“Sư phụ, đệ tử tuyệt không có!“.
“Thật là không có?” Lăng Thanh Trúc ngồi dậy, áp sát hỏi.
Trước cái nhìn soi mói cận kề nọ, Lăng Tiểu Ngư vội xê dịch về phía sau một chút: “Sư phụ, đệ tử trước nay đều luôn tôn kính người, xem người là bậc trưởng bối giống như Yến cô cô của mình. Đệ tử chưa bao giờ dám có ý nghĩ khinh nhờn...“.
“Ngay cả một lần, một chút xíu thôi ngươi cũng chưa từng nghĩ đến?“.
“Thật sự chưa từng“.
“Bộ ta xấu tới vậy à?“.
Vẻ bất mãn lộ rõ ra mặt, Lăng Thanh Trúc lại lần nữa ngả lưng ra nằm. Suốt cả đỗi lâu cũng chả buồn hỏi han gì người ở bên cạnh...
...
Không khí trầm lắng ấy kéo dài từ lúc trăng non mới mọc cho đến khi đã cao mấy sải tay mới chấm dứt. Chủ động lên tiếng là Lăng Thanh Trúc.
Trong ánh nhìn xa xăm, nàng chợt hỏi: “Tiểu Ngư Nhi, ngươi thích trăng tròn hay trăng khuyết?“.
Có lẽ vì hơi bất ngờ, Lăng Tiểu Ngư phải mất một lúc mới đáp lại: “Sư phụ, đệ tử cũng không rõ. Trước nay đệ tử chưa bao giờ tự hỏi điều này“.
“Ngươi thật vô vị“.
Lăng Thanh Trúc hỏi tiếp: “Vậy, giữa trăng tròn và trăng khuyết, ngươi thấy cái nào thì đẹp hơn, cái nào thì tốt hơn?“.
“Hmm... Chắc là trăng tròn“.
“Trăng tròn sao...“.
“Sư phụ, vậy còn người? Người thích trăng tròn hay trăng khuyết?“.
“Trăng khuyết.” Lăng Thanh Trúc chả cần phải suy nghĩ, lập tức đáp ngay. Xem ra ở trong lòng nàng, câu trả lời từ lâu đã có.
Chỉ là... Lăng Tiểu Ngư không hiểu lắm. Hắn quay nhìn nàng, thắc mắc: “Sư phụ, tại sao người lại thích trăng khuyết? Chẳng phải trăng tròn mới sáng và đẹp hơn ư?“.
“Tiểu Ngư Nhi, ngươi nói không sai, so với trăng khuyết thì trăng tròn đúng là sáng hơn rất nhiều, đẹp hơn rất nhiều. Nhưng, cũng chính vì nó đã hoàn mỹ rồi nên ta mới không thích“.
Giọng đều đều, Lăng Thanh Trúc tiếp tục: “Nối tiếp hoàn mỹ là cái gì? Chẳng gì ngoài sự suy tàn. Trăng tròn thì chóng khuyết, còn trăng khuyết... Nó có thể đợi để được như trăng tròn...“.
“Sư phụ, những lời người nói, đệ tử... không hiểu lắm“.
“Không sao. Tiểu tử ngươi cũng đâu phải ta“.
...
Nơi mỏm đá đơn độc, hai sư đồ Lăng Thanh Trúc - Lăng Tiểu Ngư đã trò chuyện rất lâu, đa phần là Lăng Thanh Trúc hỏi còn Lăng Tiểu Ngư thì trả lời. Từ đầu đến cuối, người dẫn chuyện đều luôn là Lăng Thanh Trúc.
Đêm nay nàng thật có gì đó khác lạ. Tuy bình thường nàng cũng hay nói nhiều nhưng đêm nay, những lời nàng nói, chúng lại chẳng tùy tiện, thái độ cũng chẳng phóng khoáng như trước. Thay vì những câu vô thưởng vô phạt, doạ nạt đánh người thì nàng bỗng trở nên tinh tế, ý tứ thốt ra cũng hàm ẩn sâu xa...
Rõ ràng, trong lòng nàng có tâm sự. Mới đây, hoặc cũng có lẽ đã từ lâu rồi...
...
“Haizzz...“.
Sau khi bảo đồ nhi lui gót trở về, trên mỏm đá bây giờ chỉ còn lại mỗi một mình Lăng Thanh Trúc. Nối tiếp tiếng thở dài buồn bã, nàng chuyển mình đứng lên, nhìn màn đêm mà buông lời cảm thán:
“Dưới núi có một cái hồ
Trong hồ có đôi uyên ương
Uyên ương lại uyên ương
Uyên ương tự thành hàng...“.
