...
“Tiểu Ngư Tiểu Ngư! Ngươi lại bị sao nữa rồi?“.
Lần này rốt cuộc Lăng Tiểu Ngư cũng hồi âm. Nhưng thay vì giải đáp thắc mắc cho Gia Gia thì hắn lại bảo: “Gia Gia, ngươi tránh qua một bên“.
“Cái gì? Ngươi dám đuổi ta?“.
“Gia Gia, ta không phải ý đó. Ta chỉ là đang muốn tiến hành thử nghiệm một lần nữa, sợ dư chấn sẽ làm ảnh hưởng đến ngươi“.
“Đánh nữa à?“.
Gia Gia thoáng hồi tưởng lại tràng cảnh đinh tai nhức óc ban nãy, gật đầu cái rụp: “Được, ta đi qua bên kia“.
...
Đợi cho Gia Gia đã thoái lui, Lăng Tiểu Ngư lúc này mới tập trung tinh thần, đem linh lực vận hành theo lộ tuyến định sẵn. Cũng là tầng thứ nhất, nhưng thay vì Đại Bi Thiên Diệp Thủ thì hắn lại cố tình sử dụng bản khiếm khuyết là Thiên Diệp Thủ, như cái cách từ trước tới nay vẫn dùng.
Hắn cần làm như thế để có thể đưa ra một kết luận chính xác, rằng so với Thiên Diệp Thủ thì Đại Bi Thiên Diệp Thủ mạnh gấp bao nhiêu lần.
Vẫn ngần ấy lực lượng, giống hệt như trước, Lăng Tiểu Ngư nín thở ngưng thần, hướng về một tảng đá có kích cỡ tương đồng với cái đã vỡ vụn ban nãy, mạnh mẽ phát công.
Theo cái chuyển mình của Lăng Tiểu Ngư hắn, một hư ảnh hình bàn tay màu xanh cũng bay thẳng về phía trước.
Thiên Diệp: Toái Không Thủ!
“Oành...!“.
...
Thanh âm rất nhanh liền lắng xuống. Nhìn vào cảnh tượng trước mặt, từ đằng sau, Gia Gia chạy lại, nói: “Chỉ vỡ có một mảng, yếu xìu“.
Nó ngước lên nhìn Lăng Tiểu Ngư, nói tiếp: “Tiểu Ngư, sao lần này ngươi dùng ít lực lượng thế. Lúc nãy ngươi bảo ta lui lại, ta còn tưởng sẽ có tiếng nổ to hơn nữa chứ“.
“Gia Gia...“.
Lăng Tiểu Ngư cúi nhìn, khuôn mặt có phần khô cứng: “Không phải ta dùng ít lực lượng hơn đâu. Trước và sau, cả hai lần ta đều sử dụng mức linh lực như nhau“.
“Hả?“.
Gia Gia hết ngó những mảnh vụn của tảng đá đã vỡ tan bên trái rồi đến xem tảng đá còn đứng vững ở bên phải, gãi đầu nghi hoặc: “Làm sao có thể? Lực lượng như nhau, chiêu thức cũng giống nhau, tại sao một cái thì nát vụn còn một cái chỉ vỡ đi có một mảng...“.
“Ta nghĩ đây chính là sự kỳ diệu của Đại Bi Thiên Diệp“.
Nếu như hơn mười ngày trước, thời điểm khám phá ra mật tịch Đại Bi Thiên Diệp, Lăng Tiểu Ngư đối với tổ sư gia của mình chỉ đơn thuần là cảm tạ thì bây giờ, đang hiện hữu trong lòng hắn chính là sự kính phục.
Thiên Diệp Thủ và Đại Bi Thiên Diệp, hai cái bất quá chỉ là khác nhau một vài điểm, hơn thua chỉ dăm ba câu chữ, thế mà kết quả khi áp dụng, vận công thi triển lại khác nhau tới vậy. Rõ ràng, những phần sai biệt ít ỏi này, toàn bộ đều là cốt lõi nhất.
“Mặc dù không biết tại sao năm đó tổ sư gia lại cố tình sửa đổi công pháp, nhưng để phân ra được như vầy thì cũng đủ chứng tỏ người có tri thức thâm sâu cỡ nào“.
“Hình thức thoạt trông thì tương đồng vậy mà áo nghĩa bên trong lại khác xa tới vậy...“.
Xếp đi sự cảm thán nơi đáy lòng, Lăng Tiểu Ngư khép hờ đôi mắt, hít sâu một hơi. Tới chừng mở mắt ra thì nét mặt hắn đã hoàn toàn thay đổi. Thần thái này... trông nhẹ nhõm vô cùng.
“Gia Gia, có muốn ăn cá nướng không?“.
“Cá nướng?“.
