Ngọc Vô Tâm là người có tư chất rất tốt, chiếu theo lẽ thường thì chỉ cần một viên Trúc Cơ đan thôi cũng đủ để cho nàng đột phá. Vốn Ngọc Vô Tâm nàng còn đinh ninh là sau khi đột phá xong mình sẽ còn thừa lại bốn viên Trúc Cơ đan để làm vốn liếng cơ. Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính. Chiếu theo hoàn cảnh trước mắt, chỉ sợ dùng hết toàn bộ năm viên cũng chẳng thể nào trúc cơ thành công được.
“Bạch liên hoa ngươi hại ta rồi“.
Ngọc Vô Tâm chán nản lắc đầu, thở ra một hơi muộn phiền...
Những ngày tiếp theo Ngọc Vô Tâm phải suy nghĩ rất nhiều. Nàng đang trong tình thế rất nan giải. Nàng không biết có nên tiếp tục phục dụng Trúc Cơ đan nữa hay không. Nói thế nào thì cũng là linh đan trân quý khó cầu, đâu thể cứ để cho bạch liên hoa chiếm đoạt hết được. Bạch liên hoa nó cần tiến cấp, Ngọc Vô Tâm nàng lẽ nào không cần?
Hiện tại tu vi của Ngọc Vô Tâm nàng mới chỉ là luyện khí hậu kỳ, cảnh giới thấp nhất trong chín đại cảnh giới của người tu đạo. Dừng chân tại đây Ngọc Vô Tâm nàng cam sao đặng?
Không! Nàng muốn đi đến đỉnh phong! Nàng muốn trở thành đại nhân vật!
Ngọc Vô Tâm nàng muốn trường sinh!
Trúc Cơ, Ngọc Vô Tâm nàng nhất định phải vượt qua...
Ở thế giới này, tu tiên đạo phân chia thành chín đại cảnh giới là Luyện Khí, Trúc Cơ, Vấn Đỉnh, Linh Châu, Nguyên Anh, Ly Hợp, Động Huyền, Phân Thần, Độ Kiếp. Mỗi đại cảnh giới lại phân thành bảy tầng. Tầng thứ nhất thứ hai gọi là sơ kỳ, tầng thứ ba thứ bốn gọi là trung kỳ, tầng năm thứ sáu gọi là hậu kỳ, còn tầng bảy gọi là đại viên mãn, bình cảnh của cảnh giới thì gọi là đỉnh phong. Chỉ cần đột phá bình cảnh là có thể tiến vào cảnh giới tiếp theo.
Tiên đạo vốn là những nấc thang từ thấp đến cao. Càng lên cao thì càng khó. Nếu ngay cả Trúc Cơ Ngọc Vô Tâm nàng còn không vượt qua nổi thì nói gì đại nhân vật? Nghĩ gì trường sinh?
“Trúc cơ... Ngọc Vô Tâm ta nhất định phải thành công!“.
Cân đo đong đếm, kiểm tra xem xét mấy hôm, cuối cùng Ngọc Vô Tâm vẫn là quyết định không dùng Trúc Cơ đan. Nàng muốn thử tự mình đột phá.
Thật ra Ngọc Vô Tâm không phải là chưa từng thử qua. Trước đây nàng cũng đã có mấy lần trùng kích bình cảnh rồi. Tiếc là kết quả đều thất bại. Và cứ sau mỗi lần thất bại như vậy thì linh lực bên trong đan điền của nàng lại giảm đi, lại phải tiêu tốn thời gian cùng sức lực để khôi phục.
“Phù...“.
Ngồi trên tấm bồ đoàn cũ kỹ, Ngọc Vô Tâm thở ra một hơi, mau chóng điều chỉnh tâm tình. Đợi khi trong đầu đã không còn tạp niệm, lúc này nàng mới bắt đầu vận hành công pháp, đem thiên địa linh khí hấp thu.
Chỉ thấy xung quanh nàng, từng quang điểm bay lượn trên không trung, đó chính là linh khí. Linh khí vốn không thể thể nhìn thấy song đạt đến độ tinh thuần nhất định thì tu tiên giả sẽ cảm thụ được.
Mà linh khí càng tinh thuần thì đem luyện hóa thành linh lực càng dễ hơn rất nhiều. Từng quang điểm linh khí bị hấp nạp vào trong cơ thể Ngọc Vô Tâm. Dựa theo tâm pháp của sư môn nàng đưa chúng vào đan điền rồi tụ thành một đoàn linh khí, kế đấy chính là luyện hóa.
Chỉ thấy đoàn linh khí nọ không ngừng di chuyển, thể tích giảm dần nhưng màu sắc càng lúc càng đậm cuối cùng hóa thành một đạo linh lực ở trong đan điền.
...
An vị trên bồ đoàn, vẫn trong tư thế hai mắt khép hờ, Ngọc Vô Tâm triển khai thần thức, thi triển Nội Thị Thuật.
Nội Thị Thuật là một loại tiểu pháp thuật mang tính phụ trợ khi tu luyện trong tu tiên giới. Nó có khả năng tra xét đan điền trong cơ thể và đường lưu chuyển linh lực trong kinh mạch.
