“Ngươi muốn làm gì?! Mau dừng lại!“.
“Dừng lại! Ta cấm ngươi thương tổn Nguyệt Nhi!“.
...
Thiên Hồ Đại Mi rốt cuộc đã không thể giữ được trấn định thêm nữa. Nàng bắt đầu la hét. Nhưng tiếng kêu la của nàng, chúng lại chả nghĩa lý gì với Thiên Hồ Bắc Gia. Tác dụng nếu có, thiết nghĩ cũng chỉ theo chiều hướng tiêu cực thôi.
“Sao? Mẫu thân người đau lòng ư?“.
Thiên Hồ Bắc Nha nhếch mép: “Mẫu thân yên tâm, hài nhi nói rồi. Chúng nó là thân muội của hài nhi, cốt nhục tương liên, hài nhi sao đành tâm tổn hại“.
Những lời kia, Thiên Hồ Đại Mi tất nhiên chẳng hề tin. Nàng nghiến răng căm hận: “Bắc Gia... Rốt cuộc thì ngươi còn muốn cái gì nữa?“.
“Hài nhi chẳng phải đã nói rồi sao. Hài nhi muốn mẫu thân thần phục“.
“Ngươi...“.
Thiên Hồ Đại Mi vì quá kích động mà hơi thở cũng trở nên gấp gáp: “... Được, ngươi muốn làm Vương ta cho ngươi làm Vương. Hãy thả Nguyệt Nhi và Cổ Cổ...“.
“Ha ha... Ha ha ha...” Thiên Hồ Bắc Gia nghe tới đó thì bật cười.
“Mẫu thân à mẫu thân, người nói là “cho” sao? Mẫu thân nghĩ người bây giờ vẫn còn là Vương ư?“.
Chỉ những tộc nhân đang quỳ phục, hắn nói tiếp: “Mẫu thân nhìn kỹ đi. Tất cả tộc nhân đều đã thần phục hài nhi. Hiện tại hài nhi mới là Vương của Thiên Hồ tộc, chủ nhân của Thanh Khâu!“.
Như để chứng minh cho mẫu thân mình thấy, Thiên Hồ Bắc Gia hướng các tộc nhân đang quỳ ra lệnh: “Đứng lên!“.
Ngay lập tức, toàn bộ nam nhân trong tộc đứng lên. Phần nữ tính trong tộc, tuy cũng có người tỏ ra chần chừ, nhưng rốt cuộc thì vẫn lựa chọn tuân theo mệnh lệnh.
“Tộc nhân Thiên Hồ! Các ngươi nói cho ta biết, Vương của các ngươi là ai? Thiên Hồ Đại Mi hay Thiên Hồ Bắc Gia?“.
“Thiên Hồ Bắc Gia!“.
“Là Thiên Hồ Bắc Gia!“.
“Là Thiên Hồ Bắc Gia...“.
Môi cười đắc ý, Thiên Hồ Bắc Gia gật đầu, nhìn Thiên Hồ Đại Mi nói: “Mẫu thân, người nghe rõ rồi chứ?“.
Thiên Hồ Đại Mi im lặng. Nàng còn có thể nói gì đây?
Thực lực của Thiên Hồ Bắc Gia quá ghê gớm, thủ đoạn lại tàn độc như vậy, tộc nhân ai còn dám phản kháng. Can Lão, Nhị Lão, Xá Nị, máu thịt của bọn họ vẫn còn bày ra đấy...
“Mẫu thân, người hiểu được như thế thật là rất tốt... rất tốt“.
Nội tâm ít nhiều thoả mãn, Thiên Hồ Bắc Gia đưa tay phủi đi da thịt người chết còn dính trên áo, công bố: “Mọi người nghe đây, ba ngày sau ta sẽ chính thức đăng quang. Ta muốn lễ tiết phải được chuẩn bị đầy đủ và long trọng. Ngoại nhân thì không cần mời, nhưng tộc nhân trong tộc, ta muốn tất cả đều phải có mặt, từ già đến trẻ“.
“Còn nữa, ta muốn các ngươi phải trang hoàng động phủ thật lộng lẫy, hoa đăng phải treo khắp lối, hỷ tự phải được dán ở mọi phòng...“.
Lời Thiên Hồ Bắc Gia nói, khúc đầu thì mọi người đều hiểu, nhưng khi đến đoạn “hoa đăng, hỷ tự“... Bọn họ thật là không rõ ràng lắm.
Trang hoàng động phủ, giăng lối hoa đăng, cái này coi như cũng hợp lẽ thường, thế nhưng còn hỷ tự... Theo như tục lệ thế nhân từ xưa tới giờ thì hỷ tự chỉ được dán lên trong duy nhất một lễ, đó là lễ thành hôn. Thiên Hồ Bắc Gia muốn dán hỷ tự, đây là định thành hôn sao? Nhưng mà với ai?
Nhận ra những ánh mắt nghi hoặc, Thiên Hồ Bắc Gia lúc này mới giải đáp: “À, quên nói với các ngươi... Ba ngày sau, thời điểm ta đăng quang cũng chính là lúc ta cử hành hôn lễ. Nữ nhân mà ta muốn lấy, tất thảy hai người“.
Vừa nói, Thiên Hồ Bắc Gia vừa cúi nhìn hai cô gái đang nằm bất động ngay bên dưới. Ý tứ kia như thể đang muốn nói rằng hai nữ nhân mà Thiên Hồ Bắc Gia hắn muốn lấy chính là hai vị thân muội của mình: Thiên Hồ Nguyệt và Thiên Hồ Cổ.
Nhưng... chuyện này có thể sao? Đấy là bất luân!
