Không có ai?
Tôn Thi Hàn nhìn trái ngó phải một vòng, hết sức nghi hoặc. Nàng nhớ rõ ràng vừa rồi có một làn gió nhẹ thổi vào trong lỗ tai mình kia mà. Mà mật thất bốn bề đều là tường che vách kín thế này, gió ở đâu ra?
“Lẽ nào ta lại sinh ảo giác...“.
Tôn Thi Hàn ngồi trầm mặc, khoảng một khắc sau thì thở ra một hơi phiền muộn. Nàng thấp giọng mắng vu vơ một câu rồi lại khép đôi hàng mi.
Làn gió thổi vào tai ban nãy, đấy chỉ là ảo giác thôi. Tôn Thi Hàn nàng đã tự trấn an mình như vậy.
Nhưng... Nếu chỉ là ảo giác, thế thì tại sao ảo giác này lại phát sinh thêm lần nữa? Mới rồi, thời điểm nàng vừa khép mắt, còn chưa kịp tiến vào trạng thái nhập định thì làn gió kia, nó lại xuất hiện. Lần này cũng vẫn là thổi thẳng vào trong lỗ tai nàng.
Chắc chắn không thể nào là ảo giác! Đây là thật. Có kẻ đã quấy nhiễu nàng.
Thân phận người nọ, Tôn Thi Hàn dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là ai. Nàng siết tay, khuôn mặt hầm hầm lửa giận: “Lăng Tiểu Ngư! Ngươi đi ra đây cho ta!“.
Chẳng để cho giai nhân phải kêu gọi đến lần thứ hai, ngay khi thanh âm Tôn Thi Hàn vừa dứt thì thân ảnh của Lăng Tiểu Ngư cũng liền hiện rõ. Vị trí không xa, chỉ cách chỗ Tôn Thi Hàn năm sáu bước chân mà thôi.
Trường y hắc sắc, tóc dài buông xoã, khuôn mặt đẫm vị phong trần, Tôn Thi Hàn ngước nhìn dáng hình đã trở nên quen thuộc, đứng phắt dậy: “Ngươi tại sao lại ở đây?!“.
“Tại sao? Vừa rồi không phải nàng gọi ta tới ư?” Lăng Tiểu Ngư rất điềm tĩnh hồi đáp, đại ý giống như mình chỉ vừa mới đến đây theo lời kêu gọi của Tôn Thi Hàn vậy.
Ý tứ ấy, Tôn Thi Hàn tất nhiên không tin.
“Lăng Tiểu Ngư ngươi xem ta là trẻ nhỏ lên ba chắc? Mau nói! Ngươi tại sao lại ở đây? Ngươi vào đây làm cái gì?!“.
“Tôn đại cung chủ nàng đa nghi quá rồi. Ta chẳng có ý xấu, chỉ là tùy tiện đi dạo vô tình tiến nhập thôi“.
Vô tình tiến nhập? Lời này có quỷ mới tin!
“Lăng Tiểu Ngư, ngươi mau đi ra ngoài! Ta muốn yên tĩnh bế quan!“.
Trái với thần tình hung dữ của nữ nhân phía đối diện, Lăng Tiểu Ngư nửa điểm gấp gáp cũng không thấy. Hắn nhẹ gật đầu, thuận tình nghe theo: “Vậy được rồi, ta sẽ ra ngoài ngay. Nàng cứ bế quan đi“.
Lăng Tiểu Ngư nói hết câu liền rời đi, chẳng phân vân do dự chút gì. Điều này khiến cho Tôn Thi Hàn nảy sinh ngờ vực. Lăng Tiểu Ngư dễ dàng chiều theo như vậy, thú thật là nàng cũng bất ngờ. Nàng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Mắt đảo tứ phương, Tôn Thi Hàn hướng hư không cất tiếng: “Lăng Tiểu Ngư, ngươi đừng có làm trò nữa. Ta biết là ngươi vẫn còn ở đây. Mau ra đây cho ta!“.
“Lăng Tiểu Ngư, ngươi tưởng ngươi im lặng thì sẽ lừa được ta sao?!“.
“Oành!“.
“Oành...“.
...
Đứng cạnh bức tường, Tôn Thi Hàn liếc trái ngó phải, đợi thêm một đỗi lâu mà vẫn chẳng phát hiện ra bóng dáng người nào, lòng mới nghĩ: “Không lẽ là do ta quá đa nghi...“.
