“Tới lượt ngươi!“.
Thôn phệ đám thú nhân xong, Chu Đại Trù một giây không nghỉ đã liền chuyển hướng tấn công Trương Dĩnh.
Từ trong miệng hắn, một luồng hắc quang bắn ra.
Những tưởng trước nó, Trương Dĩnh sẽ bày ra thêm thủ đoạn gì đó đển ngăn đỡ thì không, nàng đã lựa chọn né tránh. Bằng cách... thoát ra khỏi Thú Nhân Đồ.
Đúng vậy. Trương Dĩnh, nàng đã bỏ chạy. Kể cả khi Thú Nhân Đồ là của nàng, không gian bên trong là do nàng kiểm soát.
Cũng đúng thôi. Nàng đánh làm sao được chứ? Ngay đến pháp tắc của Thú Nhân Đồ - một chí bảo trấn môn bao đời của Cửu Hoa Cung - còn chẳng áp chế nổi Chu Đại Trù thì huống hồ là Trương Dĩnh nàng. Không có pháp bảo hỗ trợ, nàng sẽ chỉ bất quá một tên chân nhân hậu kỳ yếu nhược mà thôi. Chí ít là đối với loại địch nhân cường đại như Chu Đại Trù.
Bên ngoài bức hoạ...
“Ồ, đã ra rồi.” Trong lúc mọi người đều đang chăm chú nhìn vào bức hoạ đồ treo lơ lửng giữa tầng không thì một giọng nói cất lên. Là của đảo chủ Tam Tiên Đảo.
Đúng như lời hắn, Trương Dĩnh thật sự là đã đi ra.
Chỉ có điều...
Ngoài mong đợi, Trương Dĩnh nàng chỉ tay không mà ra.
Tại sao?
Không phải ban nãy Trương Dĩnh nàng đã bảo sẽ tiến nhập Thú Nhân Đồ bắt bọn người Chu Đại Trù kia ra giao cho Thiên Kiếm Môn xử trí ư?
Lẽ nào...
Tần Ngọc, Ân Diệt - Ân Hồng, Phổ Minh - Phổ Hằng, môn nhân Thiên Kiếm, cả đám vốn dĩ đều rất tin tưởng vào thủ đoạn của Trương Dĩnh, nay thấy nàng tay không mà ra, trong lòng không khỏi âm thầm suy đoán.
Nhưng nghi hoặc, nó đã chẳng tồn tại lâu.
Vừa mới từ Thú Nhân Đồ đi ra, Trương Dĩnh liền nói lớn: “Mau xuất bảo vật!“.
Không đầu không cuối. Câu nói của Trương Dĩnh, nó bị tóm lược rất nhiều. Dẫu vậy, căn cứ vào hoàn cảnh trước mắt, đám người Cơ Thành Tử, Ân Diệt, Phổ Hằng cũng chẳng khó để hiểu ra ý tứ.
Trương Dĩnh, nàng ta bại rồi. Nói cách khác, Chu Đại Trù, hắn sắp sửa phá hoạ đồ mà ra.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tâm tình của đám cao tầng tứ đại tông môn đã lập tức từ ung dung đi đến trầm trọng, chả khác nào vừa có tảng đá đè lên.
Không ai bảo ai, tất cả cùng theo lời Trương Dĩnh đem bảo vật trọng yếu nhất xuất ra. Đặc biệt lần này, ngay đến Cang - một trong Ngũ Đại Tiên Kiếm - cũng đã được Cơ Thành Tử điều động.
Còn có chút phân vân, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử - ba vị phong chủ - cùng nhìn về phía Cơ Thành Tử, ý tứ hỏi xem có nên điều động luôn những thanh tiên kiếm do bọn họ nắm giữ hay không.
Đáp lại, Cơ Thành Tử bảo: “Xuất!“.
Vậy là đã rõ.
Đã có sự đồng thuận từ Cơ Thành Tử, ba vị phong chủ không chần chừ thêm nữa. Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, tất cả cùng thông qua kiếm ấn đem tiên kiếm gọi ra.
...
“Ầm!“.
“Ầm!“.
Sau không biết bao nhiêu năm tháng, hôm nay, tứ đại tiên kiếm đã cùng nhau hiện thế. Động tĩnh do chúng gây ra, khỏi phải nghĩ, rất chi hoành tráng.
Đất rung, núi chuyển, trong sự kinh sợ của chúng đệ tử, những thanh tiên kiếm lần lượt bay lên.
...
“Rẹt...“.
“Rẹt...“.
Lẫn trong tràng hỗn loạn do tứ đại tiên kiếm gây nên, ở giữa tầng không, Thú Nhân Đồ cũng phát sinh động tĩnh khác lạ.
Những tia lôi điện, chúng đang hiện rõ trên bề mặt bức hoạ.
Nhìn xem cảnh ấy, nội tâm Trương Dĩnh thật là đau như cắt. Nàng biết, chí bảo bao đời truyền lưu của Cửu Hoa Cung, thật là đã xong rồi.
“Ư...!“.
“Tỷ tỷ!“.
...
“Tỷ tỷ...!“.
Dưới sự dìu đỡ của muội muội, Trương Dĩnh nén bi thương, bảo: “Ta không sao“.
Nấm tay siết chặt, đau thương hoá thành oán hận, nàng nghiến răng mà rằng: “Phải giết hắn...“.
“Oành!“.
“Ư...!“.
“Tỷ tỷ!“.
...
Bảo vật bị phá hủy, thân là chủ nhân, Trương Dĩnh bị thương tổn vốn dĩ bình thường.
Đấy coi như là cái giá phải trả cho sự chủ quan khinh địch đi. Bởi lẽ, nếu ngay từ đầu Trương Dĩnh nàng cẩn trọng hơn thì sự tình đâu đến nỗi...
...
Có hối tiếc thì cũng đã muộn. Trước đã sai sau không thể lại tiếp tục sai. Ngay khi nhìn thấy bóng dáng Chu Đại Trù, Lăng Ngọc Yến, kiếm linh Thiên Tà từ trong Thú Nhân Đồ đi ra thì tứ đại tông môn liền động thủ.
Ra tay sớm nhất chính là Ân Diệt.
Vốn chuẩn bị sẵn, hắn hô to: “Trấn!“.
Liền sau tiếng hô của hắn, ngay phía trên đỉnh đầu mấy người Chu Đại Trù, một vật khổng lồ tức thì áp xuống.
Là một ngọn núi màu đen tuyền.
“Ầm!“.
“Ầm!“.
...
“Dưới Thiên Chỉ Sơn của ta, yêu nghiệt ngươi còn có thể vẫy vùng?!“.
“Ân đảo chủ, chớ nên khinh suất!” - Đứng cách Ân Diệt một đoạn ngắn, Trương Dĩnh - người đã ăn đau khổ trước đó - lên tiếng cảnh tỉnh - “Thứ yêu nghiệt này không dễ bị thu phục đâu!“.
Chân mày khẽ nhíu, Ân Diệt hé môi, đang định nói gì đấy thì thần tình chợt biến. Hắn cúi đầu nhìn xuống.
Ở bên dưới, bảo sơn Thiên Chỉ vừa mới nhích động.
Từ trong lòng đất, một thân ảnh đang chậm rãi hiện ra.
Hai mắt đen ngòm, tà khí ngùn ngụt. Chẳng phải Chu Đại Trù thì ai?