...
“Trên núi có cô phong
Cô phong ngắm u nguyệt
U nguyệt hoài u nguyệt
U nguyệt bao giờ viên?“.
...
Một bài thơ với giai điệu chậm rãi, trong thong thả lại chứa đựng một nỗi buồn sâu sắc...
Lăng Thanh Trúc, nàng là vì ai mà buồn? Than lại vì ai?
Nếu được hỏi, và nhất thiết phải nói thì câu trả lời của nàng có lẽ sẽ là: “Ta“.
Nàng... là vì chính mình.
...
...
Trăng non đã tàn. Người cũng đã đi. Mỏm đá giữa trời, trống vắng lại hoàn trống vắng. Chắc là sẽ lâu lắm mới lại có người ghé qua lần nữa, để ngắm sao, để thưởng nguyệt...
Còn bây giờ... chỉ có gió vẫn đều đặn thổi qua.
...
Kể từ sau cái đêm khác lạ ấy, Lăng Thanh Trúc đã ngụ hẳn tại động Huyền Âm, rất ít khi lui tới Tĩnh Hương Đường và sinh hoạt chung cùng các đệ tử. Phần Lăng Tiểu Ngư, hắn cũng đã biết an phận, không còn làm ra những hành động thiếu suy nghĩ. Đặc biệt, trong suốt một tháng qua, hắn tuyệt nhiên chẳng hề bén mảng tới Phị Tinh Đới Nguyệt Động nữa.
Căn nguyên việc này, một nửa là do hắn nể sợ Lăng Thanh Trúc, còn một nửa khác là bởi vì... chính bản thân hắn. Cơ thể hắn, nó đã phát sinh một chút thay đổi.
Bắt đầu từ ngày thứ tám sau khi hắn từ chỗ mỏm đá cheo leo kia trở về thì trên người đột nhiên lại xuất hiện một dấu vết lạ.
Sáng hôm đó, sau khi hắn rời khỏi trạng thái nhập định, vốn tính đi tẩy trần một chút thì... Y phục vừa cởi ra, trong lúc vô tình hắn đã phát hiện điều dị thường: Nơi lòng bàn tay trái hắn, không rõ tự bao giờ bỗng có thêm một vết bớt. Vết bớt này, thay vì xanh xám hay đỏ hồng như thường thấy thì nó lại là màu trắng, hình giống con cá đang uốn mình bơi lội.
Lòng bàn tay vô duyên vô cớ xuất hiện một vết bớt, màu sắc còn bất thường như vậy, Lăng Tiểu Ngư hắn há có thể không bận lòng?
Thực tế thì hắn đã rất lưu tâm.
Bị trúng độc, đấy là điều đầu tiên hắn nghĩ. Nhưng rồi hắn đã nhanh chóng tự mình phủ định. Thông qua nội thị thuật, sau hàng giờ ngồi tra xét, hắn chắc chắn cơ thể mình vẫn rất tốt, mọi thứ đều rất bình thường.
Ngày hôm đó, trải qua cả buổi trời kiểm tra mà vẫn chẳng phát hiện ra điều gì bất ổn, Lăng Tiểu Ngư hắn đã định sẽ đi gặp sư phụ để hỏi nàng thử; nhưng rồi hắn chợt nghĩ lại, cảm thấy đầu đuôi còn chưa tỏ đã vội đi tìm thì thật không hay nên cuối cùng từ bỏ. Thay vì lập tức đi tìm Lăng Thanh Trúc, Lăng Tiểu Ngư hắn quyết định chờ theo dõi, xem xét thêm.
Kết quả...
Ba ngày đầu, mọi chuyện vẫn chẳng có gì, tứ chi lục phủ của hắn đều vận hành trơn tru, ổn thoả. Nhưng cho đến ngày thứ tư, khi hắn ngồi vào tu luyện thì...
Chuyện xảy ra hôm đó thật đã khiến Lăng Tiểu Ngư hắn phải trợn mắt há mồm vì kinh ngạc. Vốn dĩ bình thường, với mức tu vi vấn đỉnh sơ kỳ và linh căn cấp bậc trung phẩm của mình, theo lý hắn chỉ có thể luyện hoá được năm viên trung phẩm linh thạch trong nửa canh giờ, ấy vậy mà hôm đó, tốc độ luyện hoá linh thạch của hắn đã tăng lên gấp bốn lần, linh thạch tiêu hao tận những hai mươi viên!
