Tiên Môn

Chương 437: Chương 437: Quy kết




“Sớm được biết Lăng phong chủ là một vị sư phụ trọng tình trọng nghĩa, xem ra đúng thật chẳng sai. Chỉ có điều...“.

Ân Hồng cố tình ngắt quãng: “Lăng phong chủ, không phải Lăng Tiểu Ngư đã bị trục xuất khỏi sư môn, đã không còn là môn nhân Thiên Kiếm? Đối với một kẻ phản đồ, Lăng phong chủ cớ gì lại quan tâm, tin tưởng tới như vậy?“.

Lăng Thanh Trúc chả cần nghĩ, đáp ngay:

“Lăng Tiểu Ngư sáu tuổi bước vào tiên môn, từ nhỏ đến lớn đều là do một tay ta dạy dỗ, bản tính hắn thế nào ta há lại không hiểu hơn ngoại nhân như Ân Hồng ngươi?“.

“Vậy sao?“.

Ân Hồng nhếch môi: “Lăng phong chủ nếu thật hiểu rõ đồ nhi mình như vậy, tại sao năm đó lại không ngăn hắn ra tay sát hại đồng môn, rồi còn kết giao với Âm Tiểu Linh - thánh nữ Huyết Sát Giáo?“.

Câu nói của Ân Hồng, ý tứ rành rành là chế giễu. Rất chi đụng chạm. Không phải chỉ Lăng Thanh Trúc mà còn cả Thiên Kiếm Môn nữa.

Trong môn phái xuất ra một tên phản đồ, sa vào tà đạo, ai lại tự hào?

Gần như đồng thời, Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, cả đám đưa mắt nhìn về phía Ân Hồng. Thần tình có phần bất thiện.

Thầm kêu khổ, Ân Diệt rốt cuộc phải thay muội muội mình xin lỗi: “Cơ chưởng môn, các vị phong chủ, gia muội ăn nói hồ đồ, mong các vị đừng chấp“.

Nét mặt hoà hoãn đôi chút, Dịch Bất Dịch - phong chủ Liệt Kiếm Phong - hồi đáp, tuy nhiên đối tượng lại không phải Ân Diệt mà là Ân Hồng:

“Ân Hồng đạo hữu, Thiên Kiếm Môn có đạo của Thiên Kiếm Môn. Một khi đi ngược lại giáo điều, cho dù có là phong chủ thì cũng sẽ bị xử tội như thường“.

...

Tự biết bản thân đã làm phật ý đám người Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường nên Ân Hồng thôi không nói thêm gì nữa. Lúc này, những ánh mắt lại chuyển sang Lăng Thanh Trúc.

Trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc thì Lăng Thanh Trúc cũng mở miệng: “Kết giao ma nữ, sát hại đồng môn, cứ cho là. Nhưng tại sao?“.

Nàng đảo qua một vòng, cuối cùng dừng trên ghế chủ toạ: “Chưởng môn sư huynh, vẫn là câu cũ: Muội không tin Lăng Tiểu Ngư cố tâm. Hắn nhất định là có nỗi khổ...“.

“Sự tình năm đó muội thật thấy rất mơ hồ, chuyện quỷ diện nhân hôm nay cũng vậy. Hơn ai hết, muội biết Lăng Tiểu Ngư yêu quý Lăng Ngọc Yến cỡ nào. Nếu quả tái xuất, việc đầu tiên hắn làm khẳng định phải là tới gặp Lăng Ngọc Yến chứ không phải đi cướp của giết người, rồi còn để lộ thân phận“.

...

“Thanh Trúc...” - Cơ Thành Tử hơi bất đắc dĩ - “Thời điểm gieo rắc tội ác, hình dạng là quỷ diện nhân. Còn việc để lộ thân phận... Lúc nãy Đông Vũ và Đồ Tự cũng đã kể rõ đầu đuôi“.

Đứng ở kế bên, Tô Đông Vũ nghe tới đây, làm như vừa chợt nhớ ra chuyện gì, bèn thưa: “Sư phụ, lúc chạm mặt Lăng Tiểu Ngư, có một chi tiết mà lúc nãy đệ tử quên kể“.

“Là chi tiết gì?“.

Dưới sự chú mục của Cơ Thành Tử cùng mấy người Phổ Minh, Ân Diệt, Tô Đông Vũ thuật lại: “Sư phụ, các vị sư thúc, chư vị tiền bối, tại thời điểm chạm mặt, Lăng Tiểu Ngư hắn đã từng đề cập đến Lăng Ngọc Yến. Nguyên văn câu nói của hắn là như vầy: “Năm đó, Thiên Kiếm Môn các ngươi đối xử với ta thế nào, ta đều nhớ rõ. Lần này Lăng Tiểu Ngư ta trở lại đây, thứ nhất là để đón Yến cô cô, còn thứ hai thì chính là... hủy hoại Thiên Kiếm Môn các ngươi!“. Lăng Tiểu Ngư, hắn đã nói rõ ràng như vậy“.

...

“Các vị đạo hữu.”

Đợi cho Tô Đông Vũ thuật xong, ở hàng ghế bên dưới, Trương Dĩnh mới lên tiếng: “Nhân Đông Vũ hiền điệt đây đã nhắc, Trương Dĩnh ta cũng có điều muốn kể“.

“Chuyện là... Khi Cửu Hoa Cung ta truy bắt quỷ diện nhân, trong lúc đôi bên giao chiến, hắn đã từng nói một câu. Thời điểm này ta nghĩ là nên nói ra“.

“Trương cung chủ.” - Cơ Thành Tử hỏi - “Chẳng hay quỷ diện nhân đã nói câu gì?“.

Trương Dĩnh đáp: “Quỷ diện nhân hắn nói... Trên thế gian này chỉ có cô cô của hắn mới có quyền phán xét hắn, cũng chỉ có cô cô của hắn mới đáng cho hắn bận lòng lo nghĩ“.

...

“Quỷ diện nhân có một vị cô cô, Lăng Tiểu Ngư cũng có một vị cô cô, cả hai lại đều rất tôn kính cô cô của mình...“.

Chả biết hữu ý hay vô tình Ân Diệt lại liếc qua Lăng Thanh Trúc: “Các vị đạo hữu, ta không nghĩ tất cả chỉ là trùng hợp“.

“Lão nạp cũng không cho rằng trùng hợp“.

Phổ Minh thần tăng nâng cánh tay lên, tại hư không dùng đạo thuật viết ra một chữ “Lăn”, rồi nói tiếp: “Các vị đạo hữu, cái ngày sư đệ Phổ Hạnh của lão nạp bị sát hại, trước khi chết, đệ ấy đã cố dùng máu của mình lưu lại một chữ “Lăn” này. Dựa vào vết tích, lão nạp có thể chắc chắn nó chưa phải một chữ hoàn chỉnh“.

“Nói cách khác, chữ mà hôm đó Phổ Hạnh đại sư cố viết vốn không phải “Lăn” mà là “Lăng”, cũng chính là họ của Lăng Tiểu Ngư?” Trương Dĩnh tiếp ý.

Phổ Minh thần tăng gật đầu: “Không sai“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.