“Sư tỷ sư tỷ, hay là như vầy đi! Chúng ta không cần phải mang hắn về cung đâu, chỉ cần tìm một chỗ nào kín đáo một chút rồi đem hắn ném vào, bày thêm tí cấm chế là được rồi...“.
“Sư tỷ cứ đứng đó đi, không cần phải làm gì đâu. Chuyện này cứ để muội làm cho“.
Dứt câu, Tôn Tiểu Yến liền bắt tay vào việc luôn. Nàng nhanh chóng thả ra thần thức, giúp Lăng Tiểu Ngư tìm một nơi ẩn náu.
May cho nàng, gần nơi mấy người các nàng đứng có một hang động. Và dĩ nhiên là Tôn Tiểu Yến nàng đã không khó để lần ra đến.
Đem thần thức thu hồi, Tôn Tiểu Yến nói: “La Sương tỷ, Hàm Yên tỷ, ở gần đây có một hang động. Muội sẽ đem hắn tới đó, xong sẽ về ngay“.
Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng cũng là lúc Tôn Tiểu Yến cúi người, ý định đem Lăng Tiểu Ngư nhấc lên.
“Khoan đã“.
“La Sương tỷ?“.
“Lui ra sau. Để ta mang hắn đi“.
“Hì hì... Muội biết La Sương tỷ là người tốt mà!“.
“Bớt nịnh hót“.
“Hì hì...“.
...
La Sương đi trước, Hàm Yên và Tôn Tiểu Yến nối gót theo sau, cả ba rất nhanh đã tới được hang động nọ.
Hang động này, nó rất đỗi thô sơ, chỉ có duy nhất một lối đi, nhìn khá trống trải.
“Khịt khịt...“.
Tôn Tiểu Yến đảo mắt nhìn quanh, liên tiếp hít ngửi. Chừng không phát hiện ra mùi gì khác lạ, lúc này nàng mới yên tâm.
Nàng đi tới chỗ La Sương và Hàm Yên, nhờ cậy: “La Sương tỷ, Hàm Yên tỷ, hai vị sư tỷ mau bày bố cấm chế đi“.
“Chúng ta?” - La Sương nói, thái độ chẳng thân thiện gì mấy - “Không phải lúc nãy muội bảo sẽ tự mình lo liệu hay sao?“.
“Cái đó...“.
Tôn Tiểu Yến chưng ra bộ mặt đáng thương, nài nỉ: “La Sương tỷ, pháp lực tỷ cao, thủ đoạn cũng lợi hại nữa. Tỷ làm ơn giúp muội đi“.
“La Sương tỷ, muội xin tỷ mà...“.
“Dừng! Dừng!” La Sương khó mà nghe thêm được nữa, vội lớn tiếng yêu cầu.
Nàng mím môi, bộ dạng như muốn đem Tôn Tiểu Yến ăn tươi nuốt sống: “Nha đầu ngốc! Nha đầu khờ! Ta thật là muốn cho muội một trận!“.
...
Giận thì giận, quát thì quát, thế nhưng sau cùng, La Sương vẫn chiều theo sư muội mình mà ra tay bày bố cấm chế.
Biết sao được, ai bảo nàng quá yêu quý đứa sư muội này...
Mà ngẫm lại, thật ra thì đứa sư muội này của La Sương nàng cũng đáng thương lắm...
...
Trước cửa động.
La Sương, Hàm Yên, Tôn Tiểu Yến, cả ba hiện đều đang ở đây. Nhìn vào lớp cấm chế ngụy trang vừa được bố trí xong, Tôn Tiểu Yến thắc mắc: “La Sương tỷ, cấm chế này không có lực sát thương thật à?“.
“Không thật chẳng lẽ giả?“.
La Sương mất kiên nhẫn, dứt khoát nắm lấy tay sư muội mình kéo đi.
“Được rồi, tiểu nha đầu muội đừng có lo chuyện bao đồng nữa, mau theo ta hồi cung“.
“Sư tỷ à, đợi một chút...!“.
...
Tôn Tiểu Yến đã kêu, đã hô gọi, nhưng chả ích gì. Mặc nàng kêu gọi ra sao thì La Sương đều không đoái hoài gì tới, vẫn nhắm thẳng hướng tây mà bay đi.
Cứ thế, chẳng bao lâu sau, Tuyết Linh Cung đã hiện ra trong tầm mắt...
...
Bên trong Tuyết Linh Cung, tại Đông viện.
La Sương nhìn Tôn Tiểu Yến, bảo: “Tiểu nha đầu, sư phụ hiện đang bế quan luyện đan, chắc cũng ba bốn hôm nữa mới đi ra. Trong khoảng thời gian này muội đừng có lại chạy lung tung nữa đấy có biết không“.
