...
“Vù vù...“.
“Vù vù... vù...“.
Tiết trời se lạnh, trăng non chiếu rọi, đỉnh Trúc Kiếm đêm nay dường như lại thêm phần cô tịch...
Ở lưng chừng núi, tại một mỏm đá cheo leo...
Lúc này, hai thân ảnh đã rời đi ban nãy - Lăng Tiểu Ngư và Lăng Thanh Trúc, bọn họ hiện đang có mặt ở đây - mỏm đá cheo leo này.
Thật ra thì đây đã không phải lần đầu tiên Lăng Tiểu Ngư tới chỗ này, chính xác đã là lần thứ hai. Lần thứ nhất hắn đến là khoảng hai năm về trước, thời điểm mới đột phá vào cảnh giới vấn đỉnh. Đêm đó, cũng chính Lăng Thanh Trúc đã dẫn hắn tới...
...
“Sư phụ, đã đến rồi“.
“Ừm“.
“Sư phụ, đệ tử... thả người xuống nhé?“.
Mắt lườm nhẹ một cái, Lăng Thanh Trúc có chút không vui: “Sao? Bộ bế ta khiến ngươi khó chịu lắm à?“.
“Đệ tử không phải ý đó...“.
“Không phải ý đó thì là ý gì?“.
Thấy đối phương chẳng có ý định hồi âm, Lăng Thanh Trúc bĩu môi: “Được rồi, để ta xuống đi“.
“Vâng, sư phụ“.
...
Lăng Tiểu Ngư đã rất nhẹ nhàng đem vị sư phụ của mình thả xuống. Đương nhiên là không ở tư thế đứng. Hắn để nàng ngồi. Chỉ có điều là... Sư phụ hắn, nàng ngồi cũng chả an.
Hai tay chống xuống bề mặt mỏm đá, Lăng Thanh Trúc tỏ ra gắng gượng, dùng đôi mắt u oán mà nhìn đệ tử mình: “Tiểu Ngư Nhi, ngươi có thấy là vi sư đang rất mệt không?“.
“Sư phụ, đệ tử...“.
“Đệ tử cái gì, còn không mau xích lại“.
“Nhưng mà sư phụ, nam nữ...“.
“Thụ thụ bất thân chứ gì?“.
Lăng Thanh Trúc bực càng thêm bực: “Tiểu Ngư Nhi, tiểu tử ngươi đừng có cổ hũ quá được không? Chúng ta là sư đồ, là sư đồ a!“.
“Khục khục...“.
“Sư phụ!“.
Có lẽ bị những tiếng ho vừa được cố tình cất lên kia tác động, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc cũng đành thuận theo, nhích lại gần ân sư.
“Như thế có phải tốt hơn không“.
Đã giành được thắng lợi, Lăng Thanh Trúc tự nhiên cảm thấy mình nên hưởng thụ. Nàng tùy ý ngã đầu lên đùi Lăng Tiểu Ngư, thở phào một hơi. Bộ dạng trông thứ thái vô cùng...
...
“Tiểu Ngư Nhi“.
“Vâng“.
“Ngươi có muốn biết tại sao vị bằng hữu kia của ta lại chết không?“.
Lăng Tiểu Ngư nghe xong nhưng chẳng trả lời. Hắn nhất thời chưa biết phải đối đáp ra sao bởi trong lòng hắn, cảm xúc đang có phần phức tạp.
Như cũng hiểu được, Lăng Thanh Trúc đã thôi chờ đợi. Thay vì đợi chờ thì nàng chủ động nói ra:
“Nhiều năm trước, ta và nàng ấy cùng cư ngụ tại đỉnh Trúc Kiếm này, tình cảm rất thắm thiết...“.
“Nàng ấy rất đẹp, người không những mịn mà còn thơm nữa. Ta thực sự rất thích nàng ấy, có lẽ vì vậy mà ta thường ôm nàng, thỉnh thoảng cũng hôn nàng“.
