Đôi chân chậm rãi tiến vào bên trong khố phòng, Ngọc Vô Tâm đi trước, Đậu Kiến Đức theo sau, cả hai dạo quanh xem xét một vòng thì Ngọc Vô Tâm chợt hỏi: “Thư sách trương mục đâu, tại sao ta không nhìn thấy?“.
“Cái này…” Đậu Kiến Đức há mồm cứng lưỡi, một lúc sau mới mở miệng: “Đường chủ, trương mục... trương mục không có làm“.
“Gì? Không làm trương mục?“.
Không làm trương mục thì làm sao biết được bên trong Phế Đan Phòng này có bao nhiêu đan dược, chủng loại ra sao. Thế này... rất loạn a.
“Sao có thể như vậy, Đậu Kiến Đức ngươi không phải là quản sự nơi này ư?“.
“Đường chủ, là... là như thế này.” - Đậu Kiến Đức liếc trộm Ngọc Vô Tâm một chút, cẩn trọng nói - “Người cũng biết phế đan vốn là vật vô tác dụng, chẳng ai thèm lấy. Cũng không phải tiểu nhân không hoàn thành chức trách mà là trong lịch sử của Ma Thần Tông, quy củ của Phế Đan Phòng đã là không cần làm trương mục rồi“.
Ngọc Vô Tâm suy ngẫm một chút thì thấy như thế cũng là hợp lý. Dù sao phế đan cũng chỉ là rác rưởi, không ai thèm lấy, cần nắm rõ để làm gì kia chứ?
“Trước giờ ít khi lui tới Đan Đường, thông tin đúng là hơi bị thiếu hụt.” Ngọc Vô Tâm thầm cảm thán, rồi nhẹ gật đầu biểu thị cho Đậu Kiến Đức biết là mình đã hiểu được.
Nhận được cái gật đầu của nàng, trong lòng Đậu Kiến Đức như trút được gánh nặng.
Trước mặt tiên sư, lại còn là đường chủ đại nhân, Đậu Kiến Đức hắn thật rất sợ mình cư xử không đúng, khiến cho đối phương phật ý. Trong mắt tu tiên giả thì tính mạng phàm nhân như hắn quả cũng chẳng hơn gì con sâu cái kiến cả.
...
“Phế Đan Phòng không có trương mục, như vậy lại càng tiện cho ta.” Ngọc Vô Tâm đảo mắt nhìn những đống đan dược có bên trong phòng, càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Nguyên bản nàng còn tính sau khi quen thuộc nơi đây sẽ tiến hành làm giả, sửa lại trương mục và tham ô phế đan, song không ngờ nơi đây lại hỗn loạn như vậy, ngay cả trương mục cũng không có, hay nói khác nào có bao nhiêu phế đan thì cũng chẳng ai rõ. Như vậy nàng cứ an tâm lớn mật lấy dùng cũng chẳng lo bị người phát hiện.
Dạ rất vui vẻ nhưng ở ngoài mặt Ngọc Vô Tâm vẫn bảo trì sự điềm tĩnh cần thiết. Bao năm tranh đấu giữa bầy ma tâm trí nàng cũng sớm trở nên thành thục rồi.
“Tới đây được rồi, Đậu Kiến Đức ngươi đi làm việc của mình đi“.
“Dạ, đường chủ. Tiểu nhân xin phép cáo lui“.
Rời khỏi Phế Đan Phòng, Ngọc Vô Tâm lại đi thăm nom các khu vực khác một hồi, sau đó thì chọn một gian phòng yên tĩnh làm nơi trú ngụ. Nàng cũng không có dọn vào căn phòng mà trước đây Kim Hoa từng ở, thay vào đó nàng lựa chọn một vị trí khác, càng biệt lập hơn.
Định xong nơi ở, Ngọc Vô Tâm lại cho gọi Lâm Chính đến, kêu hắn truyền đạt quy củ đến tất cả những người có mặt tại Đan Đường. Trong số đó có một nội dung đại khái là nếu chưa được nàng cho phép thì bọn họ tuyệt không ai được bước vào phạm vi mười bước chung quanh cư thất của nàng.
Đối với điểm này Lâm Chính và mọi người đương nhiên không có chút dị nghị. Thân là kẻ sống trong tông môn, những quy củ tại tu tiên giới bọn họ ít nhiều hiểu được. Các tu tiên giả đều có bí mật riêng, tu sĩ cao cấp còn có động phủ, bên ngoài bố trí tầng tầng cấm chế, ai tự tiện xông vào thì giết không tha. Bọn họ sao dám vì tò mò mà rước họa sát thân.
Sau khi Lâm Chính rời đi, Ngọc Vô Tâm vào phòng nằm ở trên giường nghỉ ngơi đồng thời đem mọi chuyện hôm nay xem xét lại một lần. Nàng cảm thấy vận khí của mình thật không tệ, hết thảy đều rất thuận lợi.
Qua thêm một lúc, Ngọc Vô Tâm ngồi dậy, từ trong lòng móc ra một cái túi trữ vật. Từ bên trong túi, nàng lấy ra một tấm phù lục màu xanh.
Phù này tính ra cũng có chút đặc biệt, được gọi là trận phù. Trong này có phong ấn một trận pháp.
Tương tự luyện đan chi thuật, trận pháp chi đạo vốn cũng là một kỳ nghệ trong tu tiên bách nghệ, vô cùng thâm ảo và huyền diệu. Nó có tác dụng phòng ngự, hoặc dùng để bày ra cấm chế, uy lực thật không thể tưởng tượng được.
Đương nhiên trận pháp phong ấn trong trận phù này chỉ là loại đơn giản, uy lực có hạn song khi sử dụng linh lực tiêu hao cực nhỏ, cho dù là tu tiên giả cấp thấp cũng có thể dễ dàng sử dụng. Có điều do là lục phù nên chỉ dùng bày trận được một lần duy nhất. Từ trên người Tạ Trường Thanh, Ngọc Vô Tâm thu được hai mươi hai tấm phù lục nhưng trong đó chỉ có một tấm trận phù này.
Bất quá sau khi ngẫm nghĩ nàng quyết định điều động linh lực trong đan điền đồng thời trong miệng khẽ lẩm bẩm. Trong phút chốc tấm phù lục phát ra linh quang và bốc cháy.
Ngọc Vô Tâm vung tay quăng nó lên bầu trời đồng thời hô: “Khởi!”
Nhất thời phù lục hóa thành một đồ án âm dương bát quái nho nhỏ sau đó nhanh chóng bành trướng bay ra ngoài đem cả căn phòng bao phủ ở trong.
Vài giây sau, cảnh tượng xung quanh lại khôi phục như trước song nếu có kẻ tự tiện xông vào đây thì cấm chế sẽ lập tức phát động.
Ngọc Vô Tâm trên người có bí mật không muốn người khác biết. Mặc dù Lâm Chính và đám đồng tử tuyệt không có dũng khí đi vào đây, song không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, dù hơi tiếc rẻ nhưng nàng vẫn quyết định sử dụng trận phù.
Cái cấm chế này mặc dù đơn giản nhưng cũng thừa sức ngăn chặn cao thủ trúc cơ sơ kỳ trở xuống. Bố trí như vầy là đã đảm bảo an toàn tuyệt đối rồi.