Hỗn Độn là linh chủng sinh ra từ thuở hồng hoang, khi thiên mới khai, khi địa mới lập, có thể nói, nó là một trong những tồn tại thuộc vào hàng xa xưa nhất. Ấy thế mà đến chính nó cũng không thể nhận thức được hình tướng của hỗn nguyên chi lực, như vậy, chỉ có một cách để giải thích: ở thời đại nó sinh ra, hỗn nguyên chi lực đã không ai còn thấy nữa. Nói cách khác, hỗn nguyên chi lực này đã tồn tại trước cả hồng hoang, hoặc... ở thế giới này của nó, hỗn nguyên chi lực vốn là chưa bao giờ xuất hiện qua. Nếu đúng là vậy thì xem ra Lăng Tiểu Ngư, nguồn gốc của hắn thực chẳng ở đây, trong thế giới này. Có thể hắn đến từ một nơi nào đó xa xôi hơn, cổ lão hơn.
Lăng Tiểu Ngư, đến cùng thì hắn là tồn tại bậc nào? Là Chí Thượng của nơi nào?
Đáp án có lẽ cũng chỉ có thể chờ hắn hoặc Gia Gia khôi phục ký ức tiền kiếp mới biết được.
Còn hiện tại...
Cuộc chiến đã chính thức nổ ra. Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia, Thiên Hồ Nguyệt, cả ba đã đồng loạt xuất thủ tấn công quỷ diện nhân. Bằng những đòn đánh mạnh mẽ nhất.
Ba vị chân nhân cảnh hậu kỳ cùng hợp lực, khí thế to lớn bậc nào có thể nghĩ. Bảo chấn nhiếp thế nhân cũng chẳng ngoa.
Chỉ có điều... quỷ diện nhân, hắn không phải dạng vừa, một đối thủ dễ chơi. Hắn rất khó xơi. Bằng chứng là lúc này, qua cả đỗi bị mấy người Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia, Thiên Hồ Nguyệt vây công mà hắn vẫn như cũ bình yên vô sự. Nói gì thương tổn, ngay một sợi tóc hắn còn chẳng mất nữa là.
Tạm tách ra khỏi đợt quần công, quỷ diện nhân xem thường: “Lăng Tiểu Ngư, các ngươi chỉ có bao nhiêu đó thực lực thôi sao? Thật là khiến ta thất vọng“.
Không thấy hồi âm, quỷ diện nhân nói tiếp: “Lăng Tiểu Ngư, đừng trách ta không cho các ngươi một cơ hội. Biết điều thì đem thân xác Ái Chân Kha Lạc Hoàng giao ra rồi buông tay chịu trói, ta sẽ mở lòng từ bi mà tha cho các ngươi một mạng!“.
“Buông tay chịu trói?” - Thiên Hồ Nguyệt hừ lạnh - “Ác tặc, ngươi cho mình là ai?“.
Quỷ diện nhân nghe vậy thì liền chuyển mắt nhìn sang. Hắn im lặng vài giây, rồi bật cười.
“Ta là ai? Ha ha ha...!“.
“Các ngươi muốn biết ta là ai?! Tốt! Ta sẽ cho các ngươi biết ta là ai!“.
Dứt câu, quỷ diện nhân liền hành động. Không phải tấn công mà là đứng yên tại chỗ, thi triển thần thông.
Đầu tiên, hắn chắp tay trước ngực, sau đó thì nhắm mắt, miệng râm ran những câu từ tối nghĩa. Thanh âm rất giống khi người đọc kinh phật.
“Soạt!“.
Vở cũ tái diễn, Lăng Tiểu Ngư vừa thấy quỷ diện nhân bên kia đứng bất động thì lập tức xách Linh Ngục Trường Qua lao tới. Phía sau hắn, Huyền Long, Gia Gia, Thiên Hồ Nguyệt cũng tức tốc lao theo.
Nhưng, ngay tại khoảnh khắc mới vừa tiếp cận, khi những đòn công kích của bọn họ còn chưa kịp chạm vào người quỷ diện nhân thì dị biến bỗng nổi lên. Từ trên người quỷ diện nhân, kim quang bất ngờ đại phóng. Lực lượng lớn tới nỗi buộc cho mấy người bọn họ phải gấp rút thoái lui.
