạng cũng chả khá hơn là bao. Tại thời điểm Lăng Tiểu Ngư vội vã rời đi thì tầm một khắc sau nó cũng liền lăn quay ra ngủ. Tận đến hôm nay, khi mà Lăng Tiểu Ngư đã lần nữa quay lại nó vẫn còn chưa tỉnh...

...

Bên trong không gian cửa động thứ hai, Lăng Tiểu Ngư hết nhìn mớ thức ăn, bát đĩa nằm vương vãi trên đất rồi lại nhìn vị tiền bối khả ái kia, thật lâu cũng chẳng nói năng gì.

Thú thực đối với sự thể hôm nọ, những gì đã xảy ra, cho tới tận bây giờ Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn còn chưa thể tiếp thụ được. Mọi thứ... quá ngoài sức tưởng tượng đi.

Vốn dĩ “tiền bối” trong lòng hắn là một cao nhân thâm bất khả trắc, tóc bạc râu dài kia. Vậy mà thực tế... Thâm bất khả trắc thì đúng là cũng thâm bất khả trắc thật, chỉ có điều hình tượng thì lại...

Lăng Tiểu Ngư, hắn thật không biết phải nói sao cho đúng nữa.

Bước chân nhè nhẹ tiến lại gần, Lăng Tiểu Ngư cất tiếng gọi: “Tiền bối“.

“Tiền bối“.

“Tiền bối“.

Sau mấy lượt hô gọi mà vẫn không thấy đối phương cựa quậy gì, Lăng Tiểu Ngư bất giác thầm nghĩ: “Chắc là tiền bối vẫn còn chưa tỉnh rượu...“.

“Nhưng mà... tiền bối là cao nhân đạo pháp thâm huyền, dù có say thì cũng nên dậy rồi mới phải...“.

Những ngờ vực hôm nọ tạm lắng giờ phút này lại bắt đầu trỗi lên. Dưới sự thôi thúc âm thầm, Lăng Tiểu Ngư tiến thêm hai bước, thoáng do dự nhưng rồi cũng ngồi hẳn xuống.

Hắn bắt đầu chăm chú quan sát kẻ đang nằm ngủ trước mặt.

...

Theo thời gian trôi, mối hoài nghi trong lòng Lăng Tiểu Ngư càng lúc càng đậm. Dẫu có nhìn ngang ngó dọc thế nào thì hắn cũng không thấy vị tiền bối ở trước mặt mình đây có vẻ gì gọi là cao nhân. Từ đầu tới chân, vị tiền bối này... đều quá xinh xắn, nhỏ nhắn đi.

“Khả ái”, đấy là hai từ hiện hữu trong tâm trí hắn, và hết. So với hình tượng cao nhân thì rõ ràng là giống một tiểu cô nương thiện lương đơn thuần hơn.

Trông xem. Có vị cao nhân nào khi ngủ mà nước miếng lại nhiễu đầy cổ, thấm ướt cả mảng lớn y phục thế này không? Đã thế lại còn đem nước miếng đọng trên miệng mình thổi thành một cái bong bóng nữa chứ...

“Lẽ nào ta nhận lầm rồi?“.

“Thế nhưng... tiền bối nếu không phải là “tiền bối” thì ai mới là “tiền bối”?“.

Lăng Tiểu Ngư suy đi nghĩ lại, sau cùng cũng chỉ có thể đưa đến một kết luận: kẻ nằm trước mặt chính là “tiền bối” - người vẫn luôn trợ giúp hắn tu luyện suốt mấy năm qua. Khác, có chăng là vị tiền bối này đã sai biệt rất nhiều so với trí tưởng tượng của hắn.

Hụt hẫng? Thất vọng?

Cũng không hẳn. Hắn chỉ là hơi khó tiếp nhận một chút. Đối với chuyện này hắn nghĩ là mình cần thêm thời gian để thích ứng, cũng như tìm hiểu...

“Tiền bối thật có lợi hại như ta nghĩ không nhỉ?“.

“Hay là ta thử thăm dò một chút...“.

Trong đáy mắt ánh lên vài tia khác lạ, với sự tò mò, hoặc cũng có thể gọi là ngờ vực, Lăng Tiểu Ngư đưa một ngón tay lại gần kẻ đang nằm ngủ.

Khi ngón tay nọ sắp chạm vào người của sinh vật khả ái ấy thì một chuyện bất ngờ xảy ra. Từ trong cơ thể nó, một luồng năng lượng kỳ lạ bỗng cấp tốc lan tràn, nháy mắt đã đem Lăng Tiểu Ngư chấn bay.

“Khục khục...“.

