Tiên Môn

Chương 83: Chương 83: Sửng Sốt




Đả kích dần lắng dịu, sau một đỗi đứng yên bất động thì Lăng Tiểu Ngư cũng đã lấy lại được năng lực phản ứng. Hắn hít thật sâu để cho tâm tình mình bình tĩnh, hướng Gia Gia hỏi: “Gia Gia, vừa rồi ngươi nói ngươi đã ăn rất nhiều nấm? Trước đây ngươi có rất nhiều loại nấm này phải không?“.

“Ừ.” - Gia Gia gật đầu xác nhận - “Loại nấm này trước đây ta có nhiều lắm“.

“Vậy...” - Tâm tư máy động, Lăng Tiểu Ngư thăm dò - “Gia Gia, trừ bỏ những cây nấm này ra, từ trước tới giờ ngươi còn ăn gì nữa? Có cái nào ăn cảm giác tương tự như thế nữa không?“.

“Có.” Gia Gia chả cần nghĩ ngợi, đáp ngay.

Đáp xong, như để chứng minh lời mình, nó cho tay vào túi, trước sự theo dõi chăm chú của ai kia đem từng món đồ vật lấy ra.

Ban đầu là một củ nhân sâm màu đỏ như máu, toàn thân tản mác linh khí bức người. Tiếp đấy là một quả nhỏ màu xanh, quanh thân ẩn hiện quang tuyến di chuyển không ngừng...

Nhìn hai món đồ vật nọ - nhân sâm và quả nhỏ, Lăng Tiểu Ngư hé môi định nói, nhưng rồi cả buổi cũng chẳng thốt ra được một tiếng nào. Hắn lại tiếp tục bị đả kích. Tâm linh đình trệ...

Có điều, đấy là vấn đề của Lăng Tiểu Ngư hắn. Gia Gia không hiểu, cũng không quá bận tâm. Hiện tại nó vẫn đang cố chứng minh những lời mình đã nói, bằng cách tiếp tục đem các loại đồ vật cất bên trong túi lấy ra.

Cứ thế, từng thứ từng thứ một, nào nhân sâm, linh quả, thạch nhũ, linh diệp,..., đủ hình đủ dạng, toàn bộ đều được bày ra ngay trước mắt Lăng Tiểu Ngư.

Cúi xem chúng, Lăng Tiểu Ngư thật đã không còn biết dùng từ ngữ nào để tỏ rõ tâm tư. Ngôn từ lúc này với hắn đã chẳng còn đủ dùng nữa rồi...

...

“Tiểu Ngư, trước giờ ta chính là ăn mấy cái này nè.” Gia Gia chỉ tay vào số thiên tài địa bảo nằm la liệt trên đất, nói.

Đáp lại nó là tiếng nuốt nước bọt của Lăng Tiểu Ngư. Hắn có chút khó khăn mở miệng: “Gia Gia... M-Mấy cái này... thực sự là thức ăn trước giờ của ngươi?“.

“Ừm. Mặc dù mùi vị không được tốt nhưng ăn cũng được“.

Lăng Tiểu Ngư nghe xong, trong lòng thực có xúc động muốn đánh người.

Những đồ vật đang được bày ra trước mắt hắn đây, chúng có cái nào là không phải trân quý khó cầu? Bên trong có hàng tá loại vốn đã bị cho là tuyệt chủng nữa a.

Rốt cuộc thì mấy năm qua, Gia Gia đã ăn hết bao nhiêu linh dược rồi? Đã lãng phí hết bao nhiêu tài bảo rồi?

Lăng Tiểu Ngư càng nghĩ thì nội tâm càng luyến tiếc, đến độ nhói đau. Hắn cố kìm nén cảm xúc, dò hỏi: “Gia Gia, những đồ vật này ngươi từ đâu mà có vậy?“.

Khác trước, lần này Gia Gia đã không trả lời ngay. Thay vì lập tức hồi đáp Lăng Tiểu Ngư thì nó lại âm thầm nghi hoặc. Âu cũng đúng. Ai bảo ánh mắt Lăng Tiểu Ngư khi nhìn mớ đồ vật do nó vừa bày ra nóng bỏng quá làm gì.

“Hình như có gì đó không đúng...“.

“Tiểu Ngư sao lại nhìn mấy cái đồ vật này như vậy? Bộ dạng hắn cứ như thể muốn lao đến ôm đi hết... Hmmm... Thực sự rất giống lúc ta nhìn thấy đồ ăn ngon...“.

“Lẽ nào Tiểu Ngư thật sự rất thích mấy thứ này?“.

“Nếu vậy thì ta không thể nói cho hắn biết tất cả đều là có sẵn bên trong cái động này được...“.

Đắn đo, cân nhắc một hồi, Gia Gia cuối cùng cũng lên tiếng: “Tiểu Ngư, ngươi hỏi mấy cái này à? Chúng đương nhiên đều là của Gia Gia. Lúc Gia Gia phá trứng chui ra thì chúng đã có sẵn trong túi của Gia Gia rồi a“.

