“Lão nhân gia!“.
Quay lưng lại, Lăng Thanh Trúc đổi giọng: “Thằng mập ngươi lại có chuyện gì?“.
“Lão nhân gia, người đừng có nhìn con như vậy. Con bị khủng hoảng a...“.
“Hừ...“.
“Lão nhân gia, khoan đã!“.
Chân Lăng Thanh Trúc vừa dừng thì tiếng Chu Đại Trù cũng lần nữa vang lên: “Lão nhân gia, con cũng muốn vào xem Tiểu Ngư“.
“Hắn chưa chết, có gì đâu mà xem“.
Nói rồi, Lăng Thanh Trúc quay mặt, lạnh lùng bước đi, để lại Chu Đại Trù với nỗi hụt hẫng vô bờ.
“Tiểu Ngư, lão nhân gia không có cho ta vào xem ngươi... Ngươi tỉnh dậy cũng đừng có trách ta...“.
...
...
Dưới sự tận tâm tận lực của Lăng Thanh Trúc mà tình trạng Lăng Tiểu Ngư đã ổn định. Cốt nguyên đã được bù đắp, căn cơ cũng hoàn toàn giữ vững.
Có một vị sư phụ hết lòng thương yêu đệ tử như thế, đó cũng là một may mắn lớn của Lăng Tiểu Ngư. Chí ít thì hiện giờ đích xác là như vậy. Còn mai sau, năm tháng của tương lai, thế sự ra sao nào ai biết được...
Trước mắt, tại Kim Kiếm Phong...
Trong một căn phòng rộng rãi, trên chiếc giường gỗ đỏ với chăn đệm đơn sơ, một nam nhân hiện đang ngồi điều tức. Kẻ này, hắn cũng chẳng phải ai xa lạ, đích thị là đối thủ đã buộc Lăng Tiểu Ngư phải tự mình thiêu đốt cốt nguyên mới đánh bại được: Lưu Cảnh Thiên.
Lúc đó, trên Ngũ Kiếm Đài, tuy rằng Lưu Cảnh Thiên trông thảm hại hơn Lăng Tiểu Ngư vài phần, cũng đã đổ gục sớm hơn Lăng Tiểu Ngư, nhưng bất quá chỉ là “hình thức bên ngoài“. Thực chất, ở bên trong cơ thể, thương tích của hắn nhẹ hơn đối thủ của mình rất nhiều.
Có điều, nhẹ thì nhẹ, Lưu Cảnh Thiên vẫn phải cần tịnh dưỡng. Chỉ e muốn hoàn toàn khôi phục như lúc đầu, dẫu có linh đan dược thủy trân quý thì thời gian tối thiểu cũng mất mười ngày nửa tháng...
...
“Két...“.
Không gian vốn dĩ trầm lắng chợt bị phá tan bởi thanh âm đẩy cửa.
Mắt khép dưỡng thần nay đã mở hẳn, Lưu Cảnh Thiên nhìn người vừa tự ý tiến vào phòng mình, nói: “Sư huynh, đêm khuya không biết đến tìm đệ có việc gì?“.
“Việc gì?“.
Tô Đông Vũ nở một nụ cười mai mỉa: “Kỳ tài tu luyện của Kim Kiếm Phong ta bị người đánh trọng thương, thân làm sư huynh, ta đến thăm chẳng phải là chuyện nên làm sao?“.
“Sư huynh cần gì phải châm chọc ta như vậy“.
“Hư...“.
Thu lại “nụ cười”, Tô Đông Vũ thẳng thắn tỏ rõ sự không vui của mình: “Lưu Cảnh Thiên ngươi đường đường là tu sĩ vấn đỉnh hậu kỳ đỉnh phong, lại còn lĩnh hội phong chi ý cảnh, vậy mà ngay cả một tên tư chất bình phàm tu vi vấn đỉnh trung kỳ ngươi cũng đánh không nổi... Lưu Cảnh Thiên, chuyện ngươi hứa với ta ngươi đã không làm được, giờ ngươi tính thế nào đây?“.
Lưu Cảnh Thiên cúi đầu trầm mặc, ngẩng lên thì đáp: “Lăng Tiểu Ngư kia vốn chẳng phải kẻ “bình phàm” như sư huynh nói. Đạo thuật của hắn lợi hại hơn cái mác tu vị vấn đỉnh trung kỳ rất nhiều“.
“Ngươi còn biện minh“.
Lần này thì Lưu Cảnh Thiên không hồi âm lại nữa.
Thấy đối phương im lặng, thần tình đã đổi khác, Tô Đông Vũ cũng biết cân nhắc mà thôi chẳng xoáy sâu vào. Hắn dịu giọng lại:
“Lưu sư đệ, tại sao ta phải đối phó Lăng Tiểu Ngư, bây giờ có lẽ ngươi cũng đã hiểu được. Kẻ này đã thật sự trở thành cái gai trong mắt ta...“.
“Lưu sư đệ, cái gai này nếu không nhổ thì sớm muộn gì cũng để lại hậu hoạ“.
