“Ngươi... Ngươi tỉnh rồi!“.
“Tốt quá! Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi!“.
Vốn dĩ đang lo lắng phiền muộn, nay bỗng thấy Lăng Tiểu Ngư mở mắt ra, Tôn Tiểu Yến làm sao không vui mừng cho được.
Vẫn kích động như cũ, Tôn Tiểu Yến hỏi dồn: “Ngươi thấy trong người sao rồi? Có khó chịu chỗ nào không?“.
“Ngươi có nhớ tại sao mình lại ngất xỉu ở cánh rừng đó không? Có biết là ai đánh mình không?“.
“Ngươi có...“.
Tôn Tiểu Yến, nàng hỏi rất nhiều. Tiếc là lời nàng, Lăng Tiểu Ngư xem chừng lại chẳng nghe được bao nhiêu. Hắn không nói gì cả, chỉ đưa mắt nhìn nàng. Khá lạ là... Từ bên trong, hơi nước càng lúc càng nhiều, để rồi biến hẳn thành lệ, lăn dài trên má hắn.
“Ơ... Ngươi... Sao ngươi lại khóc? Ta... a!“.
Tôn Tiểu Yến còn chưa hết ngạc nhiên vì những giọt lệ thì đã phải đón nhận thêm một bất ngờ lớn hơn nữa. Đó là một cái ôm.
Lăng Tiểu Ngư, hắn đã vừa rướn người lên ôm chặt lấy nàng.
Nếu ai đó hỏi cảm nghĩ của Tôn Tiểu Yến lúc này là gì thì câu trả lời của nàng hẳn sẽ là: “Những dấu chấm hỏi“.
Tiếp sau ngạc nhiên là mờ mịt. Nàng không biết chuyện gì đang xảy ra. Tên nam nhân mà nàng mang về để cứu chữa, sau khi tỉnh lại hắn sẽ phản ứng ra sao, điều đó Tôn Tiểu Yến nàng cũng đã có nghĩ qua. Nhưng trong tất thảy những trường hợp mà nàng từng hình dung ấy, không một cái nào giống với hiện tại hết.
Đầu tiên là xúc động nghẹn ngào, tiếp đấy thì lệ trào khoé mắt, rồi cuối cùng thì bật dậy ôm chầm lấy...
Có cần phải cảm động tới vậy không?
“Không phải cái tên này tính lợi dụng ta đấy chứ?“.
Một ý nghĩ bất chợt loé lên trong đầu Tôn Tiểu Yến, khiến nàng trở nên cảnh giác hơn.
Mày chau lại, Tôn Tiểu Yến dụng lực, đang toan đem kẻ ôm mình đẩy ra thì...
“Yến cô cô...“.
... một giọng da diết cất lên.
Tay mới đề thăng lực đạo đã lại xìu đi, Tôn Tiểu Yến càng sinh ngờ vực.
Mới rồi, cái tên nam nhân đang ôm chặt nàng đây, hắn đã gọi “Yến cô cô” a.
“Yến”, đấy không phải tên nàng sao? Thế nhưng còn “cô cô“... Tôn Tiểu Yến nàng vốn là cô nhi, từ nhỏ đã được sư phụ đem về Tuyết Linh Cung nuôi dưỡng, huynh muội lấy đâu ra chứ?
Lùi một bước, cứ cho là nàng có huynh có muội đi, như vậy cũng không thể nào là cô cô của cái tên nam nhân này được. Tuổi của hắn e còn nhiều gấp đôi nàng đấy!
“Không lẽ trùng tên? Cái tên này do mới tỉnh dậy, đầu óc còn chưa rõ ràng nên nhận lầm người?“.
Nghĩ vậy, Tôn Tiểu Yến mới nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay điểm điểm lên lưng Lăng Tiểu Ngư.
“Ê...“.
“Ê... Nghe ta nói không? Mặc dù ta cũng tên Yến, nhưng không phải Yến cô cô của ngươi đâu“.
“Nam nhân, ngươi nhận nhầm rồi. Mau buông ta ra đi“.
...
