Tiên Môn

Chương 565: Chương 565: Tá thi hoàn hồn (2)




“Lăng Tiểu Ngư.” Bên một con suối nhỏ, Tôn Thi Hàn lặng lẽ tiếp cận Lăng Tiểu Ngư, thấp giọng gọi. Tính ra thì kể từ cái lần tỉnh tỉnh mê mê mà cùng người hoan ái ấy, nàng đã luôn xưng hô như vậy, danh tự nếu không phải “ngươi” thì cũng là “Lăng Tiểu Ngư“. “Trưởng lão”, “Hôi Diện”, Tôn Thi Hàn nàng đều chưa một lần nhắc lại.

Cũng đúng thôi. Quan hệ giữa nàng và Lăng Tiểu Ngư hôm nay đâu còn giống trước nữa, tiếp tục xưng hô như trước làm sao thoả. “Trưởng lão” thì tôn kính quá, “Hôi Diện” thì lại xa cách quá. Hôi Diện, Hôi Diện, nghe chả có tí cảm tình nào cả. Đấy vốn đâu phải tên họ của Lăng Tiểu Ngư, bất quá một cái danh nhằm ám chỉ vẻ bề ngoài của hắn, khi mà hắn đeo lên mặt nạ...

“Lăng Tiểu Ngư”, đấy mới là tên thật của hắn. Tôn Thi Hàn nàng đã cùng hắn phát sinh chuyện đó rồi, nàng tự cho mình cái quyền được kêu, được gọi. Chỉ có điều là lúc này, nàng gọi cũng không được tự nhiên gì mấy.

Giọng hơi ngập ngừng, Tôn Thi Hàn nói tiếp: “Ngươi... ngươi làm gì đó?“.

“Vẽ.” Lăng Tiểu Ngư đáp gọn, ánh mắt vẫn tập trung nhìn thể xác lơ lửng trước mặt.

Cái xác này, nó tất nhiên là của Ái Chân Kha Lạc Hoàng. Sau một thời gian chuẩn bị, hôm nay Lăng Tiểu Ngư hắn đã quyết định sẽ giúp Tôn Thi Hàn nhập xác.

Tâm không tạp niệm, hắn tiếp tục trích máu vẽ lên thể xác Ái Chân Kha Lạc Hoàng những hoa văn tối nghĩa mà theo đánh giá của Tôn Thi Hàn là... chúng rất đẹp.

Bởi còn áy náy vì những lời ban nãy mình nói, nghĩ chúng đã làm Lăng Tiểu Ngư bị tổn thương nên Tôn Thi Hàn chẳng dám to tiếng sỗ sàng. Vẫn như cũ, thanh âm của nàng rất nhẹ nhàng, thái độ rất là lịch thiệp: “Những cái này có tác dụng gì?“.

“Trấn áp“.

Trấn áp?

Tôn Thi Hàn nghi hoặc. Bất quá một cái xác, Lăng Tiểu Ngư hắn cần gì trấn áp?

Chừng như cũng đoán được tâm ý của nữ nhân bên cạnh, Lăng Tiểu Ngư giải đáp thắc mắc: “Cái xác này ta đương nhiên không sợ, nhưng Thi Hàn nàng thì khác“.

Tương tự Tôn Thi Hàn, kể từ sau lần hoan ái ấy, Lăng Tiểu Ngư cũng đã thay đổi cách xưng hô, chuyển hẳn từ “ngươi” thành “nàng”, ba tiếng “Tôn Thi Hàn” cũng được hắn rút gọn xuống thành “Thi Hàn“.

Đối với lối xưng hô này của hắn, dù không nói ra nhưng thú thực là ban đầu Tôn Thi Hàn cũng nhột lắm. May sao, Tôn Thi Hàn nàng là người rất nhanh nhạy, nghe vài lần liền quen.

“Ta?” - Tôn Thi Hàn chỉ vào mình, hỏi lại - “Lăng Tiểu Ngư, ý ngươi là cái xác này sẽ làm hại ta?“.