“Sư huynh cần ta làm gì?” Lưu Cảnh Thiên chẳng phải kẻ ngốc nên vừa nghe qua lời bóng gió liền hiểu ý ngay.
Đối với sự nhanh nhạy đó của hắn, Tô Đông Vũ tỏ ra khá hài lòng: “Trước mắt thì không thể làm gì, nhưng ngươi cứ chuẩn bị. Khi nào có cơ hội ta sẽ báo ngươi hành động“.
Nói đoạn, Tô Đông Vũ cho tay vào áo lấy ra một chiếc lọ nhỏ rồi đem nó đặt lên chiếc bàn ở giữa phòng.
“Ta có một ít đan dược rất công hiệu trong việc chữa trị nội thương, ngươi cầm lấy mà dùng“.
“Được rồi. Ngươi hãy dưỡng thương cho tốt“.
Dõi mắt nhìn theo thân ảnh Tô Đông Vũ, chừng khi đối phương sắp bước ra khỏi cửa thì Lưu Cảnh Thiên bỗng cất tiếng gọi: “Khoan đã“.
Xoay người lại, Tô Đông Vũ hơi nghi hoặc: “Lưu sư đệ, ngươi còn có gì muốn nói sao?“.
“Tô sư huynh, ta thật sự có chút khó nghĩ“.
“Khó nghĩ? Là vấn đề gì?“.
Lưu Cảnh Thiên cũng không dài dòng, trực tiếp hỏi thẳng: “Lăng Tiểu Ngư chẳng phải người của Kim Kiếm Phong, trước nay cũng chưa từng đắc tội với huynh, bất quá chỉ là có chút quan hệ với Dương Tiểu Ngọc mà thôi. Ta thật không hiểu tại sao huynh lại có thành kiến với hắn tới như vậy“.
“Câu hỏi hay đấy“.
Tô Đông Vũ cười nhạt, từ tốn trả lời: “Lưu sư đệ, có một số người mất những thứ không đáng mất, lại có một số người nhận những thứ không đáng nhận, điều đó... rất không đúng“.
“Trong mắt ta, ở Thiên Kiếm Môn này, môn nhân chỉ có hai loại: loại thứ nhất là phục tùng và ngưỡng vọng ta, loại thứ hai thì chính là những kẻ đối nghịch và sẽ đối nghịch ta. Những kẻ đó, với ta thì bọn chúng không có ở Thiên Kiếm Môn này, như vậy Thiên Kiếm Môn mới tốt hơn được“.
“Lưu Cảnh Thiên, ngươi hiểu rồi chứ?“.
...
...
“Tô Đông Vũ, ngươi đúng là một kẻ cuồng vọng, ảo tưởng...“.
Đợi cho Tô Đông Vũ đi rồi, lúc này Lưu Cảnh Thiên mới khinh miệt thốt ra. Hắn cảm thấy vị Tô sư huynh kia của mình quá ư nực cười.
Tô Đông Vũ hắn nghĩ hắn là ai? Trung tâm của mọi thứ? Tất cả mọi người đều phải xoay xung quanh hắn?
“Xem ra Tô Đông Vũ ngươi cũng chỉ là hạng thiểu năng mà thôi“.
...
“Phù...“.
Thở ra một ngụm trọc khí, Lưu Cảnh Thiên thôi không nghĩ đến kẻ cuồng vọng họ Tô kia nữa. Hắn khép mắt lại, đang chuẩn bị đả toạ điều tức thì...
“Két...“.
... cửa phòng lại mở ra.
Kế đấy, một thân ảnh chậm rãi tiến vào.
Đối lập với bộ bạch y Tô Đông Vũ mặc ban nãy, người này khoác hẳn một chiếc áo choàng rộng màu đen, phủ từ đầu tới chân. Nhưng, đó vẫn chưa phải điểm đáng chú ý nhất, thứ làm người ta ấn tượng hơn là khuôn mặt hắn. Nơi đó, toàn bộ đều được che đi bởi một chiếc mặt nạ hình quỷ dữ, cực kỳ khủng bố.
Đáng sợ là vậy, tuy nhiên, Lưu Cảnh Thiên lại chẳng khiếp hãi một tí nào. Trái lại, khi trông thấy bộ mặt ma quỷ kia hắn còn tỏ rõ vui mừng.
Không giống lúc tiếp chuyện Tô Đông Vũ, lần này Lưu Cảnh Thiên đã chủ động bước xuống giường, hướng kẻ phía trước cung kính cúi đầu:
“Đệ tử Cảnh Thiên bái kiến sư phụ“.
p/s: Thật ra vốn ban đầu Pea tính để “Thần quang hiển lộ, thái cực hiện hình” tại Ngũ Kiếm Đài luôn, nhưng sau cân nhắc lại thì thôi, dời lại. Tình tiết vẫn chưa tới, viết ra sẽ không hợp.
Nhưng mọi người yên tâm, Pea đảm bảo thời khắc “Thần quang hiển lộ, thái cực hiện hình” sẽ không khiến mọi người phải thất vọng đâu. Đó sẽ là một tràng cảnh rất kinh tâm động phách.