Ồ!
Đột nhiên chân mày Ngọc Vô Tâm cau lại, lộ ra vẻ vui mừng. Xét theo tính cách, sự tình có thể khiến Ngọc Vô Tâm nàng trở nên thất thố như vậy quả thật cũng không nhiều.
“Bách Biến Thiên Ma Thuật!“.
Thần thức của Ngọc Vô Tâm dừng lại ở một công pháp phụ trợ, do một vị tiền bối sáng tạo ra ngàn năm trước.
Đây chính là một loại pháp thuật lợi dụng linh lực để thay đổi tướng mạo mà Ngọc Vô Tâm không hề xa lạ, nó tương tự với các loại Dịch Dung thuật, Di Hình thuật của tông môn.
Song, nếu như các loại pháp thuật Dị Dung thuật, Di Hình thuật kia vẫn thường bị coi nhẹ vì chỉ cần đối phương có tu vị cao hơn một chút hoặc tương đương là có thể nhìn thấu, hiệu quả ngụy trang không cao thì Bách Biến Thiên Ma Thuật này lại khác.
Mới đầu Ngọc Vô Tâm vốn chỉ tùy tiện lướt qua, chẳng có ôm hy vọng gì, nhưng vừa nhìn thấy giới thiệu về Bách Biến Thiên Ma Thuật thì nàng liền trở nên vô cùng cao hứng.
Người sáng tạo pháp thuật này quả đúng là một vị thiên tài. Y đã thu thập nhiều công pháp loại dịch dung, cải tiến khuyết điểm tăng cường ưu điểm, cuối cùng tạo ra một bí thuật dịch dung vô cùng hiệu quả.
Pháp quyết này có nhiều ưu điểm, đầu tiên chỉ cần tu vi Luyện khí hậu kỳ là có thể tu luyện, không giống với những loại dịch dung khác phải là cao thủ Trúc Cơ kỳ mới có thể luyện. Điểm thứ hai, nếu muốn nhìn thấu Bách Biến Thiên Ma Thuật thì tu vị đối phương ít nhất phải cao hơn hai đại cảnh giới so với người dùng. Tỉ như đệ tử Luyện khí kỳ thi triển ra, muốn khám phá được phải là cao thủ Vấn đỉnh kỳ. Còn nếu là Trúc cơ kỳ thi triển thì phải là đại cao thủ Linh châu kỳ mới có thể phát hiện ra.
Ưu điểm rõ ràng song cũng tồn tại khuyết điểm. Trên thế gian dưa ngọt còn có cuống đắng, không có thứ gì là thập toàn thập mỹ cả. Bí thuật này chỉ có tác dụng nhiều nhất trong một canh giờ, sau đó ít nhất phải sáu canh giờ nữa mới có thể thi triển.
Điều này tuy có bất lợi song điểm bất lợi tiếp theo đây mới thực khiến người tu luyện bí pháp này phải đau đầu. Đó chính là cần ăn một loại thảo dược rồi chiếu theo pháp quyết vận chuyển linh lực mới có thể dịch dung thành công.
Vấn đề ở chỗ ấy. Loại linh dược được yêu cầu đây chính là thượng phẩm Thiên Sương Thảo!
Thiên Sương Thảo kỳ thực không phải loại dược liệu gì quá quý hiếm, trái lại còn rất phổ biến, cho dù ở tiểu tông môn cũng có trồng không ít. Tuy nhiên, cho dù có cùng là Thiên Sương Thảo thì trong đó cũng tồn tại sai biệt, đừng tưởng cây nào cũng giống như cây nào.
Tương tự đan dược, dược liệu cũng có phân chia cấp bậc. Ví như Thiên Sương Thảo thì có Thiên Sương Thảo hạ phẩm, Thiên Sương Thảo trung phẩm, Thiên Sương Thảo thượng phẩm...
Trong đó, Thiên Sương Thảo hạ phẩm được dùng để luyện chế Tẩy Tủy Đan, loại trung phẩm thì dùng để luyện chế Bồi Nguyên Đan, còn về thượng phẩm Thiên Sương Thảo... Loại này rất quý, được trồng phải ít nhất hai trăm năm, thường được dùng để luyện chế đan dược dành cho tu sĩ Linh châu kỳ.
Thiên Sương Thảo hai trăm năm tuổi? Con số còn ngang bằng cả thọ nguyên của tu sĩ Trúc cơ kỳ đấy!
Thử ngẫm, nếu có người sỡ hữu thượng phẩm Thiên Sương Thảo, hắn sẽ đem nó phục dụng vào chỉ để dịch dung ngắn ngủi trong một canh giờ?
Quá lãng phí. Trừ phi là tu sĩ cấp cao, thân gia giàu có, thượng phẩm Thiên Sương Thảo trên người dư dả, bằng không thiết nghĩ chẳng ai lại đánh đổi như thế đâu...