“Hừm... Xú nam nhân, ngươi tốt nhất là đừng có trở lại nữa“.
Tôn Thi Hàn đợi cho tâm tình lắng dịu rồi mới hạ mình ngồi xuống. Sau mấy nhịp thở, nàng lại lần nữa nhắm mắt, cố gắng đem tạp niệm thanh trừ.
“Phù...“.
Chợt, một làn gió nhẹ lại thổi vào tai nàng.
Hai mắt lập tức mở to, Tôn Thi Hàn tức đến run người. Nàng gằn từng tiếng: “Lăng... Tiểu... Ngư...!!“.
...
“Lăng Tiểu Ngư, đến cùng là ngươi muốn cái gì?!” Tôn Thi Hàn nhìn kẻ ẩn nặc vừa mới hiện thân, lớn giọng chất vấn. Nàng thực là không chịu nổi con người này nữa rồi. Hắn quá ngang ngược đi!
“Thi Hàn, nàng đừng tức giận.” - Trông đôi má ửng hồng vì giận của giai nhân, Lăng Tiểu Ngư âm thầm thú vị - “Nữ nhân hay giận sẽ mau già lắm đấy“.
“Mặc xác ta! Không mượn ngươi lo!“.
“Ta không thể không lo. Thi Hàn nàng là thê tử của ta kia mà“.
“Phi! Phi!” - Tôn Thi Hàn khinh bỉ - “Lăng Tiểu Ngư ngươi đừng có nằm mơ! Ta sẽ không gả cho ngươi! Tuyệt đối không gả!“.
Không gả? Tôn Thi Hàn nàng không muốn gả mà được ư? Lăng Tiểu Ngư cười cười, gian ý mười phần.
Xem thần thái ngập tràn ý gian kia của hắn, lại nhớ đến những lần hắn cưỡng hôn mình, Tôn Thi Hàn bất giác thấy lành lạnh sống lưng. Nàng vội vàng di chuyển đến bên cửa mật thất, mau chóng đem nó mở ra, rồi chạy biến.
“Nữ nhân này...“.
Lăng Tiểu Ngư trông theo thân ảnh nay đã hoàn toàn khuất dạng, khe khẽ lắc đầu. Vài giây sau, hình bóng hắn cũng triệt để tán đi.
...
Núi đá vô danh, không rõ là khu vực nào ở Bắc Nguyên. Tại đây, một nữ tử mặc cung trang vừa mới hiện diện. Tuổi nàng độ khoảng mười tám đôi mươi, vẻ ngây thơ trên mặt còn chưa mất; tuy vậy, khi nhìn xuống dưới, thật khó để nói rằng nàng vẫn chưa đủ trưởng thành. Chẳng cần gì khác, chỉ riêng đôi gò bồng đảo thôi cũng đã dư sức khiến người thay đổi khái niệm rồi. Chúng lớn lắm.
“Phù phù...“.
Tựa lưng vào một gốc cây mọc nơi lưng chừng núi, Tôn Thi Hàn liên tục thở dốc. Mệt thì không hẳn đã mệt. Cơ thể của Ái Chân Kha Lạc Hoàng cường đại bậc nào chứ, đâu dễ gì mà mệt như vậy. Thở dốc, thiết nghĩ đa phần đều là đến từ ý nghĩ của Tôn Thi Hàn thôi.
“Xú nam nhân... không biết hắn có đuổi theo hay không...“.
Trong lòng mình, Tôn Thi Hàn hi vọng là Lăng Tiểu Ngư hắn đừng truy. Nàng thật không muốn gặp hắn lúc này. Nàng còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.
“Tên khốn... Đã biết ta cần thời gian suy nghĩ mà còn quấy nhiễu...“.
“Lăng Tiểu Ngư, con cá ươn, con cá thối... Nếu sau này ta lợi hại hơn ngươi, lúc đó ta nhất định sẽ đem ngươi bỏ lên thớt rồi lấy dao băm vằm thành từng mảnh từng mảnh. Hứ...“.
“Nàng thật độc ác.” Tiếng Tôn Thi Hàn vừa dứt thì một giọng nói khác cũng vang lên. Đúng là của Lăng Tiểu Ngư. Đi ngược với mong muốn của Tôn Thi Hàn, Lăng Tiểu Ngư hắn đã quyết định truy theo.
