“Nữ nhân này sao lại ở đây?“.
“Mẫu thân, người nói ai?“.
“Suỵt...“.
Lấy tay ra hiệu, Đồ Tam Nương cẩn thận thi triển đạo thuật. Làm xong nàng mới chỉ xuống Lăng Thanh Trúc đang thong thả bước đi trên đường, nói: “Là nữ nhân kia“.
Âm Tiểu Linh nhìn kỹ, thử đoán: “Mẫu thân, là tu sĩ?“.
“Không chỉ là tu sĩ“. - Đồ Tam Nương gật đầu - “Tu vi của nàng ta đã là chân nhân hậu kỳ rồi“.
“Chân nhân hậu kỳ? Cao như vậy?“.
Âm Tiểu Linh hỏi tiếp: “Mẫu thân, người nhận thức nữ nhân kia?“.
“Đâu chỉ nhận thức. Dạo gần đây ta và nàng đã hai lần giao thủ qua rồi a“.
Âm Tiểu Linh thoáng ngẫm liền nhớ ra: “Mẫu thân, ý người là nữ nhân kia... Nàng ta chính là phong chủ Trúc Kiếm Phong Lăng Thanh Trúc - kẻ từng bị mẫu thân ám toán ở Ô Long Cốc?“.
“Cũng đồng thời là kẻ đã ra tay ám toán ta lúc ở Thanh Khâu Sơn“.
Tiếp lời nữ nhi xong, Đồ Tam Nương đưa tay vân vê chiếc cằm, nghi ngờ càng đậm: “Xem hướng di chuyển thì hình như Lăng Thanh Trúc kia đang tiến về khách điếm Nhược Lai này. Lẽ nào nàng đã lần theo dấu vết của ta?“.
“Chắc không thể nào đâu. Thuật truy tung của nàng ta sao có khả năng ghê gớm tới như vậy được...“.
Trong khi Đồ Tam Nương đang vì sự xuất hiện của Lăng Thanh Trúc mà nghi hoặc thì bên cạnh nàng, Âm Tiểu Linh cũng đang âm thầm tự vấn. Giống như mẫu thân, nàng cũng đang thắc mắc về nguyên nhân Lăng Thanh Trúc hướng thẳng tới khách điếm Nhược Lai này. Khác, có chăng nằm ở chiều hướng suy diễn.
Chả hiểu tại sao, trong lòng mình, Âm Tiểu Linh lại bỗng liên tưởng đến Lăng Tiểu Ngư. Nàng lo hắn cùng với Lăng Thanh Trúc kia có liên hệ gì đó.
“Mấy ngày qua ta cũng không có hỏi về xuất thân của hắn, chỉ biết hắn là tu sĩ danh môn, thuộc người chính đạo...“.
“Lăng Thanh Trúc kia vốn là đại tu sĩ, chẳng lý gì lại tùy tiện dạo chơi qua cái chốn thế tục phàm nhân này cả... Lẽ nào nàng và tên đầu gỗ Lăng Tiểu Ngư kia thật có quan hệ? Thậm chí nói hắn là đệ tử của nàng ta?“.
Âm Tiểu Linh rất không hi vọng điều đó biến thành sự thật.
Ngẫm mà xem, nhiều năm trước, chính Thiên Kiếm Môn đã hiệu triệu chính giáo thiên hạ, cấu kết với hai đại tà tông nữa là Âm Phong Cốc và Bái Nguyệt Giáo, tất cả cùng hợp lực tiêu diệt Huyết Linh Tông nàng, sát hại phụ thân nàng... Đối với nàng, bọn họ chính là cừu nhân. Sâu đậm nhất thì không ai khác ngoài Thiên Kiếm Môn, ngoài Cơ Thành Tử - kẻ đã vu oán giá hoạ cho Huyết Linh Tông về cái chết của Bá Khí Chân Nhân Dương Tổ Hiền - màn khởi đầu cho một cuộc thảm sát đẫm máu...
Trong trận chiến ác liệt đó, Huyết Linh Tông vì quá đỗi bất ngờ, lại bị kẻ gian bán đứng nên đã chẳng kịp triển khai bất cứ phòng hộ nào, chỉ có thể trực diện đối đầu. Nhưng với sự tương quan quá lớn về lực lượng, sau cùng, dẫu kiên cường chống trả thì Huyết Linh Tông vẫn bị tiêu diệt. Còn phụ thân nàng - Âm Thiên Chiếu - tông chủ Huyết Linh Tông - cũng táng thân dưới Cang kiếm của Cơ Thành Tử.
Riêng phần mẫu thân Đồ Tam Nương của nàng... Tuy có may mắn hơn phụ thân, đã chạy thoát được, thế nhưng...