“Ê!” - Kêu gọi mấy bận mà đối phương vẫn nhất quyết không buông, Tôn Tiểu Yến trong lòng sinh bực, khó chịu mà rằng - “Nam nhân, ngươi có biết là nam nữ thụ thụ bất thân không? Ngươi mà còn không buông thì đừng có trách ta đấy!“.
...
Vẫn không buông?
“Cái tên này, ngươi đúng là muốn ăn đòn mà!“.
Hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, trong tiếng hừ lạnh, Tôn Tiểu Yến dụng lực đem kẻ đang ôm mình đẩy ra. Động tác khá mạnh, tới độ làm cho người bị nàng đẩy va luôn vào tường.
“Hả? Sao...“.
Nhận ra có điều không đúng, Tôn Tiểu Yến cúi xuống, đem đầu Lăng Tiểu Ngư xoay lại.
Chẳng biết từ lúc nào hai mắt Lăng Tiểu Ngư hắn đã lại đóng chặt mất rồi.
“Hoá ra là lại ngất. Thảo nào bảo mãi mà ngươi không nghe“.
“Mà sao lại ngất nhỉ? Mới tỉnh thôi mà...“.
Mang theo nghi hoặc, Tôn Tiểu Yến sử dụng thần thức, xuất động linh lực, cẩn thận tiến hành kiểm tra.
...
“Hừm... Mạch tượng, khí huyết đều ổn rồi. Chắc sẽ nhanh chóng thanh tỉnh hoàn toàn thôi“.
“Oáp...“.
Che miệng ngáp dài, dưới cơn buồn ngủ thôi thúc, Tôn Tiểu Yến kéo chăn đắp cho Lăng Tiểu Ngư xong cũng liền đi ra khỏi mật thất, trèo lên trên chiếc giường của mình.
“Nam nhân, ngủ ngon“.
...
...
Qua buổi chiều hôm ấy, sang ngày hôm sau, Lăng Tiểu Ngư có tỉnh lại thêm hai lần nữa, nhưng cũng như lần đầu tiên nọ, hắn chỉ giữ được một lúc, còn chưa kịp nhận thức được gì thì đã liền ngất đi.
Khỏi phải nghĩ, Tôn Tiểu Yến đương nhiên là cảm thấy buồn bực.
Không sao được khi mà có một tên nam nhân hễ cứ tỉnh lại là gọi tên ngươi, ôm chầm lấy ngươi, rồi ngươi chỉ vừa mới mở miệng toan hỏi đầu đuôi cớ sự thì hắn lập tức xỉu luôn?
Trong dạ rất đỗi tò mò, có bao nhiêu là thứ muốn hỏi lại không cách nào hỏi được... Khó chịu lắm chứ. Tôn Tiểu Yến, nàng thật đã cay cú rồi đấy.
Mất cả buổi trời đi qua bước lại trong phòng, lúc này đây, Tôn Tiểu Yến nàng rốt cuộc cũng hạ xuống quyết tâm. Nàng quyết định rồi, lần này nàng sẽ xuất ra thủ đoạn.
Cùng với lọ đan dược trong tay, Tôn Tiểu Yến chỉnh trang y phục, bày ra bộ mặt thật trang nghiêm, nhấc chân tiến vào bên trong mật thất...
...
Quả như dự liệu, Tôn Tiểu Yến nàng chẳng phải đợi lâu thì nằm trên giường, Lăng Tiểu Ngư đã lại một lần nữa mở mắt ra.
“Tới lúc rồi!“.
Vốn âm thầm chuẩn bị, Tôn Tiểu Yến vừa thấy Lăng Tiểu Ngư mở mắt thì lập tức ra tay ngay. Tay phải cầm thuốc, nàng hướng thẳng tới miệng Lăng Tiểu Ngư.
“Soạt!“.
Khá bất ngờ, cánh tay của nàng, nó đã bị người bắt giữ.
Nhưng chuyện nào đã hết. Trong lúc Tôn Tiểu Yến còn đang ngạc nhiên, chưa kịp làm ra phản ứng thì nơi đối diện, Lăng Tiểu Ngư đã lại hành động.