Tuy không hiểu mấy về sự chuyển biến thái độ của Lăng Tiểu Ngư nhưng vốn là kẻ có suy nghĩ đơn thuần nên Gia Gia cũng chẳng để thắc mắc vướng trong đầu mình quá lâu. Nó cười hì hì, đáp lại lời mời bằng một cái gật mạnh: “Muốn!“.
“Được rồi. Muốn ăn thì đi theo ta!“.
“Hoan hô!“.
...
Những ngày tiếp theo, Lăng Tiểu Ngư vẫn như cũ đều đặn mang cơm tới Phị Tinh Đới Nguyệt Động cho Gia Gia. Tất nhiên, trong khoảng thời gian lưu lại tại đây hắn cũng tranh thủ ngồi vận công hấp thu linh khí tu luyện. Nếu có gì khác thì đấy là so với trước đây, Lăng Tiểu Ngư hắn đã hạ mức thời gian xuống. Thay vì hơn ba canh giờ - tiệm cận ngưỡng giới hạn của mình - thì hắn chỉ tu luyện tầm hai canh giờ liền dừng lại.
Không phải do hắn trở nên lười biếng mà đó là việc làm cần thiết. Hắn cần giữ lại một phần sức lực để còn tu tập Đại Bi Thiên Diệp nữa.
Hôm nọ, kết quả thực nghiệm đã chứng minh uy lực của Đại Bi Thiên Diệp là cỡ nào khủng bố. Chỉ cần có thể hoàn thiện công pháp đến tầng thứ ba, Lăng Tiểu Ngư rất có lòng tin lúc đó một chưởng của mình đánh ra, sức công phá chí ít cũng phải gấp đôi so với người tu luyện bản sửa đổi là Thiên Diệp Thủ. Và đó là điều hết sức hữu ích với hắn...
Cần biết là Thiên nhân luận pháp hiện đã cận kề. Thời gian dành cho hắn đã chẳng còn nhiều nữa. Lúc này, hắn muốn tăng tiến tu vi thực sự là quá khó.
Dựa vào Tà Lôi Hoàn Lăng Tiểu Ngư hắn có thể đột phá từ vấn đỉnh sơ kỳ đỉnh phong lên vấn đỉnh trung kỳ, nhưng tiếp sau đấy, nếu lại muốn từ vấn đỉnh trung kỳ luyện tới vấn đỉnh hậu kỳ thì căn bản vô pháp thực thi. Thời gian này, tăng cường tu luyện thần thông mới là việc làm thoả đáng nhất. Chỉ có như vậy may ra hắn mới nắm chắc đả bại đối thủ, tiến thẳng vào tốp năm người mạnh nhất.
Mấy năm qua, lời giao ước kia vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí hắn. Vì nó mà hắn mới mạnh mẽ kiên trì đi đến hôm nay...
...
...
“Róc rách...“.
“Róc rách...“.
Bên một con suối nhỏ, dưới một tàn cây to, Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia mỗi người ngồi ở một bên, cách họ là một đống lửa đỏ hồng trộn lẫn tàn tro. Rõ ràng là đống lửa này đã cháy được một lúc.
“Tiểu Ngư, có thể nướng được chưa?“.
Lăng Tiểu Ngư nghe hỏi thì đưa mắt nhìn qua, gật đầu: “Có thể nướng được rồi“.
“Oa... Nãy giờ Gia Gia đợi mãi“.
Gia Gia bày tỏ sự bất mãn xong thì cười hi hi, cầm nhành cây có ba con cá được ghim sẵn, toan đưa vào trên đống lửa để nướng thì chợt bị Lăng Tiểu Ngư ngăn lại.
Ánh mắt ngờ vực, Gia Gia hỏi: “Tiểu Ngư, lại sao nữa? Cây đã cháy thành than hết rồi mà?“.
“Lửa thì được rồi, nhưng mấy con cá của ngươi thì chưa ổn“.
“Chỗ nào chưa ổn?“.
“Còn thiếu gia vị“.
Nói rồi, Lăng Tiểu Ngư lấy từ giới chỉ ra một bình rượu, mỉm cười: “Cái này này. Có nó thì cá nướng lên sẽ rất ngon“.
“Nhưng đó là rượu mà. Dùng nướng cá được à?” Gia Gia nghi vấn, xem thần tình rõ ràng chẳng có bao nhiêu tin tưởng.
Nó nhớ những lần trước khi nó và Lăng Tiểu Ngư nướng cá, đối phương cũng chưa bao giờ dùng tới một giọt rượu nào a.