Chỉ thấy trong đan điền của Ngọc Vô Tâm là một khoảng hư vô có tồn tại trong đó chính là từng tia linh khí nhỏ màu xanh nhạt. Đây chính là linh lực trong truyền thuyết. Có điều các tia linh khí không nhiều mà lại khá mỏng manh. Đó là do cảnh giới của Ngọc Vô Tâm nàng còn quá thấp.
Cái gọi tu tiên chính là một quá trình nghịch thiên, mà nghịch thiên thì phải trải qua đủ loại gian khổ, ma luyện mới có thể điều khiển ngũ hành, hấp thu thiên địa linh khí luyện hóa chúng và biến thành linh lực. Những tia linh lực này chính là kết quả mười năm tu luyện của Ngọc Vô Tâm tại Ma Thần Tông, so với đồng môn thì đã vượt trội hơn rất nhiều.
Dưới sự thao túng của Ngọc Vô Tâm, những tia linh lực nhỏ như sợi tơ này bắt đầu tụ lại, theo thời gian hợp thành một đạo linh lực to cỡ ngón tay cái.
Lúc này vẻ mặt Ngọc Vô Tâm trở nên ngưng trọng. Nàng cẩn thận dùng thần thức, dựa theo tâm pháp tông môn truyền thụ khống chế linh lực rời khỏi đan điền tiến nhập vào kỳ kinh bát mạch.
Đối với tu tiên giả thì đan điền là nơi chủ yếu để lưu trữ linh lực còn kỳ kinh bát mạch thì chứa một phần nhỏ. Linh lực lưu chuyển đúng một vòng nhâm đốc thì được gọi là một đại chu thiên.
Sau một đại chu thiên lượng linh lực sẽ tăng một chút. Tuy cực kỳ ít ỏi nhưng tích tiểu thành đại, mỗi ngày thực hiện vài đại chu thiên thì lượng linh lực sẽ dần nhiều lên trong đan điền.
Mà công pháp tu luyện của tu tiên giới hàng ngàn hàng vạn. Mỗi một môn phái đều có cách thức tuần hoàn đại chu thiên không giống nhau, hiệu quả đương nhiên cũng có chênh lệch.
Mà khi thực hiện đại chu thiên, đường đi của linh lực đã có trong tâm pháp sư môn nhưng tốc độ lưu chuyển phải do tự bản thân điều khiển, chỉ cần tốc độ quá nhanh thì có thể gây tổn thương cho kinh mạch. Lại nói kinh mạch mỗi người vốn là khác nhau. Người có kinh mạch cường tráng chứa nhiều linh lực hơn và tốc độ lưu chuyển nhanh hơn so với người có kinh mạch yếu kém. Linh căn càng tốt thì thường là kinh mạch càng mạnh mẽ và ngược lại. Sở dĩ Ngọc Vô Tâm được gọi thiên tài đấy cũng là bởi tư chất của nàng cao hơn người khác, linh căn thuộc hàng thượng đẳng.
...
“Linh lực đã đạt đến trạng thái sung túc nhất, có thể tiến hành đột phá rồi“.
Ngọc Vô Tâm chuyển sang giai đoạn thứ hai, bắt đầu trùng kích bình cảnh.
Thông qua thần thức nàng đem những tia linh lực bên trong cơ thể tụ lại. Rất nhanh, một viên cầu màu xanh nhạt hình thành.
“Vẫn còn thiếu một chút“.
Thần thức Ngọc Vô Tâm khuếch đại ra đan điền, nỗ lực đem linh lực còn sót chú nhập vào trong viên cầu song nàng bắt đầu cảm thấy không ổn.
Roạt!
Chỉ thấy mặt ngoài khối cầu linh lực phát sinh biến hóa, từng tia chớp linh lực xoèn xoẹt xuất hiện, linh khí bắt đầu tràn ra khiến viên cầu sắp tan vỡ.
Nhưng Ngọc Vô Tâm không buông bỏ, tận lực cố gắng đem linh lực tụ lại.
“Bụp!”
Đáng tiếc, nàng giữ không được. Viên cầu màu xanh đã nổ tung hóa thành từng tia linh lực nhỏ như sợi tơ phân bố ra khắp đan điền.
Thất bại!
Ngọc Vô Tâm mở ra đôi mắt, yên lặng không nói.
...
Trước đây, khi thử đột phá bình cảnh, sau mấy lần thất bại, Ngọc Vô Tâm đã nghĩ bởi do linh lực của mình chưa đủ, nhưng đến hôm nay...
“Xem ra vấn đề không phải ở chỗ linh lực mà là Trúc Cơ đan“.
Tu sĩ luyện khí kỳ nếu muốn trúc cơ thành công thì bắt buộc phải có Trúc Cơ đan phụ trợ!
“Ngọc Vô Tâm ta không tin mình đột phá không nổi...“.
p/s: Phần 1 và phần 2 là ở hai thế giới khác nhau cho nên các cảnh giới tu luyện cũng sẽ có sai biệt nhé mọi người, không cần thắc mắc. Còn về phương hướng tu hành nào mạnh hơn thì sang phần 3, khi Ngọc Vô Tâm, Lăng Tiểu Ngư, Quảng Hàn, Chí Thượng... tranh đấu mình sẽ nói rõ.