“Vô Tâm, ta không ngờ nàng lại vì ta mà mạo hiểm tính mạng mình như vậy. Vốn ta chỉ muốn biết nàng có quan tâm đến ta hay không... Bây giờ thì ta thấy rồi...“.
“A!“.
Đột nhiên bị người đem đẩy ra, Phỉ Thúy không khỏi có chút sững sờ: “Vô Tâm?“.
Ngọc Vô Tâm mở mắt nhìn chằm: “Từ nãy giờ là ngươi cố tình dây dưa? Phỉ Thúy ngươi cố tình chật vật?“.
Phỉ Thúy tỏ ra áy náy: “Vô Tâm, ta... ta chỉ là muốn biết khi nhìn thấy ta lâm nguy thì nàng có mạo hiểm ra tay trợ giúp hay không thôi“.
“Ngươi diễn kịch? Ngươi ra vẻ yếu đuối chỉ để xem ta có quan tâm ngươi hay không?“.
“Phỉ Thúy ngươi rốt cuộc có bị khùng hay không?!“.
Ngọc Vô Tâm đã thực sự tức giận. Nàng không hiểu trong đầu ả yêu nữ Phỉ Thúy này đến cùng là đang nghĩ cái gì. Rõ ràng đã chuẩn bị tốt, có thể giải quyết nhanh gọn không muốn lại cứ phải dây dưa dong dài. Được cái gì? Vừa hao phí sức lực, tổn hại tài nguyên lại còn đem bản thân và người khác đẩy vào nguy hiểm...
Tất cả chỉ vì muốn xem xem thái độ của Ngọc Vô Tâm nàng?
Mù quáng! Điên khùng!
“Vô Tâm...“.
“Tránh ra!“.
Biết là người ta đang giận, cũng tự hiểu bản thân đã hành động nông nỗi nên Phỉ Thúy nào dám hờn trách chi ai. Nàng nhẹ nhàng nhận lỗi: “Vô Tâm, nàng đừng giận. Ta biết là ta không đúng“.
“Vô Tâm, nàng đi đâu vậy?“.
“Vô Tâm, nàng đang bị thương“.
“Ai mượn ngươi lo?“.
Dứt câu Ngọc Vô Tâm lại tiếp tục bước đi. Song đi được vài bước thì cánh tay nàng đã bị Phỉ Thúy níu lại.
“Để ta đưa nàng về phòng“.
“Ta nói rồi ta không cần...“.
“Ta cần“.
Phỉ Thúy nói tiếp, vẻ mặt rất đỗi chân thành: “Nàng mắng ta ngu ngốc cũng được, bảo ta điên khùng cũng được, nhưng hãy để ta liệu thương cho nàng. Vô Tâm, ta thật sự cần nàng. Lúc này ta chỉ muốn được ở bên cạnh nàng. Làm ơn...“.
“Ở bên cạnh ngươi để lại bị ngươi đùa bỡn rồi phải dấn thân vào nguy hiểm à? Tránh ra!“.
Ngọc Vô Tâm đem cánh tay đang bị người nắm giật về, dứt khoát rời đi.
Một lúc sau...
Cũng chả rõ Ngọc Vô Tâm đi thế nào mà bây giờ nhân ảnh nàng lại xuất hiện ở đây, bên trong Vọng Nguyệt Lâu của Phỉ Thúy. Nàng ngồi ở trên giường, trong tư thế hai chân xếp bằng, hai mắt khép hờ. Phía sau lưng nàng hiện có một đôi bàn tay mềm mại đang đặt lên. Chủ nhân đôi tay ấy chính là Phỉ Thúy.
Khoảng nửa canh giờ trôi qua...
Phỉ Thúy thu công, thở phào nhẹ nhõm. Nàng ngã đầu lên vai người trước mặt, cất giọng dịu dàng: “Vô Tâm, thương tích của nàng đã chữa trị tốt rồi“.
“Thật?“.
“Ừm. Lúc nãy ta đã cho nàng phục dụng linh đan trân quý nên sẽ không để lại di chứng gì đâu. Nàng hãy yên tâm“.
“Hừ...“.
Ngọc Vô Tâm nghe nói quá trình liệu thương đã xong liền rất không khách khí mà đem kẻ tựa đầu sau lưng đẩy ra, mau chóng bước xuống giường.
Trên giường, Phỉ Thúy ngồi dậy, dùng ánh mắt u oán nhìn sang: “Vô Tâm, nàng lạnh lùng quá đấy. Người ta đã lo lắng cho nàng như vậy...“.
Ngọc Vô Tâm khẽ liếc một cái, sau đấy liền quay mặt đi. Nàng nói với giọng điệu nghiêm túc: “Phỉ Thúy, năm đó ngươi đã chiếu cố ta, cũng từng cứu ta, hiện coi như ta đều đã trả. Kể từ giờ chúng ta không ai nợ ai“.