Hả? Hôn?
Lăng Tiểu Ngư nghe đến đó thì nội tâm chợt sinh ra cảm giác kỳ quái. Nên nhớ, sư phụ hắn, nàng là nữ nhân đấy.
Nữ nhân thích nữ nhân, lại còn hôn... Chuyện này...
“Lẽ nào sư phụ mình... là đồng tính luyến ái trong truyền thuyết?“.
Đối với những người như vậy, Lăng Tiểu Ngư hắn thấy thì chưa thấy thật, nhưng thông qua Chu Đại Trù, hắn thỉnh thoảng đã được nghe kể rồi. Hắn chỉ không ngờ là sư phụ hắn, nàng cũng giống thế.
“Chắc không thể nào đâu. Hẳn là ta đã nghĩ nhiều...“.
Xuất phát từ lòng kính trọng ân sư, Lăng Tiểu Ngư nhanh chóng đem những ý nghĩ mà hắn cho là không nên ấy gạt đi, chờ nghe tiếp.
...
“Tiểu Ngư Nhi, ngươi biết không, ta và nàng ấy đã rất gắn bó. Chúng ta ăn cùng ăn, ngủ cùng ngủ, buổi sáng ngắm bình minh, buổi chiều thì xem hoàng hôn, luôn ở bên nhau như hình với bóng...“.
“Ta những tưởng có thể cả đời đều được vui vẻ như vậy, ngờ đâu...“.
Nét thương tâm lộ rõ trên khuôn mặt, Lăng Thanh Trúc khép lại đôi hàng mi. Lần nữa mở ra thì nói, lúc này giọng điệu đã phần nào ổn định: “Ta đã luôn nhắc nhở nàng ấy rằng thế nhân giả dối, lòng người hiểm ác, bảo nàng phải cẩn trọng, đừng quá tin người. Nhưng nàng ấy đã không nghe, kết quả...“.
“Năm đó, là chính tay ta đã đem xác nàng ấy tới đây - nơi chúng ta vẫn hay cùng nhau ngồi ngắm bình minh, rồi hoàng hôn này...“.
...
Sau một lúc lặng im cho tâm tình lắng dịu, Lăng Thanh Trúc chợt nắm lấy tay đồ nhi, tỏ rõ tâm tư: “Tiểu Ngư Nhi, tuy thỉnh thoảng ta có mắng ngươi, cũng có đánh ngươi, nhưng đấy đều là vì ta muốn tốt cho ngươi. Trong lòng ta, ngươi cũng như hài nhi của ta vậy...“.
“Tiểu Ngư Nhi, ta thật không muốn ngươi xảy ra bất trắc gì. Ta rất sợ ngươi sẽ lại giống như nàng ấy, vì cả tin người khác mà chuốc lấy tai ương cho mình“.
...
“Thì ra là như vậy“.
Đến lúc này thì Lăng Tiểu Ngư đã hoàn toàn minh bạch. Sư phụ hắn, nàng đang muốn nhắc đến chuyện hắn tu luyện Đại Bi Thiên Diệp. Nàng sợ Gia Gia sẽ làm hại hắn.
Nhưng... Gia Gia, nó sẽ làm hại hắn sao?
“Sư phụ.” - Lăng Tiểu Ngư hỏi - “Có phải người đang muốn nói đến đạo thuật mà đệ tử đã sử dụng ở Ngũ Kiếm Đài?“.
“Tiểu Ngư Nhi, ta biết Thiên Diệp Thủ mà hôm đó ngươi dùng cũng không phải Thiên Diệp Thủ. Nó đã được chỉnh sửa“.
Cánh tay chuyển di, Lăng Thanh Trúc đem đặt trên má đồ nhi, thâm tình nói ra: “Tiểu tử ngốc, vi sư không có ý trách cứ gì ngươi. Ta chỉ là lo sợ ngươi sẽ giẫm lên vết xe đổ của nàng ấy...“.