Động tác của hắn, phải gọi là nhanh đến kinh người. Tới độ mà hai mắt Tôn Tiểu Yến có muốn theo cũng không tài nào theo kịp. Nàng chỉ thấy một vệt đen xẹt qua trước mặt, kế đấy liền mất tăm, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra hết vậy.
Thế nhưng... thật là không có sao?
Nếu mà đúng thật không có thì cái cổ nàng, nó tại sao lại đang bị người ta bóp chặt thế này?
“Ư... Bu... ô...“.
“Buô...ng... ư...“.
Người giãy giụa mặc người giãy giụa, Lăng Tiểu Ngư vẫn y như cũ, khá chi lạnh lùng. Hắn một bên giữ chặt Tôn Tiểu Yến, một bên cúi xuống đem viên đan dược mà lúc nãy Tôn Tiểu Yến định cho vào miệng mình nhặt lên.
Qua một hồi kiểm tra, xâu chuỗi sự việc trước sau, thần tình Lăng Tiểu Ngư mới từ từ hoà hoãn trở lại. Hắn nhanh chóng nới lỏng những ngón tay...
Ngay lập tức, kẻ đang bị hắn bắt giữ vội vàng vùng ra.
“Khục khục...“.
Tôn Tiểu Yến ôm lấy cái cổ tội nghiệp của mình, ho lấy ho để. Xem bộ dáng thì rõ ràng vừa rồi, ai kia ra tay cũng không hề nhẹ.
...
“Cái tên kia!“.
Sợ hãi đã lắng, tức giận dâng cao, Tôn Tiểu Yến chỉ vào kẻ đang ngồi trên giường, lớn tiếng nói: “Ngươi... ngươi bị cái gì vậy hả?!“.
“Ta có lòng tốt mang ngươi về đây, còn lấy trộm linh đan của sư phụ cứu ngươi, vậy mà ngươi... ngươi lại đối xử với ta như thế! Ta... khục khục...“.
“Nam nhân độc ác! Ngươi là đồ độc ác...!“.
...
Có lẽ cũng biết bản thân đã sai nên từ đầu tới cuối Lăng Tiểu Ngư chỉ im lặng ngồi nghe, chẳng phản bác gì. Chờ cho tâm tình Tôn Tiểu Yến đã phần nào lắng dịu, lúc này hắn mới mở miệng: “Xin lỗi, ta không cố ý“.
Xin lỗi?
Mắt còn vương hơi nước, Tôn Tiểu Yến hậm hực: “Vô duyên vô cớ lại đi bóp cổ người ta, bây giờ xin lỗi... Sao ngươi không để cho ta bóp cổ ngươi lại đi?!“.
Lăng Tiểu Ngư nghe vậy thì chìa cổ mình ra: “Làm đi“.
Tôn Tiểu Yến vốn là đang ấm ức, nhưng khi nhìn thấy Lăng Tiểu Ngư phản ứng như vậy thì nội tâm không khỏi sinh ra chút cảm giác kỳ quái. Theo đó, cơn bực tức trong lòng nàng cũng lặng lẽ vơi đi.
“Sao? Vừa rồi không phải bảo muốn bóp cổ ta?“.
Tôn Tiểu Yến không trả lời. Thay vì trả lời thì nàng bỗng hỏi: “Ngươi... Đầu ngươi không có bị sao đấy chứ?“.
“Khì...” Hồi đáp Tôn Tiểu Yến là một tiếng cười khẽ.
“Ngươi cười cái gì? Ta đang hỏi ngươi đấy!“.
Lăng Tiểu Ngư lắc đầu, nhưng không giải thích gì thêm.
“Tên ngươi là Tôn Tiểu Yến sao?“.
“Di! Ngươi... ngươi sao lại biết tên ta?!” Tôn Tiểu Yến cảm thấy rất ngạc nhiên. Theo như nàng nhớ thì ở cả ba lần Lăng Tiểu Ngư thức dậy trước đó, nàng đều chưa hề nói ra danh tánh a.