“Nàng có cần phải rạch ròi như thế không?” Phỉ Thúy không vui: “Năm đó ta chiếu cố nàng, giúp đỡ nàng đâu phải để đợi nàng hồi báo. Tất cả những gì ta làm chỉ đơn giản là vì ta yêu thích nàng. Tâm ý của ta nàng còn chưa hiểu hay sao?“.
Ngọc Vô Tâm nhất thời im lặng. Nàng thực sự là vẫn “chưa hiểu“. Trong dạ nàng vẫn cảm thấy hoài nghi về động cơ của Phỉ Thúy. Vừa gặp đã yêu? Có thể sao?
“Phỉ Thúy, Phỉ tiền bối, ngươi và ta đều là nữ nhân“.
“Thì sao?“.
Phỉ Thúy chẳng cho là đúng: “Năm đó ta đã từng nói với nàng. Tình yêu không phân biệt nam hay nữ, chỉ đơn giản là sự lựa chọn. Trái tim rung động với ai, trong lòng khao khát ai, mong đợi ai thì chính là yêu thích người đó. Ngay từ lần đầu gặp mặt thì ta đã biết nàng chính là người ta vẫn luôn chờ đợi bấy lâu. Vô Tâm, ta thật sự yêu thích nàng“.
Từ trên giường bây giờ Phỉ Thuý đã bước xuống. Nàng đứng đối diện cùng Ngọc Vô Tâm, nhìn thẳng vào mắt, dáng vẻ trông mong.
Biểu cảm chờ trông ấy khiến cho Ngọc Vô Tâm cũng ít nhiều rung động. Từ nhỏ đến lớn, kẻ đối xử tốt với nàng, vô tư vô lợi như vậy hình như cũng chỉ có Phỉ Thúy và Tố Tâm. Chỉ là...
Ngọc Vô Tâm quay mặt đi: “Xin lỗi. Trong lòng ta lại không có cảm giác đó với ngươi“.
Phỉ Thúy có hơi thất vọng nhưng rất nhanh liền trấn định trở lại. Nàng mỉm cười, bảo: “Không sao, ta có thể đợi. Ta tin một ngày nào đó nàng sẽ hiểu được tấm chân tình của ta“.
Nói rồi Phỉ Thúy vòng tay ôm lấy Ngọc Vô Tâm từ phía sau: “Nhưng nàng cũng đừng bắt ta phải đợi lâu quá. Ta sợ mình sẽ già đi mất“.
...
“Ngươi còn tính ôm đến bao giờ nữa?“.
“Một chút nữa thôi“.
...
“Buông ra được rồi chứ?“.
“Một chút nữa“.
Ngọc Vô Tâm nhíu mày.
...
“Một chút của ngươi rốt cuộc là bao lâu vậy hả?“.
“Sắp xong rồi. Đợi chút nữa đi“.
“Hừ...“.
Lần này thì Ngọc Vô Tâm đã dứt khoát gạt ra. Không gạt không được, Phỉ Thuý vốn dĩ nào có muốn buông tay đâu.
“Gì vậy? Người ta chỉ mới ôm một chút“.
“Ta không phải cái gối ôm của ngươi“.
Ngọc Vô Tâm tự mình kéo ghế ngồi xuống: “Nói chính sự“.
“Được rồi, không cho thì thôi“.
Phỉ Thúy bất mãn đưa tay kéo ghế.
“Giờ thì nói đi“.
“Chuyện Huyền Âm Động...“.
“Khoan hãy nói“.
Lời bị cắt ngang khiến cho Ngọc Vô Tâm không khỏi cau mày, song rất nhanh chúng đã dãn ra. Trước mặt nàng, một cái giới chỉ, vài túi trữ vật vừa mới được đặt lên bàn. Đấy hình như chính là chiến lợi phẩm thu được từ tên đạo nhân trộm dược và Giả Hành Khôn.
Phỉ Thúy đây là ý gì? Lẽ nào muốn đem phân chia?
“Hì hì... Ta biết Ngọc Vô Tâm nàng cũng có ý với chỗ tài bảo này mà“.
Đầu tiên Phỉ Thúy rót thần thức vào túi trữ vật của tên đạo nhân trộm dược, từ trong đấy lấy ra một kiện vật phẩm.
Đó là một thanh trủy thủ màu đen phát ra linh lực kinh người. Lúc này nó đang bị bao phủ bởi một quầng sáng bạc lúc tỏ khi mờ. Trủy thủ này tựa hồ như có thông linh dãy dụa không ngừng song đều bị quầng sáng bạc đánh ngược trở lại.
Liếc thấy vẻ nghi hoặc trên khuôn mặt Ngọc Vô Tâm, Phỉ Thúy mới cười hỏi: “Biết đây là gì không?“.
Ngọc Vô Tâm không đáp. Nàng đem thần thức bao phủ lấy thanh trủy thủ đen tuyền hòng tra xét.
Tầm một khắc sau Ngọc Vô Tâm thu hồi thần niệm, vẻ mặt kỳ quái trầm ngâm suy nghĩ.
