Trái với hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ, Lăng Tiểu Ngư không những rất trấn định mà còn sinh ra đôi chút tiếu ý. Hắn trấn an:
“Không cần lo. Là cấm chế trở nên bất ổn thôi“.
Cấm chế?
Trong lòng có suy đoán, Thiên Hồ Nguyệt hỏi: “Ý ngươi là Gia Gia nó đã...?“.
“Phải. Ta nghĩ cấm chế này đang bắt đầu sụp đổ“.
Thiên Hồ Nguyệt nghe họ Lăng nói vậy thì thôi không hỏi han gì nữa. Trong lòng mình, nàng bỗng cảm thấy trầm trọng.
Thiên Hồ Nguyệt nàng đây đường đường là một vị đại yêu tu vị tương đương chân nhân cảnh hậu kỳ, xét trong thời đại này cũng coi như là một cường giả đỉnh cấp rồi. Ấy vậy mà khi đối diện với cấm chế chỗ này, nàng đã phải thúc thủ hoàn toàn. Thậm chí dẫu dùng hết mọi thủ đoạn, xuất ra hết tất cả thiên phú thần thông cũng vô phương phá giải...
Vốn Thiên Hồ Nguyệt nàng nghĩ đối với loại cấm chế do cổ tu sĩ lưu lại nơi đây, duy nhất phá được cũng chỉ có đại tu sĩ, bậc yêu vương nắm giữ đại uy năng như mẫu thân Thiên Hồ Đại Mi của nàng mà thôi. Thật không ngờ...
“Gia Gia này đến cùng có lai lịch gì? Tại sao lại nắm giữ thần thông ghê gớm tới như vậy?“.
...
“Ong“.
Trong sự vui mừng của Lăng Tiểu Ngư, thắc mắc của Thiên Hồ Nguyệt, những tiếng “ong ong” trầm thấp tiếp tục vang lên.
Các trận pháp, chúng đang được phá giải từng cái một. Và người phá giải, hiển nhiên là chỉ một mình Gia Gia.
Hì hục suốt hơn nửa canh giờ, rốt cuộc thân ảnh nó cũng lần nữa hiện ra trên mặt đất.
Trong bộ bạch y dính bẩn, mặt mày lem luốc, nó vừa thở vừa nói với Lăng Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư, cái cấm chế... cấm chế chết tiệt này... nó... nó lợi hại quá...“.
“Ngươi đã phá giải được bao nhiêu rồi?“.
“Ở phía dưới... coi như ổn rồi“.
Chỉ tay vào lớp cửa đá kiên cố nơi đối diện, Gia Gia nói tiếp: “Bây giờ chỉ cần xử lý nốt ở đây nữa là xong“.
“Tốt. Vậy ngươi mau làm đi“.
Tiếng Lăng Tiểu Ngư vừa dứt thì ngay lập tức, Gia Gia liền trợn mắt lên. Nó dùng ngón trỏ chỉ vào khuôn mặt lấm lem bùn đất của mình: “Nhìn ta này. Tiểu Ngư ngươi có thấy gì không?“.
“Ngươi có biết là mớ trận pháp tạo nên cấm chế chỗ này ghê gớm tới bậc nào không? Để phá giải chúng ta phải dốc toàn lực, rất là mệt đấy. Cái gì thì cũng để cho ta thở xong đã chứ...“.
“À...“.
Có chút áy náy, Lăng Tiểu Ngư thừa nhận lỗi lầm: “Gia Gia, là ta nóng vội. Được rồi, vậy ngươi cứ ngồi nghỉ một lát đi“.
...
Một lúc sau.
“Gia Gia, ngươi có thể tiếp tục được chưa?“.
“Vẫn còn mệt“.
...
Thêm vài phút nữa trôi qua...
“Gia Gia, ngươi tốt hơn rồi chứ?“.
“Còn mệt“.
“Còn mệt? Này... Gia Gia, ở đây ta có viên Đại Lực Hoàn, ngươi dùng đi“.
...
“Gia Gia, ngươi cảm thấy sao rồi?“.
“Đại Lực Hoàn gì đó còn không? Cho ta viên nữa đi“.
...
Một người ngóng trông, một kẻ lại thảnh thơi nằm dài tịnh dưỡng, thời gian cứ thế mà bị nối dài ra. Phải hơn nửa giờ sau thì công cuộc giải khai cấm chế mới lại được bắt đầu.
Sau khi dùng đạo thuật làm sạch, hong khô quần áo, lúc này Gia Gia mới tiến đến gần lớp cửa đá kiên cố nằm cạnh gốc cây màu đen nọ.
“Tiểu Ngư, những trận pháp phía trên này có vài chỗ ta cần dùng bạo lực để đem nó đánh vỡ, có khả năng làm kiến trúc ở đây sụp đổ. Các ngươi cẩn thận a“.
“Ta biết rồi“.
Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư liền dời bước chân, hướng chỗ hai vị công chúa của Thanh Khâu tiến lại.
Hắn cần phải bảo hộ cho các nàng.
Bảo hộ, dĩ nhiên đó là ý tốt. Chỉ có điều... hảo ý cho đi chưa chắc đã nhận về hảo cảm. Trong trường hợp này, phản ứng của tỷ muội Thiên Hồ lại hoàn toàn ngược lại. Thay vì cảm kích thì các nàng lại dùng bộ dạng mặt nhăn mày nhó mà nhìn chằm Lăng Tiểu Ngư, giống như đang hận không thể giơ chân đạp hắn đi sang nơi khác vậy.