Theo lời mẫu thân nàng kể lại thì hôm đó, dưới một kiếm kinh thiên kia của Cơ Thành Tử, dù đã được phụ thân che chắn nhưng nguyên thần của bà vẫn bị tổn hại nghiêm trọng, cơ thể cũng là như vậy, huyết nhục đầm đìa...
Một nữ nhân bụng mang dạ chửa, mình đầy thương tích lại còn bị bao người truy sát, tình cảnh gian nan cỡ nào có thể nghĩ. Ngàn cân treo sợi tóc chưa chắc đủ để hình dung.
Trong quá khứ, hai mẹ con nàng đã phải nếm chịu biết bao nhiêu khổ sở? Trong quá khứ, hai mẹ con nàng đã có biết bao lần suýt phải táng thân giữa chốn rừng hoang cốc vắng? Và đã bao nhiêu lần, vì bảo vệ nàng, vì muốn thu thập thiên tài địa bảo cứu chữa cho nàng mà mẫu thân phải bất chấp hiểm nguy lao vào quần nhau với đám yêu ma quỷ quái chốn thâm sơn cùng cốc?
Nhiều. Nhiều lắm. Nó nhiếu tới mức tâm trí một đứa trẻ không cách nào có thể ghi nhớ hết được.
Là ai?
Là ai đã đẩy mẹ con nàng rơi vào hoàn cảnh gian nan ấy?
Chính là lục đại tông môn. Để lại “dấu ấn” sâu đậm nhất thì chẳng ai khác ngoài Cơ Thành Tử, ngoài Thiên Kiếm Môn. Chính Thiên Kiếm Môn đã khơi mào cho tất cả. Tru diệt, truy sát, năm đó nhân mã Thiên Kiếm tham gia thực không hề ít.
Mặc dù hiếm khi nghe mẫu thân đề cập nhưng Âm Tiểu Linh biết, Thiên Kiếm luôn là cái gai trong mắt, cây kim trong lòng của bà. Riêng Âm Tiểu Linh nàng, nàng đương nhiên cũng rất căm hận môn phái này.
Thử hỏi, với mối huyết hải thâm cừu kia, Âm Tiểu Linh nàng sao có thể chấp nhận được việc Lăng Tiểu Ngư là môn nhân Thiên Kiếm, là đệ tử của Lăng Thanh Trúc - một trong năm kẻ đứng đầu Thiên Kiếm?
“Chắc sẽ không đâu. Một tên đầu gỗ như hắn sao có khả năng là đệ tử của Lăng Thanh Trúc kia được...“.
Trong thâm tâm, Âm Tiểu Linh đã hi vọng như thế, chí ít thì Lăng Tiểu Ngư và Lăng Thanh Trúc sẽ chẳng có quan hệ gì. Tiếc rằng thực tế, nó lại đâu như nàng mong đợi. Bất kể có không muốn thế nào đi nữa thì sự thật vẫn cứ là sự thật.
Dưới đường, Lăng Thanh Trúc đã vừa rẽ bước tiến vào khách điếm Nhược Lai.
...
“Ồ, là khách quan“.
Đứng bên bàn tính, lão chưởng quầy vừa trông thấy thân ảnh Lăng Thanh Trúc tiến vào thì liền nở nụ cười tươi chào hỏi. Coi bộ hắn rất có ấn tượng với nàng.
Âu cũng đúng. Lăng Thanh Trúc là người lạ kia mà. Lại nói, khắp cả cái trấn Bắc Hà này, bàn về dung mạo, nữ nhân nào có ai so được với Lăng Thanh Trúc? Lão chưởng quầy kia nhớ rõ thực rất đỗi bình thường.
Chỉ là... nhớ hay quên thì đấy cũng là chuyện của hắn, chả ảnh hưởng gì tới Lăng Thanh Trúc cả. Nàng tùy tiện gật đầu đáp lại, đáp xong thì lập tức bước lên lầu. Từ đầu đến cuối đều không hề hé môi thốt ra một tiếng nào. Rất chi lạnh nhạt.
Nhưng, cũng chẳng duy trì được quá lâu. Sự hờ hững nọ, nó rất nhanh liền được thay đi bởi một gương mặt khác. Tươi tắn hơn khá nhiều.
...
“Không biết Tiểu Ngư Nhi đang làm gì nhỉ?“.
Mang theo nụ cười mừng vui sum họp, Lăng Thanh Trúc đưa tay gõ cửa.
“Cốc cốc“.
Và... Chẳng phải chờ đợi quá lâu, vài giây bất quá thì cửa phòng đã được người mở ra. Bên trong, một khuôn mặt khác cũng đang hân hoan chào đón.