Trong số năm chi mạch, mười hai đệ tử sẽ tham gia Thiên nhân luận pháp năm nay, ai nấy đều tin tưởng đi đến cuối cùng sẽ là Tô Đông Vũ và Dương Tiểu Ngọc. Trận đấu của bọn họ chắc chắn nằm ở chung kết. Vấn đề còn lại chỉ là xem ai lợi hại hơn mà thôi.
Tô Đông Vũ ba mươi tám tuổi tiến vào chân nhân, thành tựu kinh người, thế gian quả thực hiếm có. Việc hắn sẽ toả sáng ở Thiên nhân luận pháp, chiễm chệ tại ngôi vị quán quân vốn đã là điều hiển nhiên, nhưng là theo như tình cảnh trước đây. Đáng tiếc, hiện tại lại không giống...
Một bất ngờ đã xảy ra. Dương Tiểu Ngọc tài không đợi tuổi, sau mười lăm năm tu đạo đã liền đột phá giới hạn phàm nhân, đặt chân vào hàng ngũ chân nhân, sáng lập nên một kỳ tích gần như vô tiền khoáng hậu, khoả lấp cổ kim. Xét về thành tựu tu vi, Tô Đông Vũ há có thể so nổi? Hơn được hoạ may chỉ ở đạo thuật mà thôi.
Nhưng, với một kẻ kinh tài tuyệt diễm như Dương Tiểu Ngọc thì sợ rằng ngay cả đạo thuật của nàng, mức tăng tiến cũng chẳng thể theo lẽ thường mà xét được. Thiên nhân luận pháp năm ngày sau, quán quân sẽ là ai, Tô Đông Vũ hay Dương Tiểu Ngọc, vấn đề này thật sự rất khó đoán.
Kẻ ở ngoài cuộc không thể nhìn ra, còn người trong cuộc, bọn họ... Dương Tiểu Ngọc sao tạm thời chưa rõ, nhưng Tô Đông Vũ thì lại rất có lòng tin. Hắn nghĩ là mình đã nắm chắc tối thiểu tám phần thắng lợi.
Không. Hắn không phải kẻ cuồng vọng. Niềm tin của Tô Đông Vũ hắn hoàn toàn có cơ sở. Tu vi, đạo thuật, hắn và Dương Tiểu Ngọc ai hơn ai kém đúng là chưa thể khẳng định, tuy nhiên, hắn lại có một thứ mà Dương Tiểu Ngọc không có: Đại bảo kiếm.
Cách đây ba ngày, Tô Đông Vũ hắn đã được sư phụ Cơ Thành Tử của mình gọi đến, ban cho một cơ hội sở hữu Đại bảo kiếm.
Như đã biết, trong số Thập Đại Bảo Kiếm lưu tại Kiếm Mộ thì có sáu thanh đã được lấy đi. Trừ bỏ Xích Diệm của Dương Tổ Hiền - môn nhân Trúc Kiếm Phong - đã bị hủy trong cuộc đại chiến với Huyết Linh Tông thì năm thanh Đại bảo kiếm khác, tất cả đều vẫn còn. Mặc Kiếm Phong, Liệt Kiếm Phong và Tương Kiếm Phong, mỗi chi mạch đều sở hữu một thanh. Riêng Kim Kiếm Phong thì có hẳn hai thanh: Phá Thiên và Toái Vũ.
Hôm đó, Cơ Thành Tử đã đem Toái Vũ để ở trước mặt Tô Đông Vũ, bảo hắn tiến hành câu thông, xem thử có thể khiến nó nhận chủ hay không.
Rất may mắn, tuy rằng có chút trắc trở nhưng cuối cùng Tô Đông Vũ cũng được kiếm linh của Toái Vũ công nhận. Hắn đã biến cơ hội thành hiện thực. Từ vị thế ngang bằng, dựa vào Toái Vũ, hắn hiện đã xếp cao hơn Dương Tiểu Ngọc một bậc.
Uy năng của Đại bảo kiếm há có thể xem thường?
...
Ở Thiên nhân luận pháp năm nay, Tô Đông Vũ hoàn toàn tự tin sẽ đoạt được ngôi vị quán quân, trở thành trọng điểm bồi dưỡng của môn phái. Bởi lẽ Dương Tiểu Ngọc - đối thủ duy nhất của hắn - sẽ chẳng thể nào giống như hắn, có được Đại bảo kiếm. Hắn nhớ rất rõ là Tĩnh Ly - thanh Đại bảo kiếm do Mặc Kiếm Phong nắm giữ - hiện đang thuộc về một người khác. Kiếm đã nhận chủ, chủ nhân chưa chết thì làm sao đem cho Dương Tiểu Ngọc được?