Từ dưới đất, Lăng Tiểu Ngư gượng dậy, nhanh chóng đem linh lực điều động để tạo lại lớp phòng hộ hòng ngăn chặn áp lực nghiền ép của Phị Tinh Đới Nguyệt Động. Hắn cúi nhìn vệt máu dính trên vạt áo vừa lau, nhìn xong thì hướng kẻ vẫn đang nằm say ngủ, thần sắc kinh hãi: “Vãn bối hồ đồ mạo phạm, xin tiền bối tha tội!“.

Đợi một lúc vẫn chưa thấy đối phương nói năng gì, Lăng Tiểu Ngư lúc này mới thận trọng ngẩng đầu lên.

Nơi đối diện, sinh vật khả ái như cũ hãy còn nằm. Trên mặt nước miếng vẫn đang nhiễu, thậm chí đến cả cái bong bóng do nó thổi ra kia vẫn đều đặn phồng lên xẹp xuống theo từng nhịp thở...

Rõ ràng là vị “tiền bối” này còn chưa có tỉnh giấc. Đó là sự thật. Tiếc rằng Lăng Tiểu Ngư lại không nghĩ vậy.

Sau một đòn bất ngờ vừa mới nhận thì Lăng Tiểu Ngư hắn đang đinh ninh là vị tiền bối kia sớm đã thức dậy rồi. Nằm yên bất động, hết thảy chẳng qua vì tiền bối có dụng ý. Có lẽ là để thăm dò hắn...

Tự thấy bản thân đã hồ đồ mạo phạm, đợi mãi lại không nhận được chỉ thị gì thêm, thầm nghĩ tiền bối muốn được yên tĩnh nên Lăng Tiểu Ngư ngỏ ý cáo từ: “Tiền bối, vãn bối không dám quấy rầy người nữa. Nếu như tiền bối không có gì căn dặn thì vãn bối xin phép...“.

Giống trước, từ nãy giờ, đáp lại Lăng Tiểu Ngư có chăng là những tiếng hít thở đều đặn.

...

Đến nhanh, lúc đi thì lại càng nhanh. Thân ảnh Lăng Tiểu Ngư sớm đã chẳng còn bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động nữa. Hắn đã trở về. Hiện tại, đang an nhiên nằm ngủ duy chỉ mỗi mình sinh vật khả ái nọ.

So với ban nãy, khi Lăng Tiểu Ngư còn tại thì lúc này quang cảnh đã ít nhiều đổi khác. Xung quanh cơ thể sinh vật khả ái, chẳng rõ tự khi nào đã có thêm một lớp linh quang màu tím bao bọc, đem nó nâng lên, phiêu phù giữa không trung.

Càng lạ hơn nữa là kể từ lúc sinh vật khả ái được linh quang nâng lên thì năng lượng cất chứa bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động, tất cả liền tập trung lao về, nhanh chóng bị nó hấp thụ.

Không riêng ở cửa động thứ hai mà ngay đến cửa động thứ nhất, thứ ba và thứ tư, toàn bộ đều bị tác động. Dưới hấp lực vô hình, năng lượng từ mọi ngóc ngách thi nhau đổ dồn, mặc cho kết giới vẫn đang còn hiện hữu đi nữa.

Tình cảnh này thật sự rất giống với lần nọ, thời điểm thái cực đồ và giọng nói tang thương xuất hiện trên bầu trời Thiên Kiếm, khi mà Lăng Tiểu Ngư tiến nhập cảnh giới vấn đỉnh trong vô thức...

...

Một đợt tiếp một đợt, năng lượng thi nhau tiến nhập vào bên trong cơ thể nhỏ bé của sinh vật khả ái nọ. Cùng với đó, một vài hình ảnh lạ lẫm cũng chậm rãi hiện ra...

Tất cả đều là hình tướng của một cô gái. Nàng mặc một bộ y phục màu trắng, có mái tóc màu vàng sẫm, dáng người thanh thoát, khí chất xuất trần, thật vừa nhìn đã biết chẳng phải thường nhân. Thậm chí kể cả khi đây chỉ là những hư ảnh mờ nhạt thì sự diễm lệ của nàng vẫn hơn xa bậc quốc sắc thiên hương chốn thế tục. Xinh đẹp vô cùng.

Cô gái kia, nàng rốt cuộc là ai?

Và sinh vật khả ái đang an nhiên nằm ngủ đây, nó lại là ai?

Cả hai liệu có phải cùng một người?

Hết thảy vẫn còn là bí ẩn. Chưa ai giải được...

...

...

Trăng non mọc rồi trăng non lại tàn. Chút vấn vương, vài giọt sương đọng cũng nhanh chóng tan đi. Bởi nắng.

