Màn che được vén, một thân ảnh yêu kiều lập tức hiện lên trong mắt Ngọc Vô Tâm. Nam Cung Sở Sở, nàng mặc một bộ hồng y có phần mỏng manh, trong ngoài chỉ đúng hai lớp là nội y và trường y, chẳng thấy trung y đâu cả. Có lẽ bởi trong người đang khó ở nên nàng mặc vậy cho đỡ bức bối chăng?
Ngọc Vô Tâm không thể không công nhận là Nam Cung Sở Sở rất xinh đẹp. Mặc dù năm nay tuổi đã ngoài ba trăm nhưng dung nhan của nàng vẫn rất đỗi mặn mà, nhìn cứ như một thiếu phụ chỉ mới ba mươi ba mốt, làn da còn mịn, khuôn ngực còn đầy. Hẳn công pháp nàng tu luyện có thể dưỡng nhan, hoặc trước đây nàng đã dùng qua đan dược có công dụng lưu trú dung nhan.
“Trưởng lão...“.
Thần tình mệt mỏi, Nam Cung Sở Sở đưa mắt nhìn Ngọc Vô Tâm: “Ngọc thiếu chủ, phiền thiếu chủ xem giúp ta một chút“.
“Tiền bối đừng khách sáo“.
Ngọc Vô Tâm đặt mông ngồi xuống chiếc giường. Nàng cầm lấy cánh tay phải của Nam Cung, bắt đầu tra xét tình huống cơ thể.
Càng tra chân mày Ngọc Vô Tâm càng nhíu lại. Vị Nam Cung trưởng lão này, mạch tượng rất là bất ổn, khí huyết lưu thông cũng hết sức bất thường.
“Trưởng lão, ta cần phải kiểm tra kỹ hơn. Xin tiền bối buông bỏ phòng bị“.
“Chờ một chút“.
Nam Cung Sở Sở bảo: “Mỗi lần bệnh tình của ta tái phát, cơn đau luôn bắt đầu từ ngực. Nguồn cơn hẳn là từ đây. Ngọc thiếu chủ xin hãy trực tiếp xem xét ở đây“.
Nói đoạn Nam Cung Sở Sở đưa tay vạch áo. Rất nhanh, áo ngoài tách ra, vùng ngực lúc này hầu như chỉ còn mỗi nội y mỏng tang mà Ngọc Vô Tâm không cần phải tập trung ánh mắt cũng có thể dễ dàng thấy được đôi gò bồng đảo căng tràn nhựa sống bên dưới. Dĩ nhiên là cả hai hạt đậu hồng hồng kia nữa.
Nam Cung đây là ý gì? Ngọc Vô Tâm nhất thời nghi hoặc. Cho dù có phải xem ở ngực thì cũng đâu cần đối phương phải vạch áo ra như vậy. Linh lực, thần thức vốn đi xuyên qua được quần áo kia mà.
“Ngọc thiếu chủ, hãy xem giúp ta.” Đương lúc Ngọc Vô Tâm còn chưa biết nên phản ứng ra sao thì Nam Cung Sở Sở đã chủ động cầm lấy tay nàng rồi đem đặt lên trên ngực mình, vị trí vậy mà đúng ngay một trong hai gò bồng đảo trắng hồng dụ nhân.
Thoạt đầu Ngọc Vô Tâm định rút tay ra, nhưng nghĩ lại thì thôi. Chạm thì cũng chạm rồi, cứ để đấy mà kiểm tra luôn vậy.
Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa là Ngọc Vô Tâm ngoan ngoãn thuận tình. Thật ra là nàng đang cảnh giác phòng bị, chỉ cần Nam Cung Sở Sở có dị động là sẽ lập tức thoái lui ngay.
“Ưm...!“.
Ngọc Vô Tâm tra xét được một lúc thì từ miệng Nam Cung Sở Sở, một thanh âm kìm nén bật ra. Khuôn mặt ngập tràn thống khổ.
“Nam Cung trưởng lão, làm sao vậy?“.
“Ta... Ta thấy hạ thân đột nhiên nóng bức, vô cùng khó chịu“.
Hạ thân?
Ngọc Vô Tâm theo phản xạ liếc xuống, nhưng còn chưa kịp làm gì thì bàn tay đã bị người nắm chặt. Đối phương cầm tay nàng đưa vào cái chỗ đó rồi dùng hai chân kẹp chặt.
Trước hành vi này Ngọc Vô Tâm nhất thời cả kinh, đồng thời còn kèm theo cả nghi hoặc nữa. Vừa rồi Nam Cung Sở Sở ra tay nhanh vô cùng, đến độ mà dù đã lưu tâm cảnh giác Ngọc Vô Tâm nàng cũng không tài nào ứng phó kịp. Tới chừng phản ứng lại thì...
Soạt!
Soạt!
