Tiên Môn

Chương 664: Chương 664: Rơi vào kỹ viện




“Các ngươi... các ngươi muốn làm gì?!“.

Bên trong một con hẻm nhỏ, Lăng Ba chân bước thụt lùi, vừa lui vừa nhìn những kẻ trước mặt, khẩn trương cất tiếng.

Tuy nhiên, không một ai đáp lại nàng. Bằng những lời nói. Bọn họ hành động. Sau cái ra hiệu của người phụ nữ diêm dúa luống tuổi, bốn gã nam nhân to cao lực lưỡng ngay lập tức nhảy xổ vào Lăng Ba.

“Cứu...!“.

Trong cơn nguy khốn, Lăng Ba quay đầu, vừa chạy vừa hô hoán. Nhưng sức nàng đã yếu, chạy chưa được bao nhiêu bước thì đã té ngã. Ngay lúc nàng vừa ngã, năm sáu cánh tay thô kệch đã liền túm lấy, có người còn đánh mạnh lên gáy nàng một cái, khiến nàng ngất xỉu.

“Bỏ vào bao! Mau!” Dõi theo từ nãy giờ, người phụ nữ luống tuổi trông thấy Lăng Ba đã bị đánh ngất thì nhanh chân chạy tới, ra lệnh.

Theo lời bà, bốn gã nam nhân cầm lấy một cái bao lớn trùm Lăng Ba lại.

“Đưa về Túy Hương Lầu!“.

...

“Túy Hương Lầu” mà người phụ nữ luống tuổi kia đã nhắc đến, nó không phải tửu lâu hay là khách điếm. Nó là thanh lâu, còn là cái lớn nhất ở Phúc Âm trấn này.

Túy Hương Lầu rất nổi tiếng, quy mô thậm chí có thể sánh ngang với Thuý Yên Lầu - đệ nhất kỹ viện của Nguyệt Long thành. Những kỹ nữ ở đây, hầu như ai nấy cũng đều rất có nhan sắc. Một hai cô gái thậm chí còn được ca ngợi là bậc mỹ nhân lạc nhạn trầm ngư. Ví như Lạc Thanh Thanh chẳng hạn.

Tại trấn Phúc Âm, danh tiếng Lạc Thanh Thanh - hoa khôi của Túy Hương Lầu - thì người người đều biết. Hễ phàm là nam nhân, không nhiều thì ít, ai nấy cũng đều mong muốn được cùng nàng trải qua một đêm hoan lạc. Có kẻ thậm chí cho rằng chỉ cần chiếm được Lạc Thanh Thanh, mạt kiếp cũng đáng.

Phúc Âm đệ nhất mỹ nhân, nếu không phải Lạc Thanh Thanh thì chẳng còn ai xứng. Ba năm trở lại đây mọi người đều công nhận như vậy. Tuy nhiên, kể từ hôm nay trở đi, cái danh “đệ nhất” kia e là phải sửa. Bởi lẽ tại Túy Hương Lầu đã xuất hiện một cô gái mà dung mạo còn xinh đẹp hơn Lạc Thanh Thanh gấp bội lần. Tên của nàng là... Lăng Ba.

...

“Thả ta ra! Mau thả ta ra!“.

“Thả ta ra!“.

Trên tầng bốn của Túy Hương Lầu, bên trong một gian phòng phía tây, những tiếng la hét liên tục truyền ra khiến cho những kỹ nữ chung quanh ít nhiều để ý. Một vài người thỉnh thoảng ghé mắt nhìn xem, lắc đầu cảm khái.

Nữ nhân đã bước vào Túy Hương Lầu này, dẫu thanh bạch cũng sẽ biến thành nhơ nhuốc mà thôi.

...

“Hừm... Đúng là không dạy không được!“.

Trước gian phòng Lăng Ba, một người phụ nữ độ tuổi trung niên, ăn mặc diêm dúa hằn học nói ra. Bà ta chính là người quản lý của Túy Hương Lầu này: Dung tú bà.

Dẫn theo ba tên thuộc hạ, Dung tú bà mở khoá, đẩy cửa tiến vào.

Bên trong, Lăng Ba nhìn thấy bà ta đi vào thì lập tức lui về phía sau.

“Các ngươi... các ngươi mau thả ta ra! Ta chính là người của Huyết Sát Giáo, là nha hoàn thiếp thân của giáo chủ...“.

“Giáo chủ rất thương ta, nếu các ngươi dám động đến ta, người sẽ không tha cho các ngươi đâu!“.

Dung tú bà không nói gì, bước nhanh tới. Ngay khi vừa tiếp cận, bà ta liền vung tay tát thẳng vào mặt Lăng Ba.

“Chát!“.

Cái tát rất mạnh. Tới nỗi khiến cho Lăng Ba đầu óc choáng váng, miệng rỉ máu tươi.

“Hừ! Người của Huyết Sát Giáo? Thiếp thân nha hoàn của giáo chủ?” - Dung Tú Bà nhếch mép cười khinh - “Nói cho ngươi biết, ta chính là giáo chủ phu nhân đây này!“.

“Soạt!“.

Nói đoạn, Dung tú bà vươn tay nắm lấy mái tóc của Lăng Ba, kéo đến chỗ chiếc bàn.

“A... Buông ta ra!“.

“Chát!“.

Lại thêm một cái tát nữa giáng xuống mặt Lăng Ba.

“Nha đầu, ta không cần biết ngươi là ai. Một khi ngươi đã vào đây thì đừng mong giữ thân như ngọc. Kể từ hôm nay ngươi chính là kỹ nữ của Túy Hương Lầu này!“.

“Không! Ta không muốn!“.

“Chát!“.

“Không muốn? Ngươi nghĩ ngươi là ai?“.

Dung tú bà vừa nói vừa day đầu Lăng Ba, mặc nàng đau đớn: “Cho ngươi hay. Chống lưng cho Túy Hương Lầu này chính là Triệu công tử - đại nhi tử của Triệu thái úy ở kinh thành. Đã vào đây rồi ngươi cho là còn có thể chạy ra được sao?“.

“Hừ... Ba ngày nữa Triệu công tử sẽ đến đây. Khi đó nha đầu ngươi sẽ phải hầu hạ công tử“.

“Không!“.

“Không...!!“.

“Chát!“.

“Không này! Không này!“.

“Chát! Chát!“.

Cứ thế, để trị cái tội ngoan cố bất tuân của Lăng Ba, Dung tú bà thẳng tay mà đánh, mà tát. Bà ta dụng lực rất lớn, hoàn toàn chẳng có nửa điểm nhân từ. Hãy nhìn xem Lăng Ba lúc này, nàng đã bị đánh đến nỗi phải ôm bụng co người, thân thể run run. Thật đáng thương vô cùng.

“Nha đầu thối.” - Sau khi trút trận đòn nhừ tử xuống người Lăng Ba, nhận ra nàng đã không còn sức để vùng vẫy, kháng cự, lúc này Dung tú bà mới nắm lấy tóc nàng kéo lên - “Nếu không muốn bị đánh thì ngoan ngoãn nghe lời. Ngươi bây giờ chính là kỹ nữ của Túy Hương Lầu, là tài sản của Triệu công tử, biết chưa hả?“.

“Hừ...“.

Dung tú bà nói hết câu thì buông tóc Lăng Ba ra. Bà ta nhìn ba tên hạ nhân cao to lực lưỡng bên cạnh, bảo: “Ba người các ngươi thay phiên canh giữ trước phòng của nó, tuyệt đối không được để nó chạy mất“.

“Dạ“.

“Dạ“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.