Tiên Môn

Chương 261: Chương 261: Nếu có ngày đó...




Quan sát thấy các đồ nhi ai nấy cũng mặt mày trầm trọng, Lăng Thanh Trúc hiểu ý, bèn bĩu môi chê trách:

“Này này, mấy đứa các ngươi sao vậy? Đứa nào đứa nấy nét mặt cứ như thể sắp chết tới nơi không bằng...“.

“Lão nhân gia...“.

Dáng vẻ vẫn phiền lo như cũ, Chu Đại Trù than: “Một cái hoạ hung linh thôi đã ghê gớm lắm rồi, bây giờ tổ sư gia lại bảo chúng ta sẽ phải đương đầu với tận bốn mối hoạ. Huyền Vũ, Thao Thiết là cái gì chứ? Đều là những linh chủng kinh khủng bậc nhất của thuở hồng hoang. Bọn chúng chính là thần thánh a. Phàm nhân chúng ta sao có khả năng đối đầu với thần linh được...“.

“Haizz... Con năm nay tuổi còn chưa đến ba mươi, vẫn chưa kịp lấy vợ sinh con để nối dõi tông đường... Ui da!“.

Đang lẩm bẩm, Chu Đại Trù chợt kêu lên một tiếng. Hắn đưa tay xoa đầu, hai mắt liếc qua sư phụ mình, khá là bất mãn: “Lão nhân gia, người đừng hễ tí là ra tay đánh người có được không?“.

“Ăn nói linh tinh, đáng đánh“.

Chả màng tới họ Chu nữa, Lăng Thanh Trúc quay lại vấn đề: “Tai kiếp hàng lâm, ta đây chưa sợ, mấy đứa các ngươi lo lắng cái gì? Huyền Vũ, Cung Đâu, Thao Thiết, Song Ngư, bốn mối hoạ này tuy rằng rất lớn, nhưng còn chưa tới mức vô phương hoá giải“.

“Nói cho các ngươi biết, tổ sư gia đã có chỉ điểm cả rồi. Theo tiên liệu của người thì vào lúc chính đạo lâm nguy, một vị Minh Tôn sẽ giáng thế. Tiếp sau Minh Tôn, một vị tiên tử nữa cũng sẽ đằng vân hiện thế. Bọn họ sẽ giúp chính giáo ta giải trừ tai kiếp“.

...

“Lão nhân gia, là thật à? Trên đời đúng thật là có thần tiên?“.

“Tổ sư gia đã bảo có thì nhất định là có“.

“Vậy thì tốt quá...“.

...

Qua thêm một lúc, khi tất cả những gì cần và nên nói đều đã nói hết, lúc này Lăng Thanh Trúc mới xua tay, hạ lệnh tiễn khách:

“Được rồi, mấy đứa các ngươi nhớ kỹ những gì ta căn dặn. Đại hoạ đã sắp giáng xuống rồi, kể từ giờ các ngươi lo mà chăm chỉ tu hành... Lui về đi“.

“Vậy chúng đệ tử xin phép“.

Nối gót Lâm Chí Viễn, ba người Lăng Tiểu Ngư, Mộng Kiều, Chu Đại Trù cũng lên tiếng cáo từ. Nhưng tại thời điểm bọn họ vừa mới xoay lưng lại thì...

“Tiểu Ngư Nhi, ngươi ở lại“.

...

Liếc thấy ngoài Lăng Tiểu Ngư, mấy người khác cũng đã dừng bước, Lăng Thanh Trúc liền bảo: “Đại Trù, Tiểu Chí, Mộng Kiều, ba đứa các ngươi ai về phòng nấy“.

Ân sư đã yêu cầu, Lâm Chí Viễn và Mộng Kiều há lại dám trái, nhanh chóng rời đi.

Lúc này, còn nán lại, duy cũng chỉ có mỗi Chu Đại Trù.

Miệng cười nịnh nọt, Chu Đại Trù thử xin: “Lão nhân gia, con với Tiểu Ngư là hảo huynh đệ, tuy hai mà một... Lão nhân gia cho con...“.