“Haizz... Thành kiến đúng thật rất sâu đậm a“.
Tự mình hiểu lấy, Lăng Tiểu Ngư lặng im tiếp nhận. Người ta nếu đã coi hắn là người xấu thì có giải thích thế nào cũng vô dụng. Nữ nhân thường không nói lý đấy.
Giống như sư phụ Lăng Thanh Trúc của hắn vậy. Lăng Tiểu Ngư hắn còn nhớ rất rõ, trong suốt những năm tháng cận kề tại Trúc Kiếm Phong, Lăng Thanh Trúc nàng vẫn thường hay hiếp đáp hắn và Chu Đại Trù. Đạo lý là do nàng định, đúng sai là do nàng phán. Tất cả đều phải theo ý muốn của nàng. Rất bá đạo...
“Trong số những nữ nhân mà ta quen biết, thực sự chẳng ai tốt bằng Yến cô cô“.
“Sư phụ tuy là người tốt nhưng biểu hiện ra bên ngoài lại rất đỗi hung hăng, đôi lúc tùy tiện. Tiểu Ngọc thì không thích nói nhiều, cũng rất hiếm khi thấy nàng cười. Còn Âm Tiểu Linh kia...“.
“Yến cô cô, không biết bây giờ người sống thế nào, đã tỏ tường chuyện năm đó?“.
“Yến cô cô, Tiểu Ngư thật sự rất nhớ người...“.
...
“Ong!“.
Giữa lúc Lăng Tiểu Ngư đang âm thầm tưởng nhớ thì một thanh âm quen thuộc chợt vang lên. Đúng là phát ra từ quá trình phá giải cấm chế.
Nhanh chóng ổn định tâm tình, Lăng Tiểu Ngư xoay đầu lại, tập trung theo dõi, tùy thời ứng phó.
...
“Ong!“.
“Tiểu Ngư cẩn thận!“.
“Uỳnh!“.
“Oành!“.
...
Sau hai tiếng nổ đinh tai, từ trong bụi mù, thân ảnh Gia Gia dần hiện rõ. Giữa đống đất đá ngổn ngang, nó đưa mắt tìm kiếm thân ảnh Lăng Tiểu Ngư. Chừng khi bắt gặp, nó hỏi ngay:
“Tiểu Ngư, ngươi không sao chứ?“.
“Ta không sao“.
Lăng Tiểu Ngư đáp gọn, rồi quay lại hỏi người đứng ở phía sau: “Cổ Cổ, muội có sao không?“.
Thiên Hồ Cổ dù nghe rõ nhưng chẳng đáp. Nàng nhanh chóng động thân di chuyển, cố tình lảng tránh ánh mắt họ Lăng. Trên mặt nàng, không khó để nhìn thấy vài áng mây hồng còn vương đọng.
Thiên Hồ Nguyệt, nàng tất nhiên cũng nhìn ra được. Hơn thế nữa, nàng biết rõ nguyên do vì sao mà muội muội mình lại có phản ứng thế kia.
Mới rồi, khi thạch động rung chuyển, muội muội nàng đã dang tay ôm lấy Lăng Tiểu Ngư từ sau lưng. Nàng hiểu đấy chỉ là do phản xạ nhất thời, trong lúc rối loạn. Nhưng... nếu không có lửa thì làm sao có khói?
“Lẽ nào đối với họ Lăng kia Cổ Cổ vẫn còn lưu chút hảo cảm?“.
Nét mặt âm trầm, Thiên Hồ Nguyệt nắm tay muội muội mình kéo xa khỏi Lăng Tiểu Ngư.
“Cổ Cổ, đi qua đây“.
“Nhị tỷ...“.
...
Đem ánh mắt đang đặt trên người Thiên Hồ Cổ thu hồi, Lăng Tiểu Ngư quay người sang bên trái. Vừa lúc, tiếng Gia Gia cất lên:
“Tiểu Ngư, ngươi mau tới đây“.
Theo lời, Lăng Tiểu Ngư nhấc chân bước lại gần lớp cửa đá kiên cố nọ.
“Gia Gia, đã phá giải xong rồi?“.
“Vẫn còn thiếu một chút“.
Chỉ tay vào một lỗ hổng của cấm chế do mình tạo ra, Gia Gia nói tiếp: “Tiểu Ngư, ngươi coi nè“.
“Cái này...“.
Muốn xác nhận rõ hơn, Lăng Tiểu Ngư đưa tay chạm vào lỗ hổng, hay đúng hơn là đám hắc khí đang chui ra từ bên trong lỗ hổng.
“Là thái âm chi khí“.
“Phải a“.
Gia Gia phấn khởi: “Tiểu Ngư, xem ra ở bên kia cấm chế có nguồn thái âm chi lực rất lớn. Chúng ta gặp may rồi“.
“Ừm“.
Theo sau cái gật đầu, Lăng Tiểu Ngư bảo: “Gia Gia, hãy phá giải nốt đi“.
“Được“.
“Tiểu Ngư, ngươi tạm đưa các nàng ra khỏi thạch động đi“.
...
Biết Gia Gia chuẩn bị làm ra động tĩnh to lớn nào đấy nên Lăng Tiểu Ngư cũng chẳng chần chừ, lập tức mang hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ rời khỏi thạch động.
Dĩ nhiên, trong quá trình dời đi này, một ít đụng chạm là khó tránh khỏi.