Chẳng khác nào một con linh xà, Nam Cung Sở Sở luồn lách vô cùng ảo diệu, nháy mắt đã đem cánh tay còn lại của Ngọc Vô Tâm bắt giữ, sau đó khoá tất cả lại bằng một cái còng màu đen. Còng này rất kỳ lạ, ngay khi hai tay Ngọc Vô Tâm bị bắt tra vào thì nó lập tức thu nhỏ lại, từ bên trong chiếc còng, một cỗ lực lượng âm hàn thấu xương cấp tốc lan toả khắp châu thân, đem hành động của nàng kìm hãm.
“A!“.
“Ư...!“.
“Hì hì...” Nam Cung Sở Sở một bên ra sức đè giữ Ngọc Vô Tâm trên giường, một bên cười quyến rũ bảo: “Tiểu mỹ nhân, ta khuyên nàng đừng nên loạn động. Xích này, còng này không phải phàm vật đâu. Nó có tên là Hồn Toả. Đừng nói một tu sĩ Vấn đỉnh như nàng, kể cả có là cao thủ Linh châu kỳ cũng chẳng thể làm gì nổi khi bị trói giữ đâu“.
“Đừng chống cự. Nàng càng cố gắng điều động linh lực thì sẽ càng gánh chịu đau đớn thôi“.
“Thật ra ngươi là ai?!“.
“Ta?“.
Nam Cung Sở Sở cười: “Người ta đương nhiên là Nam Cung trưởng lão của Bích Du Cung“.
Nam Cung trưởng lão? Sau những gì đã xảy ra thì Ngọc Vô Tâm khó mà tin được. Nàng và Nam Cung Sở Sở nào có thù oán gì, đối phương vì sao phải hại nàng chứ?
Nhưng nếu nữ nhân này không phải Nam Cung Sở Sở thì là ai?
“Ngươi muốn gì ở ta?” Ngọc Vô Tâm tìm cách kéo dài thời gian, âm thầm suy tính, tìm xem sơ hở.
“Muốn gì à?” Nam Cung Sở Sở đưa mặt đến sát bên mặt Ngọc Vô Tâm: “Ta muốn ăn nàng“.
“Ngươi...“.
Ngọc Vô Tâm nói tới đó thì ngưng, hai mắt trợn tròn. Vốn nàng còn cho Nam Cung chỉ cố tình uy hiếp, không ngờ đối phương lại muốn “ăn” nàng thật. Miệng của đối phương đã vừa mới chiếm giữ miệng nàng rồi.
“Ưm...!“.
“Ưm!“.
“A...!” Nhuyễn ngọc ôn hương của Ngọc Vô Tâm Nam Cung còn chưa hưởng thụ được bao nhiêu thì đã phải vội vã tách ra. Chiếc lưỡi của nàng lúc này đang rỉ máu.
Miệng xuýt xoa, Nam Cung Sở Sở ra chiều bất mãn: “Vô Tâm nàng làm gì mà đối xử với người ta lạnh lùng dữ vậy? Nhìn xem, suýt nữa thì lưỡi người ta đã bị nàng cắn đứt rồi“.
“Thật ra ngươi là ai?“.
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của kẻ đang bị trói giữ, Nam Cung Sở Sở cũng dần thu lại tiếu ý. Nàng thở ra một hơi: “Được rồi, dù sao ta ở trong hình dạng này Vô Tâm nàng cũng không thích“.
Dứt câu, Nam Cung động thần niệm đem pháp thuật giải khai. Thoáng chốc, từ một mỹ phụ nàng đã biến thành một cô gái, dung nhan trẻ hơn, vóc người cũng quyến rũ dụ nhân hơn gấp bội.
Cô gái này, nàng vô cùng gợi cảm, tựa như một trái táo đỏ ngọt ngào mê ly khiến người ta chỉ muốn cắn ngay một miếng.
“Yêu nữ”, đấy là hai chữ Ngọc Vô Tâm đem gán cho nàng. Không phải mới đây mà đã từ lâu rồi, cái ngày nàng còn ở đất Nam man.
“Phỉ Thuý, là ngươi?!“.
Ngọc Vô Tâm rất là ngạc nhiên. Có nghĩ thế nào nàng cũng không thể tưởng tượng sẽ gặp lại Phỉ Thúy trong hoàn cảnh này. Yêu nữ này lẽ ra nên ở tổng đàn Bái Hoả Giáo chứ, sao lại chạy đến Bích Du Cung, còn giả trang thành Nam Cung Sở Sở...
“Hì hì...“.
Phỉ Thúy che miệng cười duyên: “Vậy mà ta còn tưởng Ngọc Vô Tâm nàng đã sớm quên mất ta rồi“.
“Phỉ Thúy, ngươi tại sao lại ở đây?“.
“Còn hỏi? Không phải là vì Vô Tâm nàng hay sao?“.
Lời này Ngọc Vô Tâm không tin lắm. Sự xuất hiện của Phỉ Thủy rất đáng ngờ. Nhất là việc nàng đang giả trang thành Nam Cung Sở Sở.