Đồ có sẵn?

Đối với câu trả lời nọ, Lăng Tiểu Ngư khá là ngờ vực. Dù vậy, hắn không chất vấn. Dẫu sao thì tài bảo cũng đâu phải của hắn, hắn có tư cách gì mà truy hỏi Gia Gia. Hắn bất quá chỉ là muốn một chút trong số đó thôi.

Từ nghi hoặc chuyển sang ngại ngùng, Lăng Tiểu Ngư gãi đầu, hướng Gia Gia mở lời: “Ừm... Gia Gia, mấy đồ vật này của ngươi đối với ta có chỗ hữu dụng. Không biết ngươi có thể...?“.

Tuy Lăng Tiểu Ngư chưa nói hết câu nhưng ý tứ thì Gia Gia đã nắm được. Nó hết nhìn hai cây Địa Ngục Linh Chi trong tay Lăng Tiểu Ngư hắn lại đến nhìn mớ thiên tài địa bảo được bày la liệt bên dưới, đảo mắt một vòng, nhẹ gật đầu: “Mấy cái này Gia Gia có thể cho ngươi“.

“Cảm ơn ngươi, Gia Gia...“.

“Chờ một chút, Gia Gia chưa có nói hết“.

Trước vẻ thắc mắc của người nào đó, Gia Gia tiếp tục: “Đây là thức ăn của Gia Gia, vì thế không thể cho ngươi hết được. Mỗi lần chỉ cho ngươi vài, không, một cái thôi“.

Chỉ một cái thôi sao?

Nếu là trong hoàn cảnh khác, đừng nói một cái, chỉ một chút thôi thì Lăng Tiểu Ngư cũng đã rất đỗi vui mừng rồi. Tuy nhiên hiện tại... Đứng trước cả một bảo khố như vầy mà nếu chỉ thu được một cái thì... hình như là không được thoả đáng lắm.

Nở một nụ cười rất chi hoà ái, thân thiện, Lăng Tiểu Ngư bắt đầu mặc cả: “Gia Gia, mấy cái này ngươi có nhiều như vậy, hay là...“.

“Gia Gia, dù sao mùi vị của chúng cũng không ngon lành gì. Ngươi đem cho ta đi, sau này mỗi ngày ta đều sẽ nấu thật nhiều thức ăn ngon đem đến cho ngươi“.

“Tiểu Ngư.” - Gia Gia chớp chớp đôi mắt đen láy to tròn, đáp lại - “Ngươi đây có phải là đang dụ dỗ ta không?“.

“Làm gì có.” - Lăng Tiểu Ngư lập tức lắc đầu - “Gia Gia, ta sao có thể đánh chủ ý xấu gì với ngươi. Chúng ta là bằng hữu tốt kia mà“.

“Bằng hữu tốt? Từ lúc nào Gia Gia và ngươi trở thành bằng hữu tốt vậy?“.

“Cái này...“.

Lăng Tiểu Ngư cười giả lả: “Ha ha... Tuy chưa nói ra nhưng ở trong lòng ta Gia Gia chính là một vị ân nhân, một bằng hữu tốt. Ta đối với Gia Gia thực rất quý mến...“.

Một câu tiếp một câu, hết thảy đều là những lời tốt đẹp, hình thức thì tràn ngập sự chân thành, mong được thân cận... Không thể không nói, cái dáng vẻ của Lăng Tiểu Ngư lúc này nhìn quả khác lạ vô cùng. Trước giờ, hắn chưa bao giờ có cử chỉ tương tự như vầy...

Đây liệu có còn là một Lăng Tiểu Ngư thuần khiết mà mọi người vẫn biết?

Coi bộ ma lực của tiền tài bảo vật đúng là không nhỏ, mới đó đã khiến cho một con người thiện lương, thành thật biết cách dùng những lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ kẻ khác rồi.

Âu cũng khó trách. Chữ “tham” vốn tồn tại sẵn trong mỗi con người. Mà Lăng Tiểu Ngư thì vẫn chưa phải tiên nhân hay thánh giả, lòng tham sao lại chẳng có?

Huống hồ hiện tại, trước mắt hắn, thiên tài địa bảo giá trị liên thành được bày la liệt như vậy, hắn thế nào có thể không động tâm? Chưa nảy sinh ý định giết người đoạt bảo đã xem như thuần khiết lắm rồi.

Chỉ tiếc là dù Lăng Tiểu Ngư hắn có muốn tới đâu, dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cỡ nào thì cũng vô dụng. Bởi lẽ Gia Gia - đối tượng mà hắn mong được thân cận ấy, nó trước sau như một, thủy chung chẳng thèm cân nhắc lại.