Tôn Tiểu Yến gật đầu: “Muội biết rồi mà“.
La Sương vẫn chưa thấy yên tâm lắm, nàng quay sang bảo với Hàm Yên bên cạnh: “Hàm Yên, muội nhớ để mắt tới Tiểu Yến một chút“.
“Sư tỷ, muội biết rồi“.
...
Trông theo thân ảnh người vừa đi, Tôn Tiểu Yến thở phào một hơi: “La Sương tỷ lúc nào cũng đáng sợ hết a“.
“Khì...“.
Hàm Yên nghe sư muội mình thốt ra mấy lời ấy, không nhịn được bật cười: “Tiểu Yến muội mà biết sợ sao?“.
“Biết chứ“.
Tôn Tiểu Yến rất nghiêm túc gật đầu: “Tính cả Đông viện này của chúng ta, làm gì có ai hung dữ giống như La Sương tỷ“.
“Ồ... Tiểu Yến muội gan thật, lại dám ở sau lưng nói xấu La Sương sư tỷ. Ta phải đi mách tỷ ấy mới được“.
“Đừng a!“.
Tôn Tiểu Yến đem cánh tay Hàm Yên níu lại, thành khẩn mà rằng: “Hàm Yên tỷ, tỷ đừng có mách La Sương tỷ mà. La Sương tỷ sẽ đánh muội đấy“.
“Trẻ nhỏ làm sai, bị người lớn đánh vốn dĩ là nên a“.
“Hàm Yên tỷ, muội sợ đau lắm... Sư tỷ, năn nỉ tỷ mà...“.
Mặc dù biết rõ tiểu sư muội của mình chỉ là đang cố giả trang nhưng Hàm Yên cũng không nỡ trêu chọc thêm. Nàng cười bảo: “Được rồi. Lần này tạm tha cho muội“.
“Hì hì... Muội biết Hàm Yên tỷ là người tốt mà!“.
“Xuy... Câu này hôm nay muội đã nói đi nói lại bốn năm lần rồi đấy“.
...
...
Đêm hôm ấy...
Trong phòng Tôn Tiểu Yến.
Nếu là thường lệ, thời điểm này đèn ở đây đã sớm tắt, Tôn Tiểu Yến sớm đã lên giường. Thế nhưng hôm nay, Tôn Tiểu Yến vậy mà vẫn chưa đi ngủ. Lúc này, nàng đang cùng với sư tỷ Hàm Yên của mình chơi một trò chơi.
Lại nói, cái trò chơi này, tính ra cũng có chút đặc biệt. Trò chơi này, nó không phải bất kỳ một loại phổ thông nào hết. Nó là do Tôn Tiểu Yến tự mình nghĩ ra. Quy tắc chơi như sau: Số người là hai, mỗi người lần lượt đặt lên những ô vuông trên bàn cờ một quân cờ, ai đặt đủ năm quân liên tiếp thẳng hàng sẽ thắng, bất kể ngang dọc.
Lẽ dĩ nhiên, Tôn Tiểu Yến rất yêu thích cái trò chơi do mình tự nghĩ ra này, và thực tế thì nàng chơi cũng rất giỏi. Tính khắp cái Đông viện này, ngoại trừ sư phụ Tôn Sở Sở và sư tỷ La Sương của nàng ra thì chẳng ai có thể bì được nữa cả. Hàm Yên cũng không ngoại lệ. Chính bởi vậy mà suốt từ nãy giờ, Hàm Yên mới thắng ít thua nhiều, liên tiếp bị nàng đánh bại.
Hiện tại, ván này cũng là như thế. Hàm Yên đã lại mới thua thêm một lần nữa.
“Hì hì... Hàm Yên tỷ, tỷ lại thua rồi“.
Tôn Tiểu Yến vươn tay cầm lên bình rượu để sẵn trên bàn, rất vui lòng rót ra một ly đầy đưa cho sư tỷ mình: “Hàm Yên tỷ, rượu của tỷ đây“.
“Tiểu Yến, có cần rót đầy tới như vậy không?” Hàm Yên nhìn ly rượu, có chút ngao ngán.
Suốt từ nãy giờ, hễ cứ mỗi lần Hàm Yên nàng thua cũng đều bị tống cho một ly ăm ắp thế này. Nếu như chỉ là rượu bình thường thì không nói gì, đằng này, đây lại là một loại linh tửu rất mạnh. Sau khi uống mấy ly, bây giờ đầu óc Hàm Yên nàng đã bắt đầu có chút choáng váng rồi đấy.
Người ca thán kệ người ca thán, Tôn Tiểu Yến vẫn chả có biểu hiện nào cho thấy là sẽ nương tay. Trái lại, nàng còn cố tình khích tướng:
“Ồ... Hàm Yên tỷ, sư tỷ có phải là không uống nổi hay không? Chỉ cần tỷ bảo tỷ không uống nổi nữa, đã thua tâm phục khẩu phục, chấp nhận tôn muội làm sư trong cái trò này thì muội sẽ tha cho tỷ“.
