“Tiểu Ngư, không phải thiếp...” Mặt đối mặt, Tôn Thi Hàn nhìn Lăng Tiểu Ngư, nói.
Sự tình Lăng Thanh Trúc thức tỉnh, Tôn Thi Hàn nàng thật sự chẳng hề liên can. Mặc dù chính nàng là người được giao giữ Long Tru đi nữa.
“Ta biết không phải nàng. Nàng không phải hạng người đó“.
Đối với con người của Tôn Thi Hàn, Lăng Tiểu Ngư hoàn toàn hiểu rõ. Nàng chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như thế, thương tổn hắn. Hơn ai hết Tôn Thi Hàn nàng là người hiểu rõ tình trạng của hắn nhất.
“Đúng rồi, chính là Tiểu Yến...“.
Tôn Thi Hàn dường như đã nhớ ra gì đó. Nàng nói tiếp: “Tiểu Ngư, hai hôm trước Tiểu Yến có đến chỗ thiếp, còn rủ thiếp tắm cùng. Lúc đó thiếp đã tháo giới chỉ ra...“.
Nói đoạn Tôn Thi Hàn nhanh chóng quay gót, đang chuẩn bị bước ra khỏi phòng thì tay đã bị người níu lại.
“Nàng muốn đi đâu?“.
“Tìm Tiểu Yến“.
“Không cần“.
“Tiểu Ngư, nhưng Tiểu Yến nó... Chàng buông thiếp ra“.
Lăng Tiểu Ngư như cũ không buông, khẽ lắc đầu: “Trừng phạt nó thì ích gì chứ? Người cũng đã đi...“.
“Có lẽ đây là số mệnh của chúng ta. Ta và nàng ấy rốt cuộc chỉ có thể làm cừu nhân“.
“Tiểu Ngư... xin lỗi...“.
Tôn Thi Hàn ôm lấy Lăng Tiểu Ngư, hai mắt rướm lệ: “Là lỗi của thiếp. Là do thiếp không bảo quản tốt Long Tru...“.
...
Ngày hôm sau.
Bên trong tẩm cung giáo chủ, trừ bỏ Lăng Tiểu Ngư và bốn nha hoàn Đông Nhi, Quỳnh Nhi, Tú Nhi, Ngọc Nhi ra thì tẩm cung còn có sự hiện diện của một người nữa: Tôn Tiểu Yến. Lăng Tiểu Ngư không cho gọi nàng, là nàng tự tìm đến. Lúc này nàng đang quỳ trước mặt hắn thú tội, thần tình có vẻ ăn năn.
“Ca, muội sai rồi. Muội không biết tại sao mình lại làm như vậy...“.
“Ca, xin hãy trừng phạt muội!“.
“Ca...“.
Mặc Tôn Tiểu Yến có tỏ ra thành khẩn, có dập đầu nhận lỗi, thỉnh xin trừng phạt, hết thảy Lăng Tiểu Ngư đều chẳng buồn lý tới. Từ đầu đến cuối hắn đều chỉ ngồi im trên trường kỷ, một mình uống rượu.
Không thấy hắn nói năng gì, Tôn Tiểu Yến lại càng thêm lo, thêm sợ. Sự im lặng này sao mà xa cách quá. Ca đã không còn để ý đến nàng nữa rồi sao?
“Ca...” Tôn Tiểu Yến chồm người lên, đưa tay níu lấy chân Lăng Tiểu Ngư, lệ chảy thành dòng “Ca hãy nói gì đi. Muội xin ca... Muội biết sai rồi...“.
Từ níu kéo, Tôn Tiểu Yến đã chuyển sang ôm giữ lấy chân Lăng Tiểu Ngư, tiếp tục khóc, tiếp tục xin: “Ca, làm ơn. Đừng lạnh nhạt với muội...“.
“Rượu hết rồi.” Sau cả buổi trời lặng im, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc cũng chịu lên tiếng. Tuy nhiên, đối tượng hắn hướng đến lại không phải Tôn Tiểu Yến - kẻ đang chờ mong.
Thân ảnh tiêu thất, từ trên trường kỷ Lăng Tiểu Ngư hiện đã đi ra đến cửa phòng, rồi cứ thế tiếp tục bước đi.
“Ca!“.
“Ca!“.
Phía sau, Tôn Tiểu Yến cố chạy theo. Nhưng nàng càng chạy thì khoảng cách với Lăng Tiểu Ngư lại càng xa. Thân ảnh hắn mỗi lúc một mờ dần... mờ dần... rồi khuất hẳn.
“Bịch“.
Tôn Tiểu Yến đổ gục. Không phải bởi do kiệt sức mà là vì thâm tâm chết lặng. Điều nàng vẫn luôn lo sợ, hôm nay đã biến thành sự thật rồi. Ca đã không còn thương nàng, đã không muốn nhìn nàng nữa...
Là do nàng... Không ai khác, chính là Tôn Tiểu Yến nàng đã làm cho mọi thứ trở nên như vầy...
“Ca, muội sai rồi... muội sai rồi...“.
“Hức... hức...“.
...
Thời gian là phương thuốc màu nhiệm để chữa lành những nỗi đau. Chỉ cần đủ lâu, mọi vết thương sâu đều có thể lành lại. Nhưng, có những vết thương vĩnh viễn cũng không bao giờ lành. Dẫu cho năm tháng có trôi, thời gian có chạy, những vết thương ấy vẫn không ngừng nhỏ máu...
Tôn Tiểu Yến bởi mù quáng mà gây cảnh chia ly, làm người đau khổ thì chính bản thân nàng giờ đây cũng đang phải nếm trải khổ đau. Nàng rất hối hận, muốn sửa sai, cam chịu trừng phạt, nhưng... tất cả đều đã muộn rồi.
Lăng Thanh Trúc đã khôi phục ký ức, đối với Lăng Tiểu Ngư đổi yêu thành hận, đã bỏ đi. Làm sao để nàng hồi tâm chuyển ý đây?
Tôn Tiểu Yến không làm được. Còn Lăng Tiểu Ngư, hắn cũng chẳng có ý đi tìm. Hắn vẫn ở lại Huyết Sát Giáo, lặng lẽ ưu thương...
...
...
“Boong!“.
Ngày tháng trôi, hồng trần phai dấu. Chốn am thiền một tiếng chuông ngân. Hôm nay, tại Thủy Vân am vừa có người đoạn tuyệt trần duyên, gửi thân cửa thiền. Tên nàng là Lăng Thanh Trúc.
Dưới chân Phật tổ, nơi chánh điện, một vị ni cô già tuổi ngoài sáu mươi cúi nhìn cô gái đang quỳ trước mặt, hỏi: “Con đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?“.
“Sư phụ, con đã nghĩ kỹ rồi. Xin sư phụ giúp con xuống tóc“.
Lão ni nhẹ gật đầu, cầm dao cạo cắt từng lọn tóc thướt tha đen tuyền...
“Bao nhiêu yêu, bao nhiêu hận, hết thảy sẽ theo mái tóc này rũ bỏ... Lăng Tiểu Ngư, ta tha thứ cho ngươi“.