“Chu tiểu tử.” - Họ Chu còn chưa kịp nói hết thì đã bị thanh âm của sư phụ mình cắt ngang - “Ta đếm đến ba mà tiểu tử ngươi vẫn chưa ra khỏi tầm mắt ta thì đừng có hỏi vì sao bầu trời lại đen mà máu tươi lại mặn nhé“.

...

“Hừ, chạy nhanh đấy“.

Đem ánh mắt thu hồi, Lăng Thanh Trúc ngó sang Lăng Tiểu Ngư - đứa đệ tử duy nhất vẫn còn ở lại bên trong sảnh đường.

“Sư phụ, không biết người có gì muốn dặn dò?“.

“Cũng không hẳn dặn dò, chỉ là muốn hỏi ngươi mấy câu“.

Thái độ cung kính, Lăng Tiểu Ngư đáp: “Sư phụ, đệ tử chờ nghe“.

...

Nét mặt đã nghiêm túc lên nhiều, Lăng Thanh Trúc đi thẳng vào đề: “Tiểu Ngư Nhi, hai vết bớt ở lòng bàn tay ngươi hiện tại sao rồi? Có phát sinh thêm điều gì kỳ lạ không?“.

“Ra là sư phụ muốn hỏi việc này.” - Lăng Tiểu Ngư thầm nghĩ - “Có lẽ là vì trong dự ngôn của tổ sư gia có đề cập tới cái hoạ Song Ngư...“.

“Đối với dấu hiệu trên người ta, sư phụ từ lâu đã rất lưu tâm. Nếu như bây giờ ta đem chuyện bên trong lòng bàn tay mình đã tự thành không gian, có chứa đựng lực lượng, chắc chắn người sẽ càng thêm để ý, ngờ vực càng tăng“.

“Không được. Ta không thể cho sư phụ biết chuyện này“.

Xuất phát từ tâm lý lo sợ, không muốn bị ân sư xem như yêu nghiệt, coi là mối hoạ, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục giấu giếm. Hắn cố giữ cho nét mặt được tự nhiên, điềm tĩnh đáp: “Hồi bẩm sư phụ, hai vết bớt nơi lòng bàn tay đệ tử vẫn giống như trước, chẳng có thay đổi gì nữa cả“.

“Đưa ta xem“.

Lăng Tiểu Ngư hơi chần chừ nhưng rồi cũng thuận tình nghe theo. Đem Phượng Nghi tháo xuống, hắn chìa tay ra: “Sư phụ, người xem“.

“Ừm“.

Lăng Thanh Trúc nắm lấy tay đồ nhi, im lặng tra xét...

Một lúc sau.

May mắn cho Lăng Tiểu Ngư, sư phụ hắn đã không tra ra được gì. Không gian bên trong hai vết bớt hắc bạch song ngư, Lăng Thanh Trúc nàng chẳng thể nhìn ra được, bất kể nàng có là một vị chân nhân cảnh hậu kỳ đi nữa.

Mà, đâu chỉ bàn tay, nơi lưng cũng giống y như vậy. Đồ hình thái cực ẩn tàng bên trong, Lăng Thanh Trúc nàng vẫn như cũ, vô pháp xem ra.

...

“Tiểu Ngư Nhi, ngươi có trách ta không?” - Thần thái không vui chẳng buồn, Lăng Thanh Trúc đột nhiên hỏi.

Thừa hiểu ân sư đang nói về việc gì, Lăng Tiểu Ngư thành thật lắc đầu: “Đệ tử không trách người. Hung linh là đại hoạ, người lo ngại cũng rất đỗi bình thường“.

“Ta mừng là ngươi có thể hiểu“.

Lăng Thanh Trúc dừng một chút, rồi nói tiếp: “Tiểu Ngư Nhi, Huyền Vũ, Cung Đâu, Thao Thiết, Song Ngư, bốn mối hoạ này của chính giáo to lớn vô cùng, vi sư không dám xem nhẹ. Trước đây hay bây giờ thì ta đều vẫn luôn hi vọng ngươi chẳng dính dáng gì đến tai kiếp hung linh, cũng tức mối hoạ Song Ngư. Nhưng...“.

“Tiểu Ngư Nhi, nếu có một ngày ta phát hiện ra ngươi sẽ là người gây hại cho chính giáo... Tới chừng đó, ta cũng chỉ có thể đem ngươi diệt trừ“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.