Hàm Yên vốn dĩ là đã sinh thoái ý, muốn bỏ cuộc, nhưng sau khi nghe được những lời nọ, nàng liền thay đổi chủ ý ngay. Nàng không cam a!
“Hừ! Ai nói ta không uống nổi? Đưa ly rượu đây!“.
Miệng bảo đưa, nhưng Tôn Tiểu Yến còn chưa kịp đưa thì Hàm Yên đã tự mình vươn tay đoạt lấy. Chả chút do dự, nàng đem nguyên ly rượu trút hết vào trong họng, đánh “ực” một tiếng.
“Bộp bộp bộp...“.
Như thể muốn “cổ vũ” tinh thần cho sư tỷ mình, Tôn Tiểu Yến tặng ngay một tràng pháo tay, miệng khen: “Hàm Yên tỷ thật lợi hại! Lợi hại!“.
“Hứ...“.
Xem chừng đã bị hơi men chi phối cảm xúc, Hàm Yên yêu cầu: “Tiểu nha đầu, chúng ta chơi thêm một ván nữa!“.
Tôn Tiểu Yến cầu còn không được, lý gì lại từ chối. Nàng gật đầu ngay: “Được được. Chúng ta lại chơi tiếp“.
Nói đoạn, nàng đem những quân cờ trắng đen đã đặt trước đó phân ra, chuẩn bị bắt đầu một ván mới.
“Lần này để ta lên trước“.
“Rút kinh nghiệm” từ những trận thua trước, Hàm Yên yêu cầu.
Tôn Tiểu Yến thầm cười trộm, đáp ứng ngay: “Tốt. Hàm Yên tỷ cứ đi trước đi. Sư tỷ không cần phải nhường muội đâu“.
“Đợi xem ta đánh bại muội thế nào“.
Với quyết tâm phải giành được chiến thắng, Hàm Yên bốc lên một quân cờ trắng, đặt xuống giữa bàn cờ.
“Tới lượt muội“.
Tôn Tiểu Yến cũng nhanh chóng bốc lên một quân cờ đen rồi đặt xuống bàn cờ, sát ngay bên cạnh quân cờ trắng của Hàm Yên.
“Đến phiên ta“.
...
Hàm Yên và Tôn Tiểu Yến cứ thế mà thay phiên đặt cờ, tỷ một quân muội một quân, chẳng mấy chốc mà bàn cờ đã dày đặc hai màu đen - trắng trộn lẫn vào nhau.
Rồi...
“Hì hì...“.
... một giọng cười quen thuộc cất lên.
Tôn Tiểu Yến đặt xuống quân cờ trong tay, rồi chỉ vào một đường thẳng, nói: “Hàm Yên tỷ, muội lại thắng rồi“.
“Sao... Sao có thể chứ...“.
Chả buồn cảm thông hay chia sớt gì, Tôn Tiểu Yến cứ việc ta ta làm, vươn tay cầm lên bình rượu, rót đầy một ly.
“Hàm Yên tỷ, rượu của tỷ đây“.
...
“Ực...“.
...
“Thế nào? Hàm Yên tỷ đã tâm phục khẩu chưa? Hẳn là sợ rồi đi?“.
“Ai nói?!“.
Đã chẳng còn tỉnh táo nữa, Hàm Yên cáu mà rằng: “Chơi tiếp! Một ván nữa!“.
Gian ý thoáng hiện lên trong đáy mắt, Tôn Tiểu Yến chiều theo: “Được thôi. Muội sẽ cho tỷ thêm một cơ hội nữa“.
Và như vậy, một ván cờ mới lại được bắt đầu...
...
Hàm Yên đã rất cố gắng, nhưng trong cái trò chơi này, trình độ của nàng thật là vẫn kém xa Tôn Tiểu Yến. Bởi thế cho nên chuyện thua cuộc là không cách nào tránh khỏi.
Tất nhiên, kẻ thua thì phải uống rượu phạt. Mà khi đã uống quá nhiều rượu... kết cục ra sao, thiết nghĩ chẳng cần nói thì ai cũng đều hiểu được.
Hàm Yên, nàng hiện đã say. Tới độ không còn biết trời trăng mây gió chi nữa.
“Phù ù... Rốt cuộc cũng ám toán thành công“.
Tôn Tiểu Yến nhìn kẻ đang ngồi gục trên bàn, thở phào một hơi.
Kế đấy, nàng đem Hàm Yên bế lên, hướng góc phòng phía đông tiến lại.
Một mật thất mau chóng hiện ra.