Có lẽ cũng hiểu được nghi vấn trong lòng Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư nhanh chóng giải thích: “Gia Gia, rượu này không phải loại mà ta vẫn thường mang cho ngươi uống. Đây là linh tửu đặc biệt được Đại Trù sư huynh của ta dày công nghiên cứu ra, vốn chuyên dùng để nấu ăn. Hôm qua sư huynh đã cho ta một bình, sẵn có cá nên ta muốn thử xem thế nào“.
“Thử? Vậy tức là trước giờ Tiểu Ngư ngươi cũng chưa có dùng để nướng cá lần nào?“.
“Đúng là chưa từng“.
Nhận được đáp án, Gia Gia không khỏi lo ngại: “Tiểu Ngư à, ngươi nếu chưa có kinh nghiệm như vậy hay là thôi đi. Chúng ta đừng có dùng rượu. Ta thấy cứ nướng giống như bình thường là được rồi“.
“Nhưng sư huynh ta nói nếu cho thêm loại linh tửu này vào thì mùi vị sẽ được đẩy lên gấp bội“.
“Tiểu Ngư, ta vẫn cảm thấy nó không ổn đâu...“.
Người thì muốn dùng kẻ lại e dè chẳng tin. Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia, bọn họ ai nấy đều cố giữ lập trường của mình, ra sức thuyết phục đối phương. Kết quả thì dĩ nhiên là bất thành.
Hết cách, bọn họ đành chia ra làm hai chiến tuyến, mỗi kẻ đi theo một hướng riêng.
Lát sau, khi toàn bộ cá đều đã được nướng chín...
Bên đống lửa, Gia Gia ngồi trên một khúc gỗ bằng phẳng, liên tục đưa mắt nhìn sang phía đối diện. Tuy nhiên, được nó chú tâm quan sát lại không phải thân ảnh Lăng Tiểu Ngư mà là xâu cá nướng đang nằm trên tay hắn.
Mấy con cá kia được nướng vàng rộm, dậy mùi thơm phức, hấp dẫn vô cùng. Trong khi ấy, xâu cá của Gia Gia nó... Từ trên xuống dưới, ba con mà con nào con nấy cũng xấu xí cực kỳ, đen thui lổm chổm, chỗ thiếu chỗ thừa...
“Tiểu Ngư...” - Dáng vẻ đáng thương, Gia Gia cất tiếng - “Mấy con cá của Gia Gia đều cháy hết cả rồi...“.
“Ừ, ta thấy. Rồi sao?“.
“Ngươi... Cá của ngươi không có cháy“.
“Ừ, ta biết. Rồi sao?“.
“Ta...“.
Gia Gia cầm xâu cá của mình lên, từ từ tiến lại chỗ Lăng Tiểu Ngư. Nó đưa tay kéo kéo vạt áo, giọng buồn buồn: “Tiểu Ngư, Gia Gia đói...“.
Rất điềm nhiên, Lăng Tiểu Ngư đáp lại: “Ta cũng đói“.
“Được rồi Gia Gia, cá đều đã nguội bớt rồi. Chúng ta ăn đi“.
Theo sau câu nói, Lăng Tiểu Ngư cũng lập tức hành động. Hắn đưa cá lên miệng, cắn ngay một miếng, vừa ăn vừa xuýt xoa: “Ưm ngon quá...“.
“Đại Trù sư huynh đúng là không có gạt ta, cho thêm linh tửu vào mùi vị càng thêm hấp dẫn“.
...
Kế bên, Gia Gia đứng đợi, càng đợi thì đôi mắt càng ướt. Từ đầu tới cuối Lăng Tiểu Ngư đều chẳng thèm ngó ngàng gì đến nó. Xem bộ dạng kia, hắn rõ ràng là không hề có ý định chia sẻ phần ăn của mình...
Cúi nhìn xâu cá đen xì xấu xí trong tay, Gia Gia tủi càng thêm tủi, rốt cuộc cũng không kiềm được mà thút thít.
“Híc... híc...“.
Tiếng khóc vừa cất lên thì Lăng Tiểu Ngư cũng dừng ngay màn trêu chọc của mình lại. Lòng áy náy, hắn vội dỗ dành: “Gia Gia, ngươi đừng khóc. Vừa rồi ta chỉ là muốn trêu ngươi một chút, thật sự không có ý gì đâu“.
“Gia Gia, ngươi nín đi. Ta cho ngươi hết xâu cá luôn này“.
“Thật không?“.
Vốn đang tủi thân thút thít, Gia Gia vừa nghe được cho cá thì liền ngẩng đầu lên ngay. Nó không nhìn Lăng Tiểu Ngư mà chỉ chăm chăm vào xâu cá trên tay hắn, nói: “Ngươi mới nói sẽ cho ta hết đúng không?“.
“À, ừ...“.
“Soạt“.
Lăng Tiểu Ngư vừa nói xong thì cũng là lúc nguyên xâu cá nướng trên tay bị người đoạt đi.