Sự lo ngại trước đó giờ đã tiêu tán, với tâm trạng thư thái, Tô Đông Vũ lúc này đang hướng thẳng Mặc Kiếm Phong bay đến...
Vài phút sau.
Mặc Kiếm Phong, tại hậu sơn.
Giữa một bãi đất trống trãi, trên nền cỏ xanh mướt, một thân ảnh yêu kiều đang tập trung luyện kiếm. Những đường kiếm của nàng có lúc uyển chuyển nhẹ nhàng như nước, có lúc lại trầm trọng khô khan như núi, cứ thế mà thay đổi liên tục.
Nhưng dẫu có là gì thì vẻ đẹp của nàng vẫn không hề suy giảm. Bạch y phiêu dật, khí chất xuất trần, so với cái gọi tiên tử nào có kém thua?
...
“Ong...!“.
Đường kiếm đang đi bỗng đột ngột chuyển hướng. Mắt ánh lên một tia khác lạ, Dương Tiểu Ngọc bất ngờ gia tăng lực đạo, quay phắt đâm về phía sau một đường.
“Keng!“.
“Sư muội, là ta!“.
Không gian vốn trống rỗng chợt hiện ra một người. Người này mắt kiếm mày tằm, tướng mạo cực kỳ anh tuấn. Không phải Tô Đông Vũ thì còn ai?
Nở một cười thân thiện, Tô Đông Vũ triệt hồi linh lực, vừa đi vừa nói: “Tiểu Ngọc, xem ra tu vi của muội lại có tăng tiến. Chỉ tùy tiện đánh ra một đạo kiếm khí mà uy lực đã mạnh mẽ như vầy...“.
“Sư huynh, huynh đến đây có việc gì?” Trái với sự hoà nhã của người nào đó, khuôn mặt Dương Tiểu Ngọc vẫn trước sau như một, rất chi lạnh lùng.
Coi như không thấy, Tô Đông Vũ tiếp tục nhấc chân tiến về phía trước: “Tiểu Ngọc, ta vốn vâng lệnh sư phụ đến Mặc Kiếm Phong để mời Lý sư thúc qua Kim Kiếm Phong nghị sự, nhân tiện ghé thăm muội...“.
Thần tình lộ rõ khó chịu, Dương Tiểu Ngọc cau mày, nói: “Sư huynh, chúng ta không thân thiết. Thỉnh gọi ta là sư muội, hoặc không thì Dương Tiểu Ngọc“.
“Tiểu Ngọc, muội sao phải...“.
“Xẹt!“.
Tô Đông Vũ nói còn chưa hết câu thì nơi đối diện, một đạo kiếm khí băng hàn đã đánh về phía hắn. Lần này uy lực so với trước đã tăng lên rất nhiều. Thêm nữa... còn kèm cả sát ý.
Rõ ràng Dương Tiểu Ngọc rất không thích cách xưng hô của Tô Đông Vũ. Hai chữ “Tiểu Ngọc” của nàng coi bộ chẳng phải ai cũng đều có thể gọi. Kể cả có là Tô Đông Vũ - vị tân tinh đứng đầu thế hệ trẻ hiện nay của Thiên Kiếm Môn - cũng không ngoại lệ.
Thần thái chưa có dấu hiệu hoà hoãn, Dương Tiểu Ngọc lạnh lùng cất tiếng: “Tô Đông Vũ, ta nể ngươi nhập môn sớm hơn hai mươi năm nên gọi ngươi một tiếng sư huynh. Ngươi nếu còn cố tình quấy rối thì đừng trách ta không khách khí“.
Lời nói chẳng có gươm đao nhưng lại làm Tô Đông Vũ bị tổn thương trầm trọng. Từ trước đến nay, sau khi hắn liên tiếp thể hiện ra tài năng kinh người thì tông môn trên dưới có ai lại không xem trọng? Trong thế hệ trẻ có ai lại không sùng bái, ngưỡng vọng?
Vậy mà...
Cứ mỗi lần đứng trước Dương Tiểu Ngọc thì vầng hào quang của hắn lại chẳng đủ dùng. Hay đúng hơn là nó chả có nghĩa lý gì cả. Trong mắt nàng, Tô Đông Vũ hắn vẫn chỉ là người xa kẻ lạ. Thật cũng cay đắng lắm thay...
Và, sự cay đắng càng tăng nhiều hơn nữa khi mà Tô Đông Vũ biết được một điều: Dương Tiểu Ngọc rất quan tâm tới Lăng Tiểu Ngư. Hai tiếng “Tiểu Ngọc” Tô Đông Vũ hắn gọi không được chứ Lăng Tiểu Ngư thì dù kêu trăm vạn lần cũng chả ai nói gì.