Nam Cung Sở Sở thật hiện đang ở đâu? Phỉ Thúy đã thế chỗ vị trưởng lão này bao lâu? Tại sao trên dưới Bích Du Cung lại không một ai nhìn ra được? Bích Du Cung há đâu lại là chỗ tầm thường mà để ngoại nhân tùy ý làm càn. Nếu Phỉ Thúy là một lão quái Nguyên anh thì chẳng nói làm gì, đằng này... Thời điểm chia tay năm đó, tu vị của Phỉ Thúy cùng lắm Vấn đỉnh hậu kỳ. Từ đó đến đây mới có bao nhiêu năm, cho dù tiến độ tu luyện thần tốc thì cũng bất quá Linh châu sơ kỳ đỉnh phong. Mà cảnh giới như thế làm sao có khả năng che giấu lâu được...
“Vô Tâm, ta thật sự rất nhớ nàng“.
Ánh mắt thâm tình, Phỉ Thúy trèo lên người Ngọc Vô Tâm, ngồi luôn trên đó. Kế đấy nàng đưa tay áp má, vuốt ve mái tóc dài đen mượt, cử chỉ rất đỗi dịu dàng.
“Phỉ Thúy, mau thả ta ra!“.
“Không thả.” Phỉ Thúy chẳng thèm cân nhắc, bác bỏ ngay: “Ta thả rồi nàng chạy mất thì làm sao? Khó khăn lắm người ta mới có cơ hội kề cận bên nàng“.
“Phỉ Thúy, ngươi đừng đùa nữa“.
“Ta đùa?“.
Phỉ Thúy nở một nụ cười khó hiểu: “À, ra là nàng vẫn nghĩ ta đùa“.
“Được thôi, vậy để ta chứng minh cho Ngọc Vô Tâm nàng thấy tình cảm của ta là thật, còn rất đỗi chân thành“.
“Phỉ Thúy, ngươi... ngươi tính làm gì?” Ngó thấy biểu cảm khác thường trên khuôn mặt Phỉ Thúy, Ngọc Vô Tâm không khỏi bất an.
“Hì hì... Người ta có thể làm gì chứ? Chỉ là... muốn thể hiện tình cảm với nàng một chút thôi“.
Nói rồi Phỉ Thúy cúi người, bắt đầu hôn. Nhưng khác trước, thay vì môi miệng thì lần này nàng hôn ở cổ. Được một lúc, nàng dùng tay đem thắt lưng của Ngọc Vô Tâm cởi bỏ, từ từ tách ra vạt áo.
“Phỉ Thúy, dừng lại!“.
Vờ như không nghe thấy, Phỉ Thúy tiếp tục hôn, tiếp tục sờ sờ nắn nắn. Từ miệng nàng, mũi nàng, những làn hơi nóng nối nhau phả vào da thịt Ngọc Vô Tâm.
“Chụt“.
“Chụt“.
Ban đầu Phỉ Thúy hôn ở trên, sau đó di chuyển dần xuống dưới. Từ cổ nàng hôn đến xương quai xanh, rồi ngực...
Ngọc Vô Tâm vừa tức vừa thẹn. Nàng cố sức vùng vẫy, nhưng càng vùng càng vẫy thì càng bị Hồn Toả khoá chặt hơn.
Theo sự mơn trớn kích tình của Phỉ Thúy, dưới những làn hơi nóng, những cái vuốt ve sờ nắn, thân thể nàng cũng bất giác nóng ran.
Vẫn luôn để ý, Phỉ Thúy xem thấy phản ứng của Ngọc Vô Tâm như vậy thì âm thầm đắc ý, nghĩ bụng đêm nay rốt cuộc cũng có thể thành công đem người tình trong mộng này của mình chiếm hữu.
Hưng phấn lại càng tăng cao, những động tác của Phỉ Thúy bắt đầu trở nên thô bạo. Rất nhanh nàng đem tách bỏ hẳn lớp trường y, dùng tay toan cởi trung y thì...
“Hừ, ăn đi! Ta cho ngươi ăn, coi như là chiêu đãi bữa cuối trước khi ngươi bỏ mạng!“.
Động tác của Phỉ Thúy nhất thời khựng lại.
“Vô Tâm, nàng đây là đang đe doạ ta sao? Với tài sức của nàng thì làm thế nào giết được ta chứ?“.
“Ta cần ra tay? Mạng ngươi đã định ngày mai phải chết rồi“.
Phỉ Thúy im lặng quan sát nét mặt Ngọc Vô Tâm, càng nhìn trong lòng càng nghi hoặc.
“Vô Tâm, nàng không giống như đang đùa. Rốt cuộc chuyện là thế nào? Tại sao nàng lại nói vậy? Có phải nàng đã biết được điều gì?“.
“Sao? Cũng biết sợ?“.
Ngọc Vô Tâm xem thường, bảo: “Không muốn bị giết thì cởi trói cho ta“.
“Được rồi được rồi, ta cởi đây“.