“Thi Hàn, thật không ngờ trong đầu nàng lại có ý nghĩ như vậy, muốn đem ta bỏ lên thớt để băm vằm. Sát phu là tội nặng, sẽ bị quả báo đấy có biết không?“.
“Quả báo? Người sẽ gặp quả báo chính là tên đại ma đầu Lăng Tiểu Ngư ngươi đấy!“.
“Lăng Tiểu Ngư, rốt cuộc là ngươi muốn cái gì đây hả?!“.
“Điều ta muốn Thi Hàn nàng không phải đã biết rõ?” Lăng Tiểu Ngư đáp lại.
Có lẽ hắn thực mong một cái gật đầu, chỉ tiếc Tôn Thi Hàn thì lại nghĩ khác. Lúc này, nàng từ chối.
“Lăng Tiểu Ngư ngươi muốn câu trả lời phải không? Được, bây giờ ta nói cho ngươi“.
Dáng vẻ rất là nghiêm túc, Tôn Thi Hàn dứt khoát: “Lăng Tiểu Ngư, ngươi nghe kỹ đây. Ta... không yêu ngươi. Ta... không muốn lấy ngươi. Cho dù sự trinh bạch của ta có bị ngươi chiếm đoạt thì ta cũng không bao giờ gả cho ngươi! Ta không muốn!“.
Lăng Tiểu Ngư nghe xong thì im lặng. Hồi lâu mới nói: “Thi Hàn nàng đã nghĩ kỹ rồi chứ? Nàng chắc là mình không cần thêm thời gian?“.
Thời gian? Tôn Thi Hàn nghe mà bực. Lăng Tiểu Ngư hắn có chịu cho nàng thời gian để bình tâm suy nghĩ đâu chứ. Hừ, nếu đã cố tình quấy nhiễu như vậy thì Tôn Thi Hàn nàng đây sẽ dứt khoát cự tuyệt luôn.
Lăng Tiểu Ngư ngươi cứ ở đó mà hối hận đi!
“Cho dù có nghĩ thêm bao nhiêu lần, cân nhắc thêm bao lần thì kết quả cũng chỉ như vậy thôi. Tôn Thi Hàn ta căn bản là không hề có tình cảm gì với ngươi! Ta không yêu ngươi! Người ta yêu là tên nam nhân bạc tình kia, là kẻ mà ta đã tự tay giết chết!“.
“Nàng không yêu ta? Một chút tình cảm cũng không có?“.
“Ta không yêu ngươi! Một chút cũng không yêu!“.
Sau vài giây im lặng...
Lăng Tiểu Ngư tiến sát đến chỗ gốc cây. Ở ngay trước mặt Tôn Thi Hàn, trong tư thế mặt đối mặt, mắt nhìn mắt ấy, hắn nói: “Hãy nhìn vào mắt ta mà nói. Chỉ cần nàng có thể lặp lại bốn chữ “ta không yêu ngươi” thì ta sẽ lập tức từ bỏ ý định, từ đây về sau sẽ không bao giờ làm phiền nàng nữa“.
Tôn Thi Hàn đã có nghi hoặc. Những lời Lăng Tiểu Ngư vừa mới nói, cái bộ dạng nghiêm túc này của hắn, chúng khiến nàng chùn bước. Đâu đó trong thâm tâm nàng nảy sinh lo sợ. Nàng sợ hắn thực sẽ chẳng thèm ngó ngàng gì đến mình nữa.
“Thì sao chứ? Hắn không cần ta, lẽ nào ta lại cần hắn?“.
“Muốn chấm dứt? Tốt! Ta chấm dứt cho ngươi xem!“.
Vì sỉ diện, bởi lòng tự tôn cùng phẩm giá của một nữ nhân đoan chính, Tôn Thi Hàn quyết không nhân nhượng. Nàng không thể nhân nhượng được. Nàng không muốn bị người ta xem thường!
“Ngươi muốn nghe lại? Tốt, ta nhắc lại cho ngươi nghe. Lăng Tiểu Ngư, ta không yêu... ư...“.
“Ta không yêu ngươi”, tất thảy bốn chữ, nhưng Tôn Thi Hàn chỉ nói được đến chữ thứ ba thì đã dừng lại. Đương nhiên chẳng phải do nàng muốn thế, đều là bị người tác động cả. Miệng nàng bị lập kín rồi, còn đâu mà nói được nữa.