“Thượng phẩm Thiên Sương Thảo... Thật sự là một trở ngại không nhỏ cho những người có ý định tu luyện bí pháp Bách Biến Thiên Ma Thuật này“.
Ngọc Vô Tâm trầm ngâm thoáng chốc rồi đem ngọc giản bỏ xuống, tiếp tục kiểm kê...
“Ơ, đây là gì?“.
Ngọc Vô Tâm chợt phát hiện ở trong một góc của túi trữ vật có một cái hộp nhỏ không bắt mắt vừa rồi đã sơ ý bỏ qua.
Đem nắp hộp mở ra, Ngọc Vô Tâm cúi xem thì thấy có một cây dược thảo nằm bên trong, được đặt trên một mảnh vải gấm.
Cây dược thảo này chắc đã được hái một thời gian nhưng vẫn tươi nguyên, tỏa ra hương khí nhàn nhạt khiến người thư thái.
“Đây là loại dược liệu gì nhỉ?“.
Kiến thức của Ngọc Vô Tâm không tính hạn hẹp nhưng xem xét một hồi vẫn chẳng thể nhìn ra.
Dù vậy nàng vẫn cẩn thận đem nó cất đi. Nàng tin đây là một món đồ vật trân quý.
...
Mãi một hồi lâu kiểm kê tài bảo thì rốt cuộc cũng xong. Ngọc Vô Tâm đang định đem chúng cất đi thì...
“Thu hoạch không tệ nhỉ?“.
... một giọng nói cất lên.
Ngọc Vô Tâm biến sắc, vội quay nhìn theo hướng thanh âm.
Ở gần cửa động, một thân hồng y từ từ hiện rõ.
Dáng hình ma quỷ, tấm mạn che quen thuộc cùng đôi mắt hàm tiếu này, không phải yêu nữ Phỉ Thúy thì ai?
“Là ngươi?!“.
Ngọc Vô Tâm trở nên rất khẩn trương. Nàng không biết yêu nữ này đã bám theo mình từ khi nào, đã thấy được bao nhiêu...
Đối lập với dáng vẻ khẩn trương của Ngọc Vô Tâm, bên này Phỉ Thúy lại tỏ ra rất điềm tĩnh. Nàng mỉm cười, vừa đi vừa nói: “Chắc nàng đang tự hỏi ta đến từ lúc nào, có nhìn thấy những chuyện nàng làm hay không?“.
“Tình nhân của ta, không may cho nàng. Từ lúc nàng bắt đầu rời khỏi Thiên Chỉ Phong thì ta đã âm thầm bám theo. Chuyện sát nhân đoạt bảo kia của nàng, ta đây xem rõ từ đầu đến cuối... À, còn có chỗ tài bảo kia nữa. Từ nãy giờ ta vẫn đứng ở trong động phủ này nhìn nàng kiểm kê từng món“.
...
Sắc mặt rất đỗi khó coi, Ngọc Vô Tâm im lặng một hồi, rồi hỏi: “Rốt cuộc đạo hữu muốn gì?“.
“Muốn gì à?“.
Phỉ Thúy vân vê cằm, bảo: “Hmm... Câu nói tiền tài động nhân tâm, Vô Tâm hẳn cũng biết chứ?“.
“Đạo hữu muốn sát nhân đoạt bảo?“.
“Khì...“.
Phỉ Thúy lắc đầu: “Cái gì mà sát nhân đoạt bảo. Vô Tâm nàng là tình nhân trong mộng của Phỉ Thúy, Phỉ Thúy sao nỡ thương hại“.
Khoảng cách cận kề đến độ có thể ngửi được mùi hương nơi chóp mũi, Phỉ Thúy đưa tay chạm vào phần áo sát nơi vai của người đối diện, bảo: “Đừng lo. Phỉ Thúy sẽ không giết nàng đâu“.
Miệng kề sát bên tai, Phỉ Thúy hạ thấp giọng: “Mà Vô Tâm nàng cũng đừng nên có ý nghĩ thương hại Phỉ Thúy. Tu vi của nàng còn kém lắm“.
Ngọc Vô Tâm thoáng kinh, lặng lẽ giải trừ linh lực.
Dường như cũng nhận ra, Phỉ Thúy xê dịch mấy bước, tạm tách khỏi người Ngọc Vô Tâm.
Để “tình nhân” đứng đó, nàng hạ mình ngồi xuống, xem xét đống bảo vật.
Món đầu tiên mà Phỉ Thúy cầm lên là Bách Hồn Phiên. Nàng lật trái xoay phải một lát thì khẽ gật đầu, nhận xét: “Kiện Ma khí này không tệ, so với cực phẩm Linh khí đã chẳng kém bao nhiêu. Nếu Vô Tâm nàng tập trung bồi dưỡng, sau này trong lúc cùng địch nhân giao đấu sẽ rất có lợi“.
Ngọc Vô Tâm không nói gì, chỉ im lặng nhìn. Nàng chưa biết mục đích thực sự của yêu nữ này là gì.