Tu vị vấn đỉnh sơ kỳ, nửa canh giờ liền luyện hoá, hấp thu trọn vẹn hai mươi viên trung phẩm linh thạch, cái tốc độ này... so với hạng thiên tài sở hửu cực phẩm linh căn cũng xấp xỉ rồi a...
Điều đó có ý nghĩa gì? Lăng Tiểu Ngư hắn trở thành một thiên tài tu luyện rồi sao?
Lúc ấy, trên chiếc giường đơn sơ được bố trí tụ linh trận trong phòng, Lăng Tiểu Ngư cảm thấy bản thân là đang nằm mơ. Hắn không dám tin. Cũng tin không nổi...
Hôm đó, phải mất cả buổi thẫn thờ, rồi cả đêm liên tiếp thử đi thử lại thì Lăng Tiểu Ngư hắn mới có thể bắt đầu tiếp nhận sự thật. Rằng, tư chất của hắn, nó thay đổi rồi.
Là do đâu? Tại sao ba ngày trước, khi hắn tu luyện tốc độ vẫn còn chậm chạp là thế mà ba ngày sau bỗng chốc đã tăng lên một cách khủng khiếp vậy rồi?
Lăng Tiểu Ngư suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng chỉ có thể nghĩ đến một khả năng: Vết bớt màu trắng hình con cá trong lòng bàn tay trái của hắn.
Trước khi nó xuất hiện, hắn vẫn là một kẻ tu luyện bình phàm; nhưng sau khi nó xuất hiện, từ bình phàm hắn đã biến thành thiên tài, tu một được bốn.
Đối với suy đoán của mình, mười phần quá chín Lăng Tiểu Ngư đã tin tưởng. Bởi lẽ tiếp những ngày sau, qua mỗi lần hắn tu luyện thì vết bớt hình con cá đang uốn lượn trong lòng bàn tay trái cũng theo đó mà rõ nét hơn. Tính tới hôm nay, sau hơn nửa tháng thì nó đã trở nên sống động lắm rồi...
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?“.
“Vết bớt này bỗng dưng xuất hiện, chẳng những không gây bất lợi gì mà còn trợ giúp ta tu luyện thần tốc như vậy...“.
“Hơn nửa tháng qua, vì muốn kiểm chứng mà ta đã không ngừng thử thăm dò, tu luyện, nhưng kết quả vẫn cứ như cũ, chả lần ra được. Ta thậm chí còn không biết nó đã hỗ trợ ta như thế nào nữa...“.
...
“Có lẽ... đã đến lúc đi tìm sư phụ rồi“.
...
Cân nhắc hồi lâu, sau cùng Lăng Tiểu Ngư cũng đưa ra quyết định. Ở Trúc Kiếm Phong này, đủ năng lực giải đáp vấn đề của hắn thiết nghĩ cũng chỉ có duy mỗi mình Lăng Thanh Trúc mà thôi.
...
Động Huyền Âm, trước cửa...
“Chẳng biết sư phụ có ở bên trong không...“.
Trong bộ trường y thiên thanh ngực thêu tiểu trúc, Lăng Tiểu Ngư hít nhẹ một ngụm lương khí, gạt đi do dự mà đưa chân tiến về phía trước.
“A!“.
Chân vừa bước tới đã liền bị đánh bật trở lại, phần vì bất ngờ nửa lại vì đau, Lăng Tiểu Ngư khó tránh hoảng sợ mà kêu lên một tiếng.
Từ dưới đất, hắn nhanh chóng định thần, thầm tự chê trách bản thân: “Lẽ ra ta nên thăm dò trước là sư phụ có đặt cấm chế hay không mới phải...“.
“Đúng là ngu ngốc.” Trong lúc Lăng Tiểu Ngư còn đang nghĩ ngợi, chưa kịp đứng lên thì từ bên trong thạch động, giọng Lăng Thanh Trúc đã truyền ra.
Đối với lời mắng kia của nàng, Lăng Tiểu Ngư đương nhiên không dám phản bác. Nàng mắng cũng chẳng sai đấy.
Xấu hổ gãi đầu, Lăng Tiểu Ngư hướng bên trong động nói: “Sư phụ, đệ tử có chuyện muốn hỏi người“.
“Vào đây đi“.
“Vâng“.
Dứt câu, Lăng Tiểu Ngư lần nữa đưa chân tiến về phía trước, tuy nhiên lần này, thay vì xông thẳng thì hắn đã dừng ngay sát cửa động.
“Cấm chế đã thu, cứ đi thẳng“.
...