Chuyện huynh muội lấy nhau, trong giới tu tiên xưa giờ không phải không có, nhưng hầu hết đều xảy ra ở phía tà đạo, đối tượng là tà tu. Tới nay, duy nhất cũng chỉ tà đạo mới chứa chấp hạng người này. Chính giáo ư? Đừng nói quyến thuộc, cho dù là sư đồ tương ái bọn họ cũng tuyệt đối không dung. Đạo nghĩa luân thường là chuẩn mực chính giáo kia mà, há có khả năng đem phá vỡ?
Huynh muội lấy nhau, đó là bất luân, là đi ngược với đạo lý, sẽ bị thế nhân khinh khi, thoá mạ, bị thiên hạ chính giáo xem là súc sinh, là tà ma ngoại đạo mà thẳng tay diệt trừ!
Thanh Khâu không phải chính giáo, nhưng lại càng không phải tà đạo. Bọn họ cũng có những chuẩn mực của mình. Trật tự, đấy là một trong những điều Thiên Hồ tộc rất coi trọng. Trên phải ra trên, dưới phải ra dưới, tuyệt đối không có chuyện trên dưới hỗn tạp, lại càng không có chuyện gian dâm bất chính. Quyến thuộc loạn luân, đấy là trọng tội, chiếu theo tộc quy sẽ phải chịu cực hình thảm khốc, sau đó là bị giết chết.
Thiên Hồ Bắc Gia thân là huyết mạch hoàng tộc lại dám có ý định này, muốn lấy thân muội của mình, thật... đáng bị phanh thây ngàn mảnh. Chỉ có điều là... ai sẽ đứng ra phanh thây hắn đây?
Không ai cả. Cao tầng trưởng lão cũng tốt, tộc nhân tầng lớp trung - hạ cũng được, giờ phút này tất cả đều câm như hến. Cho dù có không ít kẻ trong dạ bất bình, phẫn nộ...
Âu khó trách. Những người ở đây, đầu óc của bọn họ còn chưa hỏng. Lợi - hại thế nào, ai nấy đều phân biệt rõ ràng.
Hiện tại, không ai dám lên tiếng. Duy nhất biểu lộ căm phẫn cũng chỉ có mình Thiên Hồ Đại Mi. Nàng nói, mặt hồng như gấc: “Bắc Gia, ngươi điên rồi... ngươi điên rồi... Cổ Cổ, Nguyệt Nhi là thân muội của ngươi, ngươi làm sao có thể... khục khục...“.
“Mẫu thân, đừng quá kích động“.
Thiên Hồ Bắc Gia nào phải đứa nhi tử nhất mực trung tâm, cốt chỉ ngóng trông được Thiên Hồ Đại Mi ban phát chút ân tình như trước nữa mà thương, mà xót cho nàng. Thần thái điềm tĩnh, hắn tiếp lời: “Hài nhi nghĩ là mẫu thân đã hiểu lầm rồi. Mẫu thân, để hài nhi nói rõ cho người nghe“.
“Hai nữ nhân mà hài nhi muốn lấy, người thứ nhất thì đúng là Nguyệt, nhưng người thứ hai lại không phải Cổ Cổ... Mẫu thân, nữ nhân thứ hai mà hài nhi muốn lấy, cũng là nữ nhân mà hài nhi luôn hết lòng yêu quý, đó... chính là người“.
Thiên Hồ Đại Mi trợn mắt há mồm. Nàng như chết lặng.
...
...
Kể từ lúc Thiên Hồ Bắc Gia công bố hôn sự, đến nay đã qua được ba ngày. Điều đó có nghĩa rằng: lễ thành hôn đã tới rồi.
Hôm nay Thanh Khâu khác hẳn mọi khi, quang cảnh trông rất tươi sáng, rực rỡ. Nhất là ở Động Kỳ Bàn. Trong động, ngoài động, hỷ sắc phủ giăng khắp lối, nổi bật cả một góc trời Thanh Khâu.
Nhưng... lạ lùng làm sao. Khung cảnh rõ ràng vui tươi như vậy, khắp nơi đều được trang hoàng lộng lẫy như vậy, thế mà những con người ở đây, trên mặt bọn họ lại khan hiếm nụ cười. Nữ tính thì thôi, địa vị đã bị lật đổ, âu sầu vốn dĩ tất yếu; đáng để ý đây là nam nhân trong tộc, những người vừa được đề thăng phẩm vị...
Đáng ra, cùng với sự lên ngôi của Thiên Hồ Bắc Gia, bọn họ phải vui mừng mới đúng. Bởi lẽ kể từ đây về sau, nam nhân bọn họ đã chân chính nắm giữ thực quyền. Ấy vậy mà không. Kẻ vui cười rất ít, người trầm mặc lo âu lại nhiều.
Có lẽ bọn họ cũng không tán đồng cuộc hôn sự trái đạo luân thường này chăng?
...
“Thanh Khâu đang có hỷ sự ư?” Trên núi Thanh Khâu, cách động Kỳ Bàn khoảng độ năm dặm, một giọng nam nhân chợt cất lên.
Chủ nhân thanh âm, hắn cũng không ai xa lạ, đúng là Lăng Tiểu Ngư - kẻ vừa chia tay Dương Tiểu Ngọc ban nãy. Lúc này trong lòng hắn đang có điều nghi hoặc.
Theo như pháp nhãn hắn vừa quan sát thấy thì rõ ràng Thanh Khâu đang có hỷ sự. Chiếu theo mức độ trang hoàng cùng nhân số tộc nhân tới lui chuẩn bị, dễ thấy người thành thân nhất định phải có địa vị cực cao, mười mươi thành viên hoàng tộc.