Lăng Tiểu Ngư xem chừng đã hoàn thành công việc, hắn thu tay, nhìn Tôn Thi Hàn: “Nàng cho Ái Chân Kha Lạc Hoàng là nhân vật hạng nào?“.

“Mặc dù thần hồn của nàng ta đã bị ta diệt, nhưng thân xác lưu lại này, tuyệt đối không phải thứ đồ vật để cho một tiểu tu sĩ như Thi Hàn nàng muốn làm gì thì làm đâu“.

“Cốt cách của Ái Chân Kha Lạc Hoàng rất không đơn giản, lực lượng lại còn rất lớn, một linh hồn tu sĩ chân nhân như nàng nếu dám tùy tiện nhập vào, mười quá chín sẽ bị thâu tóm ngay. Tới chừng đó, làm chủ sẽ không phải nàng mà là cái xác này. Nó sẽ kiểm soát, điều khiển nàng“.

Tôn Thi Hàn nghe xong, vô thức nuốt xuống một ngụm nước bọt. Nội tâm nàng hơi bị khiếp hãi đấy.

“Lăng Tiểu Ngư, ngươi... ngươi không cố tình doạ ta đấy chứ?“.

“Nàng thấy ta rảnh lắm sao?“.

Tôn Thi Hàn chuyển mắt liếc xem những hoa văn pháp chú dày đặc trên thân thể Ái Chân Kha Lạc Hoàng, thầm lắc đầu. Lăng Tiểu Ngư hắn có rảnh thì chắc cũng không tới mức trích máu của mình vẽ vời ra như thế a.

“Vậy... Bây giờ ta có thể nhập xác được rồi phải không?“.

Trái với điều Tôn Thi Hàn nghĩ, nơi đối diện, Lăng Tiểu Ngư lắc đầu: “Còn chưa được“.

Hắn nói tiếp: “Thể xác của Ái Chân đúng là đã ổn, nhưng linh hồn của nàng thì vẫn chưa“.

“Ta phải làm gì?” Tôn Thi Hàn hỏi liền. Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến an nguy của mình, nàng cần phải nắm rõ.

Chẳng để nàng chờ lâu, Lăng Tiểu Ngư nói ra: “Tương tự thể xác Ái Chân Kha Lạc Hoàng, ta cần giúp nàng chuẩn bị một chút“.

“Ý ngươi là ta cũng phải vẽ?“.

“Không phải nàng vẽ mà là ta vẽ.” Lăng Tiểu Ngư đính chính.

Tôn Thi Hàn thì không quan tâm lắm. Vốn ý tứ của nàng đã là như thế rồi, chỉ do cách nói bị ngược thôi.

Thần sắc hơi khó coi, nàng ngó qua thể xác Ái Chân Kha Lạc Hoàng, hỏi tiếp: “Vậy... ta cũng phải giống như nàng, cởi... cởi hết y phục?“.

Thay vì trả lời thì Lăng Tiểu Ngư lại đáp bằng một câu hỏi: “Nàng nói xem?“.

Thế là đã rõ. Tôn Thi Hàn đâu phải kẻ ngu, sao chẳng xem ra ý tứ. Mà cũng phải thôi, mặc y phục thì sao vẽ được chứ...

Liếc thấy người cắn môi im lặng, Lăng Tiểu Ngư mới giở giọng chê bai: “Hình như là có người đang tự thấy xấu hổ. Thật không nghĩ nhất cung chi chủ thường ngày cao ngạo là vậy, bây giờ lại chẳng khác một tiểu miêu nhút nhát, đến việc cỏn con cũng không dám làm. Haizz...“.

Tay siết, môi bặm, Tôn Thi Hàn ném cho ai kia một cái nhìn u oán. Tiếp đấy, nàng lưỡng lự một lúc, cuối cùng tự đem y phục cởi hết ra.

Hắn thấy cũng thấy rồi, ăn cũng ăn rồi, còn có cái gì mà xấu hổ nữa.

“Muốn vẽ gì thì vẽ mau đi!“.

“À, biết rồi“.