“Thứ này... không lẽ là Khí linh trong truyền thuyết?“.
Vốn là kẻ thường hay xem những kỳ văn dị sự nên đối với Khí linh Ngọc Vô Tâm cũng có nhận thức. Theo ghi chép thì Khí linh chính là cực phẩm của cực phẩm Linh khí. Luận về uy lực thì Khí linh có được khoảng ba thành của Pháp bảo, trong khi uy lực của cực phẩm Linh khí hạng đầu cũng chỉ được cỡ một thành. Dễ thấy so với cực phẩm Linh khí thì Khí linh cao hơn một bậc, uy năng ghê gớm hơn một bậc.
Có điều việc luyện chế Khí linh này vô cùng khó khăn. Tài liệu của nó không chỉ đơn thuần những kim loại đặc biệt như Huyền Thiết, Kim Sa mà còn phải có tinh hồn dị chủng mới mong luyện chế thành công. Thêm nữa thì khi luyện chế Khí linh, ngoài việc cần một luyện khí đại sư kinh nghiệm còn phải có thêm một tu sĩ am hiểu quỷ đạo, trước tiên đem tinh hồn dị chủng thu lại đợi sau khi luyện chế thành cực phẩm Linh khí thì dùng bí pháp đem tinh hồn dị chủng phong ấn vào trong đó.
Quá trình này gian nan vô cùng, xác suất thành công không đến một thành mà phương pháp luyện chế cũng sớm thất truyền, thành thử từ lâu đã không còn thấy Khí linh hiện hữu tại tu tiên giới. Thật chẳng ngờ hôm nay...
Ngọc Vô Tâm ngẩng nhìn kẻ ngồi đối diện chờ nghe xác nhận.
Phỉ Thúy nhẹ gật đầu: “Nàng đoán không sai, thanh trủy thủ này quả đúng là Khí linh trong truyền thuyết“.
Nghe vậy Ngọc Vô Tâm không giấu được vui mừng. Nếu như có được kiện Khí linh này, như vậy nàng nhất định đủ sức tung hoành ở cảnh giới Vấn đỉnh, dễ dàng áp chế tu sĩ đồng cấp.
“Trủy thủ này có thể cho ta chứ?“.
“Không cho“.
“Ngươi...“.
“Được rồi, ta đùa đấy“.
Phỉ Thúy cầm thanh trủy thủ trong tay, nói tiếp: “Khí linh tuy lợi hại nhưng trong mắt tu sĩ Linh châu như ta thì cũng chẳng tính vào đâu. Suy cho cùng cũng chỉ là Linh khí, làm sao bì được với Pháp bảo“.
Ngọc Vô Tâm đương nhiên hiểu được, cũng chính vì lẽ đó mà nàng mới hỏi xin. Khí linh trong mắt cao thủ Linh châu đích xác chẳng tính vào đâu nhưng đối với những tu sĩ từ dưới Linh châu kỳ trở xuống, nó chính là bảo vật người người khao khát, đỏ mắt mong cầu. Nên nhớ, cảnh giới chưa tới Linh châu thì không thể thao túng được Pháp bảo!
“Coi nàng kìa, một kiện Khí linh thôi đã hào hứng như vậy. Ta cảm thấy giá trị của mình còn không bằng một kiện Khí linh nho nhỏ...“.
Trách thì trách vậy nhưng Phỉ Thúy vẫn sẵn lòng hỗ trợ. Nàng bảo: “Khí linh không giống Linh khí, muốn thao túng thì trước hết phải tiến hành tế luyện để nhận chủ. Thanh trủy thủ này vẫn còn ấn ký của gã đạo nhân kia, để ta giúp nàng đem ấn ký xoá bỏ“.
Nói rồi Phỉ Thúy đặt tay lên trủy thủ, mặc kệ nó giãy giụa đem pháp lực cuồn cuộn rót vào...
Tu vị của đạo nhân kia bất quá mới Vấn đỉnh còn Phỉ Thúy thì đã là cao thủ Linh châu hậu kỳ, đương nhiên sẽ không thể làm khó được nàng, thoáng chốc liền xong.
Giao trủy thủ cho Ngọc Vô Tâm, Phỉ Thúy bảo: “Ấn ký đã bị ta xoá rồi, bây giờ nàng hãy nhỏ máu nhận chủ đi“.
Ngọc Vô Tâm lẳng lặng làm theo. Xong xuôi đâu đấy lúc này nàng mới lớn mật đem cấm chế trên trủy thủ giải trừ rồi cầm nó trên tay đùa nghịch một lát. Trủy thủ này nhìn đen đúa tầm thường nhưng thời điểm cùng người đối địch, nếu dùng để đánh lén thì nhất định đối phương sẽ rất khó phòng bị.
“Cảm ơn“.
“Cảm ơn suông vậy thôi sao?” Phỉ Thúy đưa mặt tới trước: “Hôn một cái để tỏ thành ý đi“.
“Hứ...“.