Tô Đông Vũ, hắn chưa muốn chết. Hắn cần phải tự cứu lấy mình, bằng mọi giá.
Danh dự? Tôn nghiêm? Có ăn được không?
Di huấn tổ sư? Lời thề vì chính đạo? Chúng quan trọng hơn mạng sống sao?
Người chết thì còn làm gì được nữa chứ? Chỉ có người sống mới xoay chuyển được càn khôn. Vì lẽ đó, Tô Đông Vũ hắn phải giữ lại cái mạng này. Hắn thà sống quỳ chứ tuyệt không cam chết đứng!
“Thánh nữ.” - Vẫn trong tư thế quỳ gối như cũ, Tô Đông Vũ nói tiếp - “Vừa rồi kiến thức qua thủ đoạn của người, Đông Vũ tin tưởng thế lực sau lưng người tuyệt không kém hơn lục đại tông môn. Đông Vũ dẫu có thoát ly Thiên Kiếm để gia nhập thánh giáo của người, thiết nghĩ cũng là lựa chọn sáng suốt“.
“Lại nói, thánh nữ tài cao chí lớn, lục đại tông môn há có thể so bì?“.
“Thánh nữ minh giám, Đông Vũ cam tâm tình nguyện phò tá cho người...“.
...
“Tô Đông Vũ, công phu nịnh hót của ngươi cũng ghê gớm lắm. Mấy lời ngươi vừa nói, quả thực đã tác động đến tâm tình của ta“.
Qua một đỗi cân nhắc, Âm Tiểu Linh cuối cùng cũng có quyết định.
“Thôi được rồi, thấy ngươi thành khẩn như vậy, bổn thánh nữ sẽ cho ngươi một cơ hội“.
“Tô Đông Vũ, ngươi nghe cho kỹ. Bây giờ ta hỏi, ngươi có nghĩa vụ trả lời. Sống hay chết, có thể gia nhập giáo ta hay không, hết thảy đều phụ thuộc vào mức độ thành khẩn của ngươi. Ngươi hiểu rồi chứ?“.
“Đông Vũ đã hiểu“.
“Vậy thì tốt“.
Và như thế, Âm Tiểu Linh bắt đầu tra hỏi...
“Giờ thì nói ta biết, cái mà ngươi ngộ nhận là “Bá Thể Quyết” kia, Tô Đông Vũ ngươi từ đâu mà học được?“.
“Bẩm thánh nữ, là sư phụ đã truyền dạy cho ta“.
“Cơ Thành Tử?“.
“Không phải ông ấy.” - Tô Đông Vũ lắc đầu - “Thánh nữ, sư phụ mà ta nói là một người khác“.
“Tô Đông Vũ, sư phụ của ngươi cũng nhiều quá nhỉ?“.
Không để Âm Tiểu Linh phải chờ đợi, Tô Đông Vũ nói ra rõ ràng: “Thánh nữ, vị sư phụ mà ta đang nói, y không phải môn nhân Thiên Kiếm. Thật ra... Thật ra lai lịch của y, ngay cả ta cũng chẳng biết“.
“Không biết? Ta tưởng các ngươi là sư đồ?” - Âm Tiểu Linh nhíu mày - “Tô Đông Vũ, ngươi hình như hơi thiếu thành ý nhỉ?“.
“Thánh nữ minh xét“.
Tô Đông Vũ khẩn trương: “Thánh nữ, toàn bộ những lời ta nói đều là thật. Đông Vũ ta tuyệt không dám qua mặt thánh nữ...“.
...
“Hừm... Vậy hãy giải thích cho ta nghe. Tại sao đến sư phụ mình mà ngươi cũng không nhận thức được?“.
“Chuyện này...“.
Tô Đông Vũ thoáng hồi tưởng, rồi đáp: “Thánh nữ có điều không biết, vị sư phụ này của ta rất đỗi thần bí, chỉ thỉnh thoảng mới tìm đến ta... Lúc nào đến y cũng đều mặc y phục dạ hành, lại còn đeo một chiếc mặt nạ quỷ có công dụng ngăn chặn thần thức, bởi thế cho nên... Tướng mạo, hình dáng của y ra sao, ta thực là chẳng thể nào biết được“.
...
Âm Tiểu Linh nghe xong thì lâm vào trầm mặc. Nàng đang rất đỗi nghi hoặc...
“Mặt nạ quỷ, y phục dạ hành, lẽ nào là mẫu thân...“.
Suy đoán này của Âm Tiểu Linh nàng hoàn toàn có cơ sở. Những đặc điểm mà Tô Đông Vũ vừa miêu tả, nó quả rất giống hình dạng của mẫu thân nàng mỗi lần cải trang ra ngoài hành sự. Tất nhiên, phục trang chỉ là thứ yếu, cái chính ở đây là Bá Thể Quyết, hay đúng hơn là Huyết Ảnh Tu La Công mà Tô Đông Vũ học được.
Trên đời này, trừ bỏ phụ thân Âm Thiên Chiếu của nàng ra thì cũng chỉ còn hai người biết được loại công pháp thần diệu ấy: mẫu thân và nàng. Mà nàng thì đâu có truyền dạy cho ai...
“Đây là việc tốt của mẫu thân mình sao? Tô Đông Vũ hắn là một nước cờ của mẫu thân?“.
“Thế nhưng... Mẫu thân đã xếp đặt lúc nào? Tại sao trước giờ không nghe người nhắc đến? Thậm chí chuyến này xâm nhập Thiên Kiếm Môn điều tra cũng không thấy nhắc nhở gì...“.
Để xác minh mọi chuyện, Âm Tiểu Linh hướng kẻ đang quỳ bên dưới truy hỏi: “Tô Đông Vũ, vị sư phụ kia của ngươi, lần đầu tiên ngươi gặp hắn là khi nào?“.
“Hồi thánh nữ, lần đầu tiên ta gặp y là khoảng hai năm trước“.
“Địa điểm?“.
“Ngay tại Kim Kiếm Phong“.
“Ngươi chắc chứ?“.
“Chắc chắn“.
...
Một lần nữa, Âm Tiểu Linh lại phải suy tư.
Hai năm, đấy rõ ràng không phải là đáp án trùng khớp. Khoảng thời gian này, mẫu thân nàng vốn vẫn thường trực trong giáo, rất ít khi ra ngoài. Mà nếu có ra thì cũng hết sức ngắn ngủi, căn bản chẳng thể dư dả thì giờ đến độ chạy tới Thiên Kiếm Môn thu nhận một tên đệ tử được.
Nhưng, nếu truyền dạy Huyết Ảnh Tu La Công cho Tô Đông Vũ không phải mẫu thân nàng thì là ai? Trên đời này, ngoài nàng và mẫu thân, thực sự vẫn còn kẻ biết Huyết Ảnh Tu La Công? Đối phương là từ đâu mà học được?
Liệu có thật chỉ trùng hợp ngẫu nhiên? Hay là...
“Tô Đông Vũ, tu vi của sư phụ ngươi thế nào? Ngươi biết chứ?“.
Tô Đông Vũ ngẫm qua rồi thành thật hồi đáp: “Mặc dù không quá rõ nhưng theo ta đoán thì đạo hạnh của y rất có thể còn cao hơn sư phụ Cơ Thành Tử của ta một bậc. Qua một số lần đối thoại, ý tứ của y đã biểu lộ như thế“.
“Nghe ta hỏi tiếp... Trong những lần các ngươi tiếp xúc, kẻ nọ đã đề cập bao nhiêu về cái Bá Thể Quyết kia?“.
“Thưa thánh nữ...“.
“Trả lời thành thật“.