Lăng Tiểu Ngư nhẹ đáp, dáng vẻ điềm nhiên bước tới.

“Thi Hàn, bỏ tay xuống đi“.

Tôn Thi Hàn hé môi như muốn nói gì, nhưng rồi nàng lại không nói. Cùng với tiếng thở bực bội, nàng đưa cánh tay đang che trên ngực xuống, đặt trên chốn đào nguyên tư mật.

“Nhìn cái gì?! Còn không mau vẽ!“.

“Dục tốc bất đạt. Việc này cần phải chậm rãi tiến hành“.

“Ngươi... không biết xấu hổ!“.

Lăng Tiểu Ngư bình thản đón nhận. Hắn chẳng thấy có gì để bản thân phải sinh tức khí cả. Ngược lại, Lăng Tiểu Ngư hắn còn cho rằng mỗi lần chọc cho Tôn Thi Hàn tức giận, biểu cảm của nàng sẽ rất đáng yêu. Đây hoàn toàn không phải một nhất cung chi chủ nào hết, bất quá một thiếu nữ đoan trang hay thẹn mà thôi.

Thuở trước, Tôn Thi Hàn nàng vốn chính là một nữ nhân thanh thuần như vậy. Chỉ tiếc nàng gặp sai người...

“Liệu ta có thể giúp nàng cởi bỏ khúc mắc, để nàng trở lại là chính mình giống như trước kia không?“.

Lăng Tiểu Ngư thật không rõ. Chẳng có gì là chắc chắn cả.

Nghĩ lại thì cũng kì lạ. Ban đầu Lăng Tiểu Ngư hắn nào có muốn cùng Tôn Thi Hàn nàng nên duyên nên nợ gì đâu. Ý nghĩ của hắn chỉ đơn giản là lợi dụng nàng, thông qua việc song tu cùng nàng để khôi phục lực lượng, níu giữ ký ức. Hắn thậm chí cho đó là giao dịch, một cuộc đổi trao. Ấy vậy mà sau khi phát sinh quan hệ, thời điểm chứng kiến nàng thương tâm nức nở, giọt ngắn giọt dài thì hắn lại...

Là do không nỡ, tâm hắn quá mềm yếu sao?

Đành vậy. Suy cho cùng thì trong chuyện này, Tôn Thi Hàn nàng là người bị hại. Bao nhiêu năm qua nàng đã khổ sở quá nhiều, thật không đáng bị đối xử vô tình thêm nữa.

...

Ngực đối ngực, ở khoảng cách chả đáng bao nhiêu ấy, Lăng Tiểu Ngư trích máu, tập trung vẽ ra một pháp ấn. Vị trí nằm ở trên đầu Tôn Thi Hàn, cụ thể là ngay trán, tại mi tâm.

Điều này khiến cho Tôn Thi Hàn cảm thấy bất mãn. Nàng tự hỏi Lăng Tiểu Ngư có phải đã cố tình đùa bỡn mình hay không. Vừa rồi khi hắn kêu nàng bỏ tay xuống, nàng còn tưởng hắn sẽ vẽ lên ngực mình cơ. Ai dè...

“Hẳn là ở trên trán trước rồi mới xuống ngực đi.” Tôn Thi Hàn thầm nghĩ.

Có điều là suy nghĩ này, nó đã không chính xác. Lăng Tiểu Ngư bắt đầu từ trán, và kết thúc cũng chỉ ở trán. Còn những vị trí khác, từ dưới trán trở xuống, toàn bộ đều chẳng cần vẽ gì. Một pháp ấn thôi là đủ.

Khỏi phải nói, Tôn đại cung chủ dĩ nhiên là rất khó chấp nhận sự thật này, rằng mình đã bị biến thành một con ngốc suốt từ nãy giờ.

Hai mắt toé lửa, Tôn Thi Hàn hỏi lại: “Lăng Tiểu Ngư, ngươi nhắc lại cho ta. Ngươi mới nói gì?“.

“Ta nói xong rồi. Chỉ một pháp ấn thế này thôi là đủ“.

“Lăng... Tiểu... Ngư..!!“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.