Con thuyền, hồ nước, hoa cỏ,..., tất cả nhanh chóng nhoè đi. Thế rồi, một khung cảnh khác lại hiện ra.
Đó là một không gian cũng khác lạ không kém. Nhưng thay vì êm đềm thơ mộng như mới rồi thì cái chỗ này, nó lại tràn ngập máu tanh, thi thể...
Xác chết, chúng thật là nhiều lắm. Có nhân loại, có yêu ma, thậm chí có cả thần tiên, chư vị long vương, bồ tát, đủ mọi sinh linh...
Giữa tràn cảnh tan hoang, chết chóc ấy, Gia Gia thấy mình đang đứng cùng với hai nữ nhân khác, là Ni Liên và Thiểm Hạ. Cả ba đều đang dõi mắt nhìn về nơi đối diện. Ở đó, Chí Thượng đang đứng, mình bê bết máu...
Y đã bị trọng thương. Một trong số những vết thương kia là do chính tay Quảng Hàn, cũng là Gia Gia nó gây ra. Nó biết là như vậy.
Nhưng... tại sao?
Tại sao nó lại làm thế? Tổn thương y?
Nó rất yêu quý y kia mà...
...
“Quảng Hàn...” - Ánh mắt có đau, cũng có hận, Chí Thượng hé môi - “Tại sao?“.
“Tại sao ngươi lại đứng về phía chúng? Tại sao lại phản bội ta?“.
Bên này, Quảng Hàn im lặng không đáp.
“Quảng Hàn... Là ta... Chính ta đã tạo ra ngươi. Sinh mạng của các ngươi là do ta ban cho...“.
“Tại sao? Tại sao các ngươi lại phản bội ta?“.
...
“Quảng Hàn, ngươi là đứa trẻ mà ta yêu quý nhất. Chính ngươi đã từng nói ngươi là của ta, vĩnh viễn đều là của ta...“.
“Dối trá. Đều là dối trá...“.
“Tại sao?!!“.
...
“Chí Thượng...“.
Trông thấy vị Chí Thượng kia thương tâm chất vấn, Quảng Hàn cắn môi bật thốt, chân vô thức bước ra như thể đang muốn tiến lại gần.
“Quảng Hàn“.
Đúng lúc này, bên cạnh nàng, một bàn tay đưa ra níu giữ. Là Ni Liên. Nàng nói: “Hãy vì thương sinh thiên hạ“.
“Quảng Hàn.” - Tiếp sau Ni Liên, Thiểm Hạ cũng lên tiếng khẩn cầu - “Chúng ta xin ngươi. Đã có quá nhiều sinh linh phải nằm xuống rồi“.
“Ta...“.
Quảng Hàn rơi lệ, khép lại hàng mi. Đến khi lần nữa mở ra thì cũng là lúc nàng triển khai đạo thuật. Viên tử tinh cầu trong tay nàng bỗng chốc phân ra thành trăm ngàn mảnh, tất thảy cùng vây lấy vị Chí Thượng kia.
...
Cuộc chiến đã diễn ra rất lâu. Nhiều thứ đã bị phá hủy. Nhiều không gian đã sụp đổ. Cho tới cuối cùng, mọi thứ... cũng kết thúc.
Chẳng phải Ni Liên, cũng chẳng phải Thiểm Hạ, chính Quảng Hàn mới là người kết liễu. Vị Chí Thượng mà nàng vẫn hằng tôn kính, y đã gục ngã dưới tay nàng...
Cảnh tượng ấy hiện rõ mồn một trong tâm trí Gia Gia. Từng cử chỉ, từng tiếng nấc, từng hơi thở,..., tất cả Gia Gia nó đều cảm nhận được. Giống như chính nó đã ở đó vậy. Tâm trạng của nó giống hệt như Quảng Hàn. Đau khổ, tuyệt vọng...
“Không... g... g... g...!!!“.
“Không... g... g... g...!!!“.