Thái độ cực kỳ dứt khoát, Gia Gia gạt ngang: “Tiểu Ngư, ngươi đừng nói nữa, Gia Gia quyết định rồi. Sau này ngươi mang đồ ăn tới cho ta, năm, à không, mười bữa ăn thì ta mới đưa cho ngươi một món đồ vật trong túi của ta“.

“Gia Gia, lúc nãy... lúc nãy ngươi không phải nói là ba bữa ăn đổi lấy một món đồ sao?“.

“Nãy khác giờ khác. Ai bảo ngươi cứ lải nhải miết làm chi“.

“Được rồi Tiểu Ngư, chúng ta cứ quyết định như vậy đi... Oáp... Gia Gia mệt rồi, Gia Gia đi ngủ đây“.

...

Thương lượng bất thành, người cũng đã đi qua bên kia kết giới, Lăng Tiểu Ngư bất đắc dĩ cúi nhìn hai cây Địa Ngục Linh Chi đang cầm trong tay, thở dài cảm thán:

“Gia Gia sao tự dưng lại thông minh lên rồi, cứ ngốc như trước thì tốt biết mấy...“.

“Thôi vậy. Sau này mỗi ngày đều mang đồ ăn tới cho Gia Gia, mười hôm thì sẽ đổi được một món đồ vật... Hmm... Lúc nãy trong số những loại thiên tài địa bảo kia ta nhớ là có Sa Kỳ và Tà Lôi Thanh Diệp. Theo như cổ tịch ghi chép thì nếu đem chúng luyện chế thành Tà Lôi Hoàn, như vậy uống vào nhất định tu vi sẽ mau chóng được đề thăng...“.

...

...

Vì muốn nhanh chóng có được hai loại thiên tài địa bảo là Sa Kỳ và Tà Lôi Thanh Diệp để luyện chế Tà Lôi Hoàn hòng thúc đẩy tu vi mà Lăng Tiểu Ngư đã rất chăm chỉ vào bếp nấu ăn. Mỗi ngày, từ lúc sáng sớm thì hắn đã bắt đầu động dao động thớt rồi.

Lẽ dĩ nhiên, hành động khác thường của hắn ít nhiều đã thu hút sự chú ý của các vị đồng môn. Từ tam sư huynh Lâm Chí Viễn, tứ sư tỷ Mộng Kiều cho đến người huynh đệ chí cốt là Chu Đại Trù, ai nấy đều có thắc mắc qua. Kết quả thì ba người như một, đối với ai Lăng Tiểu Ngư cũng chỉ trả lời qua loa đại khái.

Đành rằng sự tồn tại của Gia Gia mọi người đều sớm đã biết, nhưng chân diện thì mới chỉ mình Lăng Tiểu Ngư hắn nhìn qua. Tiếp xúc cũng mỗi một mình hắn. Trước mắt, vì lời hứa, hắn chưa thể nói cho đám người Chu Đại Trù biết được. Kể cả sư phụ Lăng Thanh Trúc kia của hắn cũng không thể...

...

“Hôm nay đã là ngày thứ mười rồi“.

Đứng trước cửa động Phị Tinh Đới Nguyệt, Lăng Tiểu Ngư nhìn vào bên trong, thầm nghĩ. Nếu nói hắn chẳng chút chờ mong thì khẳng định là nói dối. Thực tế thì hắn đang rất trông đợi. Sa Kỳ và Tà Lôi Thanh Diệp, hôm nay hắn sẽ có được một trong hai. Hắn tin Gia Gia tuyệt đối sẽ không bội ước với mình.

Mang theo khuôn mặt tươi tắn niềm nở, Lăng Tiểu Ngư bày ra lớp phòng hộ, nhấc chân tiến vào bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động. Thời điểm sang đến không gian cửa động thứ hai, như những ngày trước, Gia Gia đã sớm ngồi đợi sẵn. Khác, có chăng là thay vì trống không thì trên tay nó lúc này lại đang cầm một quyển sách cũ, chăm chú ngồi xem.

“Gia Gia, ngươi đang xem gì vậy?“.

“Gia Gia đang xem tranh“.

“Xem tranh?“.

Gia Gia gật đầu, đoạn giơ lên cánh tay bé xíu, vẫy vẫy: “Tiểu Ngư, mấy tranh này hay lắm, ngươi qua xem đi“.

“Thú vị tới vậy sao? Để ta coi thử...“.

Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư đem hộp đựng thức ăn đặt xuống đất, hướng chỗ Gia Gia tiến lại. Hắn thực đang rất tò mò muốn biết rốt cuộc là loại tranh vẽ gì mà lại hấp dẫn Gia Gia đến thế, thậm chí khiến nó không thèm đoái hoài gì tới đồ ăn của mình.

“Tiểu Ngư, ngươi xem nè. Thấy hay không?“.

Cùng với cái di chuyển của Gia Gia, hai mắt Lăng Tiểu Ngư cũng bắt đầu chăm chú nhìn xem. Và hắn càng xem thì khuôn mặt càng trở nên kỳ lạ. Vô cùng sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.