Trong vầng sáng chói loà, bóng dáng quỷ diện nhân dần hiện rõ. Hắn đang chậm rãi đạp bước giữa không. Nhưng... không chỉ mỗi mình. Phía sau hắn còn có một thứ khác. Đó là một hư ảnh phật đà ba đầu sáu tay, cao hơn ba mươi thước, toàn thân lấp lánh kim quang, thần thái uy nghi vô cùng.
“Phật tướng!“.
Trông thấy hư ảnh tôn phật đà ba đầu sáu tay kia, nội tâm Lăng Tiểu Ngư càng thêm trầm trọng.
“Thật không ngờ ngươi lại là cao phủ phật môn“.
“Cao thủ phật môn?“.
Quỷ diện nhân mỉm cười: “Lăng Tiểu Ngư, nói vậy e còn hơi sớm“.
Sớm?
Lăng Tiểu Ngư có phần nghi hoặc. Hắn không hiểu đối phương có ý gì. Dẫu vậy, hắn cũng thôi không hỏi han hay là dò xét chi nữa. Căn bản là chẳng đủ thời gian.
Bên kia, quỷ diện nhân đã bắt đầu triển khai công kích rồi.
...
Dưới sự thao túng của quỷ diện nhân, phật tướng không ngừng xuất thủ. Sáu cánh tay của nó, mỗi cái một hướng, hết đông đến tây, hết nam tới bắc, liên tục giáng xuống đầu địch nhân.
Đám người Lăng Tiểu Ngư, bọn họ dĩ nhiên đã cố gắng chống đỡ, ra sức phản kích, thế nhưng là... tác dụng dường như không quá lớn.
Phật tướng, nó vẫn sừng sững ngay đó, toàn thân chẳng sứt mẻ miếng nào.
...
“Hừm...“.
Xen giữa những tiếng nổ đinh tai, những lần chạm trán ồn ào, một thanh âm trầm thấp chợt cất lên. Nơi phát là từ trong miệng quỷ diện nhân.
Hắn... có vẻ không được hài lòng. Nguyên do hẳn là bởi vì phật tướng vẫn chưa thể thương tổn được đám người Lăng Tiểu Ngư.
Tâm niệm khẽ động, hắn nhanh chóng bắt quyết, há miệng phun ra một giọt máu tươi.
Giọt máu nọ vừa ra thì liền chia tách, một hoá thành năm. Kế đấy, theo tiếng hô của quỷ diện nhân, chúng đồng loạt gia tăng kích thước. Nháy mắt sau, năm thân ảnh huyết nhân đã liền xuất hiện. Tên nào tên nấy vậy mà đều sở hữu khí tức chân nhân cảnh hậu kỳ...
Ghê gớm. Thật sự là rất ghê gớm. Chẳng cần gì khác, chỉ bằng vào hai đại thần thông phật tướng và huyết nhân mà quỷ diện nhân vừa mới thi triển ra thôi cũng quá đủ để xếp hắn vào hàng đỉnh cấp, vị thế ngang tầm với nhất giáo chi chủ Đồ Tam Nương, với nhất tộc chi vương Thiên Hồ Đại Mi rồi.
Đạo hạnh kẻ này, khẳng định đã không thua kém ai ở thời đại này.
Nói quá?
Nếu vẫn cho rằng quỷ diện nhân chưa xứng vậy thì hãy xem tiếp điều mà hắn đang làm.
Đúng vậy. Phật tướng, huyết nhân, chúng vẫn chưa phải toàn bộ. Tiếp sau hai đại thần thông ghê gớm ấy, quỷ diện nhân đã nhanh chóng thi triển thêm một đại thủ đoạn nữa.
Trong kim quang rực rỡ, hắn ngự giữa không trung, hô to một tiếng: “Khởi!“.
Tức khắc, một mảng thiên địa liền biến sắc. Ngày hoá thành đêm, mây đen giăng kín...
Thế rồi, từ trong đám mây, lôi điện không ngừng hội tụ, tựa như dòng nước chảy về phía quỷ diện nhân, được hắn giữ ở trong tay.
Khống lôi! Quỷ diện nhân hắn vậy mà có thể khống lôi!