Cùng lúc, hai tiếng hét thất thanh vang lên. Một trong ký ức, của Quảng Hàn; còn một là ngay ở thực tại, được phát ra từ miệng Gia Gia.
Cũng chính lúc này, theo sau tiếng hét, toàn thân Gia Gia bỗng sáng rực lên. Thấp thoáng trong tử quang chói loà, thân ảnh của Quảng Hàn chợt hiện ra.
Sau đấy, một tiếng hét nữa lại cất lên. Lần này, người hét là Hỗn Độn. Thanh âm tựa hồ đau đớn.
Chẳng rõ bằng cách nào, nhưng Hỗn Độn đích xác đã bị trọng thương. Vốn hoá thân bao trùm lấy tử quang kết giới, giờ phút này hắn đã vội vã tháo lui.
Phần quỷ diện nhân, hắn dường như cũng ít nhiều bị ảnh hưởng. Mới rồi, ngay thời điểm Hỗn Độn hét thảm thì động tác của hắn đã khựng lại. Tuy rằng thời gian rất ngắn, nhưng bấy nhiêu là quá đủ để cho hắn phải trả giá rồi.
Lăng Tiểu Ngư, hắn đã chớp lấy cơ hội mà vung trường qua đả thương được quỷ diện nhân, buộc đối phương phải chuyển mình tránh lui.
Liếc thấy cỗ quan tài đã được Gia Gia thu vào trong túi, còn toà cung điện lại bắt đầu sụp đổ, Lăng Ngư liền hô gọi: “Gia Gia, đi!“.
Vốn đang thất thần, Gia Gia nghe được tiếng kêu lớn của Lăng Tiểu Ngư liền bừng tỉnh. Cũng chẳng màng đến hai hàng lệ vẫn còn vương trên má, nó lập tức hướng thông đạo chạy ra.
Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ, các nàng cũng giống y như vậy, theo chân Lăng Tiểu Ngư mà tháo chạy.
...
“Ầm!“.
“Ầm!“.
...
“Ầm...!!“.
Đội ngũ bốn người Lăng Tiểu Ngư vừa mới thoát ra khỏi lăng mộ thì những tiếng nổ lớn liền nối nhau vang lên. Cái sau to hơn cái trước. Thoáng chốc, cả ngọn núi Tu Di ầm ầm sụp đổ.
“Tiểu Ngư...”
Thoát khỏi mộ địa, Gia Gia mở miệng toan nói thì bị Lăng Tiểu Ngư ngăn lại. Hắn bảo: “Đừng dừng lại!“.
Nguồn gốc thái âm chi lực dù đã thành công lấy tới nhưng nguy hiểm thì chưa phải đã hết. Lăng Tiểu Ngư dám cá là quỷ diện nhân thần bí kia vẫn còn sống.
Một kẻ có mối liên hệ với Hỗn Độn - một trong tứ đại hung thú sinh ra từ thuở hồng hoang - thì há lại dễ dàng chết đi như vậy?
Cung Đâu có hoại, mộ địa có tan thì mười quá chín đối phương vẫn sẽ bình an vô sự. Trực giác bảo với Lăng Tiểu Ngư hắn như thế. Và đó là lý do vì sao mà mấy người bọn hắn cần nhanh chóng thoát khỏi chỗ này.
Thật lòng, hắn rất không nguyện ý đối đầu với quỷ diện nhân kia nữa.
Lúc nãy, hắn đã cùng quỷ diện nhân chạm trán qua rồi. Thủ đoạn của đối phương rất lợi hại, thần thông biến hoá khó lường, tuyệt chẳng phải hạng như Thiên Hồ Nguyệt có khả năng so được. Tiếp tục đánh xuống, Lăng Tiểu Ngư hắn không đủ lòng tin sẽ thắng được.
Chạy, theo hắn đó là lựa chọn tốt nhất lúc này.
Thứ cần lấy đã lấy được, hà tất phải cùng một địch nhân cường đại tiếp tục sống mái?
Nên nhớ, đối phương là kẻ có liên hệ với Hỗn Độn.