...
“Công tử, ngài... không phải là không có tiền đấy chứ?“.
Đợi hồi lâu vẫn chưa thấy Lăng Tiểu Ngư móc túi tiền ra trả, người bán kẹo mới đâm ngờ vực. Hắn nhăn mày, ý tứ doạ dẫm: “Công tử, Trương Ba ta buôn bán nhỏ lẻ, không có kẹo dư mà đem cho. Ngài nếu muốn ăn quỵt thì ta cũng chỉ đành nhờ mấy vị quan gia phân xử“.
Tay chỉ mấy tên sai nha đang ngồi uống rượu ở một tửu điếm gần đó, Trương Ba tiếp lời: “Công tử, thế nào? Có muốn ta kêu họ lại?“.
“Ông chủ xin đừng hiểu lầm, ta không phải có ý quỵt tiền“.
“Vậy thì hãy mau trả tiền đi“.
“Chuyện này...“.
Liên tiếp bị giục, Lăng Tiểu Ngư nhất thời chưa biết xử trí ra sao, đành quay lại nhìn tiểu hồ yêu.
Hắn chưa nhìn còn tốt, vừa nhìn thì liền trợn mắt ngay. Tiểu hồ yêu kia, nó căn bản là chẳng quan tâm gì đến tình cảnh khó khăn của Lăng Tiểu Ngư hắn, thứ duy nhất khiến nó bận lòng chỉ có mỗi hai xâu kẹo hồ lô trên tay mà thôi.
Không rõ từ khi nào, một trong hai xâu kẹo ấy đã bị tiểu hồ yêu nó ăn sạch sành sanh; cái còn lại, lúc này hiện cũng đang được nó tranh thủ xử lý...
Nhìn bộ dáng vội vội vàng vàng như sợ bị người đòi kẹo lại kia của tiểu hồ yêu nó, Lăng Tiểu Ngư thực chẳng biết nói sao cho phải, rốt cuộc đành câm nín.
Kẹo đã ăn, giờ có muốn hoàn trả cũng không được nữa. Bất đắc dĩ, Lăng Tiểu Ngư mới giả vờ cho tay vào trong áo, lặng lẽ lấy từ giới chỉ ra một lọ đan dược.
“Ông chủ, ừm... lúc nãy ta vội đi ra ngoài nên không có mang theo tiền. Nhưng ta có thứ này...“.
“Đây là một lọ Thanh Linh Đan, có công dụng giải độc bồi nguyên, rất tốt cho cơ thể. Ông chủ xin hãy nhận lấy, coi như thay thế số tiền mua kẹo hồ lô của ông“.
...
“Lấy đan thay tiền sao?“.
Đứng cách Lăng Tiểu Ngư một đoạn, cô gái lạ mặt chứng kiến hành vi kia của hắn thì thầm cười. Nàng đoán trò hay nó vẫn còn.
Thanh Linh Đan trong mắt tu sĩ tính ra cũng không phải loại quá trân quý, nhưng đối với thế tục phàm nhân thì đích xác là ngàn vàng khó mua. Dùng hai xâu kẹo hồ lô để đổi lấy một lọ Thanh Linh Đan, giao dịch này rõ ràng quá hời cho Trương Ba - người bán kẹo nọ.
Nhưng là...
Trương Ba chỉ là người trần mắt thịt, hắn há có thể nhận biết Thanh Linh Đan?
Thực tế, chuyện diễn ra đúng y như dự đoán của cô gái. Trương Ba vừa nghe xong những lời Lăng Tiểu Ngư nói thì lập tức nổi giận, lớn tiếng mà rằng: “Giải độc bồi nguyên sao? Tiểu tử, ngươi tính lừa ai đấy hả?!“.
Dứt khoát đem cánh tay họ Lăng gạt đi, hắn sấn tới nắm lấy cổ áo đối phương, giọng càng thêm gắt: “Tiểu tử, mau trả tiền! Nếu không thì đừng có trách ta!“.
“Ông chủ, ta...“.
“Ông chủ, để ta trả giùm hắn“.
Giữa lúc không khí đang căng thẳng, khi mà Lăng Tiểu Ngư còn chưa biết phải xoay sở ra sao thì may thay, có một người đã đứng ra giải vây cho hắn.
Là một cô gái bề ngoài tuổi độ mười tám đôi mươi, rất xinh đẹp. Phong cách ăn mặc của nàng khá đặc biệt. Thay vì trường y kín kẽ nối liền từ trên xuống dưới như những người khác thì y phục của nàng lại tách hẳn thành hai phần riêng biệt. Áo cổ cao màu đỏ, tay áo gần như chẳng có, chỉ đủ che đậy bờ vai. Không ngoa khi bảo rằng một khi nàng giơ lên cánh tay, mảng da thịt dưới nách sẽ lập tức lộ rõ ra ngay.
Bên trên đã vậy, còn bên dưới...
Cô gái, nàng không mặc quần. Thứ đang che kín hạ thân nàng đây là một chiếc váy. Tương tự phần áo phía trên, chiếc váy này cũng có màu đỏ, chẳng dài lắm, chỉ đủ phủ qua đầu gối.
May sao, từ đầu gối trở xuống dưới, nhờ có đôi giày ống cao mà da thịt nàng mới đỡ bị phơi bày. Chứ nếu không, chỉ e sự hiện diện của nàng sẽ gây nên một tràng xáo động mất. Nhất là khi sự hở hang kết hợp với dung mạo...
Như đã nói, cô gái, nàng rất xinh đẹp. Nếu như ở Lăng Thanh Trúc là vẻ mị hoặc dụ nhân thì trên khuôn mặt nàng, trẻ trung hoạt bát là những gì mà Lăng Tiểu Ngư đang thấy. Thú thực, chỉ sau cái nhìn đầu tiên thôi thì hắn đã bị nàng thu hút. Đặc biệt là cái vòng vải đang nối liền từ trán ra sau đầu cùng phần tóc mái dày đậm rẽ sang bên phải kia.
Dung nhan ấy, khí chất bất phàm ấy, thế gian có lẽ rất hiếm người có được.
...
Trước sự ngẩn ngơ, kinh ngạc của Lăng Tiểu Ngư, hồng y thiếu nữ móc túi tiền đeo bên hông ra, rất hào phóng đưa hẳn cho Trương Ba một chiếc lá bằng vàng, lớn bằng ngón tay.
“Ông chủ, bao nhiêu đây đã đủ để mua hết chỗ kẹo hồ lô này của ông rồi chứ?“.
Đối lập với thời điểm lọ Thanh Linh Đan được lấy ra ban nãy, lần này vừa mới trông thấy chiếc lá bằng vàng của hồng y thiếu nữ thì hai mắt Trương Ba liền sáng lên. Hắn nhanh chóng cầm lấy nó, cẩn thận kiểm tra. Tới khi đã xác nhận đấy đúng là vàng thật, hắn lập tức niềm nở tươi cười, đưa ngay cộc rơm đang giữ.
“Cô nương, đa tạ! Đa tạ!“.
“Không cần“.
Hồng y thiếu nữ phẩy tay: “Được rồi, ngươi đi đi“.