Tại sao?
Tại sao một thằng ngốc tư chất tầm thường lại có thể được ưu ái hơn cả hắn?
Xét tư chất, danh vọng, mười Lăng Tiểu Ngư cũng không so được với một Tô Đông Vũ. Còn như bàn về tướng mạo, chênh lệch há lại nhỏ?
Thanh mai trúc mã thì thế nào chứ? Bất quá đã là quá khứ, cái thuở vô tri. Hiện tại khác xa lắm rồi. Dương Tiểu Ngọc nàng đã là chân nhân, trong khi Lăng Tiểu Ngư kia, hắn vẫn chỉ là phận phàm nhân bé nhỏ. Nàng ta trông đợi gì ở một kẻ như thế?
Tô Đông Vũ thật tình là không hiểu được. Hoặc có lẽ... hắn vốn chưa bao giờ chấp nhận để thấu hiểu điều đó.
Tuy rằng trong dạ rất khó chịu nhưng ngoài mặt, Tô Đông Vũ vẫn tỏ ra hoà nhã. Hắn nhìn Dương Tiểu Ngọc, đáp lại: “Sư muội, là ta đã tùy tiện. Mong sư muội đừng để bụng“.
“Không dám“.
“Sư muội...“.
“Tô sư huynh, nếu không có chuyện gì quan trọng thì mời sư huynh hãy về đi. Thiên nhân luận pháp đã cận kề, ta muốn tranh thủ chút thời gian còn lại để tu luyện đạo thuật“.
Xua đuổi. Rõ ràng là xua đuổi. Tô Đông Vũ dĩ nhiên thừa sức hiểu được. Hắn đâu phải kẻ đần. Đáy mắt loé lên một tia âm độc rồi lập tức tiêu biến, hắn cười nhẹ, nói: “Sư muội chăm chỉ tu hành như vậy, thân làm sư huynh ta đây thực thấy xấu hổ...“.
“Được rồi. Ta không làm phiền muội nữa. Năm ngày sau hẹn gặp muội tại Ngũ Kiếm Đài“.
Tô Đông Vũ vừa quay lưng đi thì nét mặt liền đổi hẳn. Trong lòng thầm cười lạnh: “Dương Tiểu Ngọc, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận!“.
...
“Tiểu Ngọc“.
Thân ảnh Tô Đông Vũ vừa khuất chưa lâu thì từ hướng chính điện Mặc Kiếm Phong, một cô gái có thân hình cao gầy chạy tới tìm. Đích thị là đệ tử chân truyền thứ sáu của Lý Ngọc Thường, sư tỷ của Dương Tiểu Ngọc: Lệ Thắng Nam.
“Sư tỷ.” - Nhìn người vừa đến, Dương Tiểu Ngọc tạm ngơi tay thu kiếm, hỏi - “Tỷ tìm muội sao?“.
“Không phải tỷ mà là sư phụ tìm muội“.
“Sư phụ?” - Dương Tiểu Ngọc hơi nghi hoặc - “Sư tỷ, tỷ có biết là vì việc gì không?“.
Lệ Thắng Nam lắc đầu: “Tỷ cũng không rõ. Nhưng tỷ đoán hẳn là có liên quan đến Thiên nhân luận pháp năm ngày sau“.
“Hmm, muội biết rồi. Bây giờ muội sẽ tới gặp sư phụ ngay“.
...
Cùng lúc, tại Trúc Kiếm Phong.
Khá là trùng hợp, tương tự Dương Tiểu Ngọc ở bên kia, phía bên này Lăng Tiểu Ngư cũng vừa được người gọi đi. Thông tri không ai khác ngoài Mộng Kiều.
Vị trí gặp mặt lần này, thay vì Huyền Âm Động như mọi khi thì địa điểm lại là Tĩnh Hương Đường.
...
Một lúc sau, bên trong chính điện.
Lăng Tiểu Ngư hiện đã vừa an vị. Trừ hắn và Mộng Kiều thì vẫn còn có thêm một người nữa. Chu Đại Trù, hắn cũng được gọi tới.
Trên chiếc ghế đặt nơi đại sảnh, Chu Đại Trù ngồi vắt chéo chân, miệng vừa nhai vừa hướng hai vị đồng môn của mình nói: “Tứ sư tỷ, Tiểu Ngư, các ngươi cũng ngồi đi. Lão nhân gia còn chưa biết lúc nào mới tới... ực...“.
“Đại Trù, coi đệ kìa. Ăn hết bánh đi rồi hẵng nói“.
“Ực... Bánh ngon...“.
Chu Đại Trù nuốt xuống phần thức ăn sau cùng, đang toan mở miệng thì ánh mắt chợt ngưng...