“Ừm, cái này thì đúng là cực phẩm Linh khí hàng thật giá thật.” Phỉ Thúy tiếp tục cầm lên kiện vật phẩm thứ hai, đánh giá. Đó là thanh phi kiếm mà Phương Bằng đã dùng để kết liễu Bộ Hành Thông trước đó.
“Còn cuốn công pháp này...“.
Ngọc Vô Tâm nhanh chóng đem cuốn ngọc giản màu đỏ yêu dị thả xuống.
“Vô Tâm, ta khuyên nàng tốt nhất là không nên tu luyện. Nó rất bất ổn. Nếu có hứng thú thì chỉ nên dừng ở những bí thuật bên trong thôi“.
“Song cái này... lại là chuyện khác“.
Không như những lần trước, Phỉ Thúy đối với bí pháp Bách Biến Thiên Ma Thuật có vẻ rất là hứng thú. Nàng chăm chú ngồi đọc, đọc xong thì cảm thán: “Vị tiền bối này quả nhiên là một thiên tài, thật không ngờ lại có thể sáng tạo ra được loại pháp môn thần diệu này“.
“Duy nhất khó khăn là mỗi lần thi triển dịch dung cần phải có thượng phẩm Thiên Sương Thảo phục dụng. Loại dược thảo này thực có phần trân quý“.
Tiếc nuối thì tiếc nuối, song Phỉ Thúy vẫn tự mình đem công pháp sao chép ra thêm một bản nữa.
...
“Phù... Cuối cũng cũng sao chép xong“.
Phỉ Thúy đem ngọc giản cất vào giới chỉ, kế đó vươn tay thu thêm một số đồ vật khác từ trong đống tài bảo.
Chứng kiến bảo vật của mình bị người tự tiện lấy đi như vậy, Ngọc Vô Tâm dĩ nhiên rất không vui. Nhưng nàng vẫn lặng im nén nhịn. Nàng biết bản thân chẳng thể nào chống lại Phỉ Thuý được. Đừng nói Phỉ Thúy chỉ lấy đi một phần, cho dù trắng trợn thu luôn toàn bộ thì nàng cũng sẽ không nói gì. Nàng chỉ hy vọng đối phương đừng đánh chủ ý đến thân gia của riêng mình là được.
Phải biết trong túi trữ vật của nàng có kha khá trung phẩm đan. Nếu để Phỉ Thúy nhìn thấy, đối phương không hoài nghi mới lạ.
Bạch liên hoa là thiên đại bí mật của Ngọc Vô Tâm, nàng không thể để cho bất cứ ai biết...
May sao, Phỉ Thuý đã rất nhanh liền thu tay. Trừ đống tài bảo của Phương Bằng và Bộ Hành Thông ra thì nàng không đá động đến gì khác nữa.
Ngọc Vô Tâm âm thầm thở ra một hơi, song nét mặt thì vẫn giữ nguyên như cũ, tư thế phòng bị.
“Coi nàng kìa, lo lắng quá đấy“.
Phỉ Thúy đưa tay vuốt tóc, cười bảo: “Vô Tâm nàng làm ra việc sát nhân đoạt bảo, muốn người ta giữ kín miệng thì cũng phải trả chút thù lao chứ“.
“Số vật phẩm ta vừa lấy, coi như là thù lao đi. Mà ta lấy đâu có nhiều. Nàng xem, Bách Hồn Phiên, Bách Biến Thiên Ma Thuật, thảo dược trân quý, lô đỉnh bất phàm, toàn bộ người ta đều để lại cho nàng hết a“.
Ngọc Vô Tâm nhíu mày, trực tiếp hỏi thẳng: “Thực ra ngươi muốn gì ở ta?“.
“Cái này à, không phải ta đã có nói qua rồi sao. Ta chính là quan tâm đến nàng. Nàng chính là ý trung nhân của ta, là người mà ta vừa gặp đã yêu“.
Ngọc Vô Tâm còn lâu mới tin. Nhưng nàng cũng thôi không truy ở vấn đề ấy nữa. Nàng chuyển câu hỏi: “Ta muốn biết thân phận thật sự của ngươi“.
“Thân phận thật sự?“.
“Ta không nghĩ ngươi chỉ đơn thuần là một đệ tử bình thường của Bái Hoả Giáo“.
“Vậy Vô Tâm cho ta là hạng người gì?“.
“Ta đoán ngươi hoặc là đệ tử của vị đường chủ kia, hoặc là có quan hệ huyết thống, nếu không thì cũng là hậu nhân của một đại nhân vật nào đó trong Bái Hoả Giáo“.
“Gần đúng rồi“.
Phỉ Thúy nhếch môi, thanh âm thật lại như đùa: “Mà thôi, nếu Vô Tâm nàng đã muốn biết thì ta đây cũng sẽ không giấu. Thật ra ta chính là vị đường chủ kia, cái vị tiền bối Vấn đỉnh kỳ đã phẩy tay xoá sổ đi Cực Lạc Tông“.