Lăng Tiểu Ngư quả đủ bỉ ổi. Rõ ràng vừa rồi đã khảng khái đưa ra điều kiện, bảo chỉ cần Tôn Thi Hàn nói được trọn vẹn bốn chữ “ta không yêu ngươi” sẽ lập tức từ bỏ, thôi không quấy nhiễu nữa, vậy mà bây giờ... Hắn dùng miệng bịt miệng con người ta như thế, người ta làm sao mà nói hết được đây?
Hèn hạ quá. Thật là hèn hạ quá...
“Ưm...“.
“Ư...“.
Lưng tựa gốc cây, Tôn Thi Hàn ra sức chống trả. Nàng cố nghiêng đầu né tránh, cố dùng tay đem tên nam nhân trước mặt đẩy ra. Nhưng đáng tiếc, nàng đẩy không ra, tránh cũng không được. Miệng nàng vẫn như cũ bị chiếm, ngực nàng vẫn như cũ bị ngực hắn nghiền ép...
“Đồ xú nam nhân... xú nam nhân...“.
“... Đời này của Tôn Thi Hàn ta, sợ rằng có muốn cũng không thể thoát được ma trảo của hắn...“.
Kháng cự không xong, vùng vẫy không được, sau cùng Tôn Thi Hàn chỉ đành buông xuôi, mặc tình người khuấy động.
...
“Ha a... ha a...“.
“Ha a...“.
Chẳng biết Lăng Tiểu Ngư đã hôn hít, sờ soạng bao lâu mà bây giờ, khi hắn đem Tôn Thi Hàn “nhả” ra thì cả người nàng đều gần như mềm nhũn.
Hai chân đứng còn không vững, Tôn Thi Hàn phải tựa mình vào trong ngực Lăng Tiểu Ngư, ở bên tai hắn thở dốc.
“Thi Hàn, lúc nãy nàng nói thiếu một chữ rồi. Xem ra sau này nàng chỉ có thể gả cho ta thôi“.
Lý trí dần quay lại với Tôn Thi Hàn, nàng ngẫm mà hờn. Nàng đã không lường được Lăng Tiểu Ngư hắn sẽ dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy. Ngay từ đầu, hắn vốn nào có cho Tôn Thi Hàn nàng được lựa chọn đâu chứ.
Tức khí dâng lên, Tôn Thi Hàn há miệng cắn mạnh vào cổ Lăng Tiểu Ngư.
Cú cắn này, lực đạo tính ra cũng chẳng nhỏ. Nó làm cổ Lăng Tiểu Ngư phải rỉ máu, khiến hắn hít hà một hơi. Dù vậy, hắn vẫn để yên.
Thực ra nếu mà muốn, hắn có thể làm cho da thịt trở nên cứng rắn hơn cả cương thiết, tới độ dẫu là pháp bảo đỉnh cấp cũng khó lòng thương tổn được. Hàm răng của một nữ nhân lại đáng gì? Hắn không nỡ làm Tôn Thi Hàn nàng đau thôi.
...
Thân thể đã tách ra mỗi người một hướng, Lăng Tiểu Ngư cúi nhìn “dấu ấn tình yêu” mà người đã để lại trên cổ mình, lắc đầu than nhẹ: “Thi Hàn nàng kiếp trước có khi là a miêu, a cẩu cũng không chừng“.
Sớm quay mặt đi hướng khác, Tôn Thi Hàn nghe người ta nói về mình như vậy thì liền liếc qua. Thần tình bất thiện, nàng truy hỏi: “Lăng Tiểu Ngư ngươi mới nói gì? Ngươi bảo ai là a miêu, a cẩu?“.
“À, ta bảo ta là a miêu, a cẩu.” Khó khăn lắm mới khiến giai nhân hồi tâm chuyển ý, Lăng Tiểu Ngư thật không muốn lại làm nàng tức giận, vì vậy nên chỉ vào mặt mình tự nhận.
Quả nhiên, Tôn Thi Hàn thấy hắn biết điều như thế thì tức khí tiêu tán ngay. Cũng chẳng biết trong đầu nghĩ gì, nàng nhanh chóng xoay đầu đi, lặng lẽ nhếch môi...