Một ngày mới đã bắt đầu.

Giống như hôm qua, hôm nay, trên con đường xanh màu cỏ dại, Lăng Tiểu Ngư lại một mình cất bước. Nơi hắn muốn đến, tất nhiên vẫn là Phị Tinh Đới Nguyệt Động. Mục đích không phải bởi tu luyện, nguyên nhân thật sự là vì muốn biết tình hình của vị tiền bối kia hiện đang thế nào.

Cả đêm hôm qua Lăng Tiểu Ngư hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Trong lòng hắn tồn tại kha khá những điều mâu thuẫn. Có lúc hắn muốn chạy ngay tới Huyền Âm Động cầu kiến sư phụ, đem những gì đã xảy ra kể lại với nàng. Nhưng rồi hắn nghĩ lại, cảm thấy không ổn nên từ bỏ.

Mặc dù vị tiền bối kia là ân nhân của hắn, những năm qua đối với hắn rất tốt, cũng chưa từng gây ra thiệt hại gì cho Trúc Kiếm Phong, cho Thiên Kiếm Môn, thế nhưng chung quy vẫn chẳng thuộc người của bản môn.

Một ngoại nhân lại cư nhiên ngụ tại trọng địa môn phái, đây tuyệt không phải việc có thể dễ dàng chấp nhận được. Trước đây chả nói làm gì, tiền bối vẫn luôn một mực lảng tránh bên trong không gian cửa động thứ tư, dẫu có muốn thì sư phụ hắn và chưởng môn cũng vô pháp diện kiến. Nhưng hiện tại thì khác...

Tiền bối đã tiến ra không gian cửa động thứ hai - nơi mà ai nấy ở đỉnh Trúc Kiếm này đều bước vào được. Cộng thêm trạng thái hiện giờ của tiền bối... Tuy đinh ninh tiền bối chỉ giả vờ say ngủ nhưng Lăng Tiểu Ngư vẫn không muốn cho người khác biết. Hắn sợ sư phụ và các vị trưởng bối sẽ chạy tới quấy rầy...

Tóm lại, thắc mắc thì thắc mắc, mâu thuẫn thì mâu thuẫn, với sự tôn trọng và biết ơn từ trong tâm khảm, Lăng Tiểu Ngư đã quyết định sẽ giữ kín chuyện này. Chí ít là cho tới khi được vị tiền bối kỳ lạ kia cho phép, hoặc giả lúc bản thân phát hiện ra một hành vi mờ ám nào đấy...

...

Trước cửa động Phị Tinh Đới Nguyệt, Lăng Tiểu Ngư dù đã tới nhưng vẫn chưa chịu đi vào. Xem bộ dạng thì dường như có điều lo ngại.

Cũng phải. Ai bảo hôm qua hắn hồ đồ vô lễ làm gì. Một đòn chấn bay khiến cho khí huyết nhộn nhạo kia, tận đến lúc này hãy còn đang ám ảnh trong tâm trí hắn đấy.

“Dù sao cũng đã thành tâm nhận lỗi rồi, chắc tiền bối sẽ không để bụng đâu“.

Lăng Tiểu Ngư tự trấn an mình, tiếp đấy thì hít mạnh một hơi, lấy dũng khí đưa chân tiến vào bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động.

Hắn qua hết không gian cửa động thứ nhất, chẳng mấy chốc thì thân ảnh đã có mặt bên trong không gian cửa động thứ hai.

Hơi ngoài ý muốn, đập vào mắt hắn vậy mà vẫn là tràng cảnh của ngày hôm qua. Vị tiền bối bé xíu xiu kia vẫn đang nằm say ngủ. Khác, có chăng là thay vì dưới đất thì tiền bối lại đang được bao bọc trong một cái bong bóng màu tím, phiêu phù giữa không trung...

“Cái này...“.

Chứng kiến tình trạng trước mắt, Lăng Tiểu Ngư nhất thời chẳng biết nói sao cho phải. Hắn đảo mắt một vòng, nhìn những luồng lực lượng vốn vô hình nay bỗng hiện rõ lộ tuyến, không khỏi âm thầm suy đoán: “Những luồng lực lượng này khẳng định là của Phị Tinh Đới Nguyệt Động. Tiền bối đem chúng dẫn nhập vào cơ thể, lẽ nào là đang tu luyện?“.

“Lúc này có lẽ ta đừng nên làm phiền tiền bối...“.

Nghĩ vậy, Lăng Tiểu Ngư lặng lẽ xoay người, đang toan rời đi thì dị biến bất ngờ phát sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.