Bên trong Phí Long Sơn, trường giết chóc đẫm máu vẫn đang tiếp tục diễn ra. Phần Hương Cốc, Hoả Linh Môn, Thiên Tinh Tông hay thậm chí là hai đại thế lực Bích Du Cung và Đao Tông Sơn, không kể là đệ tử phái nào, hễ phàm là kẻ từ bên ngoài tới thì đều trở thành mục tiêu săn giết của Mạn Đà Sơn Trang. Môn phái này, bọn họ đã xuất ra toàn bộ lực lượng tinh anh của mình, lại còn thêm cả cao tầng trưởng bối, có thể nói lần này Mạn Đà Sơn Trang thật đã tất tay hành động.
Người chết nhiều là vậy, thế nhưng đến tận lúc này Ngọc Vô Tâm vẫn chưa bị một tên đệ tử nào của Mạn Đà Sơn Trang thăm hỏi. Nàng quá may mắn chăng?
Thật ra cũng không hẳn. Thay vì may mắn thì nên nói Ngọc Vô Tâm cẩn trọng thì đúng hơn. Từ sau lần nhìn thấy ba tên đệ tử Phần Hương Cốc bị Tô Sáng của Mạn Đà Sơn Trang giết chết thì trong lòng Ngọc Vô Tâm đã nổi lên bất an. Cũng vì lẽ đó mà nàng luôn đề cao cảnh giác.
Không giống với các tu sĩ xui xẻo khác, mỗi một bước đi nàng đều vô cùng cẩn thận, chỉ cần có gió thổi hay ngọn cỏ lay động thì lập tức ẩn nấp ngay. Với thần thức có thể sánh ngang với Vấn đỉnh sơ kỳ, nàng không khó để phát hiện ra hành tung của những tu sĩ Mạn Đà Sơn Trang chạy về phía mình. Thành thử cho dù đối phương có lòng truy sát cũng không thể tìm ra tung tích nàng được.
Song, tránh được vỏ dưa chưa chắc đã qua được vỏ dừa. Mới rồi phát hiện ra một đám tu sĩ Mạn Đà Sơn Trang, vì né tránh bọn họ mà Ngọc Vô Tâm nàng đã đi vào địa phận của một con yêu thú đáng sợ.
Yêu thú này hình dạng xấu xí, trông rất giống con cóc nhưng thân hình còn to hơn cả một nam nhân trưởng thành, hiện nó nằm chắn ngay trước mặt Ngọc Vô Tâm, miệng phát ra âm thanh “ọc ọc” khó nghe...
Bích Độc Thiềm Thừ! Một loại yêu thú am hiểu độc thuật rất khó chơi!
Ngọc Vô Tâm trước có xem qua tư liệu về loại yêu thú này nên lúc này khuôn mặt lại càng thêm trầm trọng. Nàng đã toan bỏ đi, song đối phương lại không có ý để cho nàng chạy. Trông nó lù đù như vậy mà di chuyển nhanh vô cùng, Ngọc Vô Tâm chỉ vừa mới quay đầu thì nó đã phóng qua ngăn chặn ngay.
Vạn vật tương sinh tương khắc, tu tiên giả săn giết yêu thú lấy tài liệu thì yêu thú cũng thích ăn thịt tu tiên giả do bọn họ tu luyện hấp nạp linh khí, lại dùng các loại đan dược nên đối với yêu thú thì đây chính là vật dược tốt nhất. Càng thôn phệ được nhiều tu tiên giả thì yêu thú càng mau chóng tiến giai.
Ngọc Vô Tâm thì lại càng khỏi nói. Nhờ có công năng tính chế thần kỳ của bạch liên hoa mà nàng sở hữu rất nhiều đan dược trung phẩm, thậm chí thượng phẩm, cũng vì vậy mà thường xuyên dùng đan như ăn kẹo hồ lô, linh lực ẩn chứa trong cơ thể tinh thuần vô cùng. Trong mắt Bích Độc Thiềm Thừ thì Ngọc Vô Tâm nàng chính là một con mồi béo ngậy a. Nó làm sao có thể bỏ qua cho được.
“Ọc!“.
Bích Độc Thiềm Thừ thè cái lưỡi xanh lét kêu một tiếng khó nghe, tựa hồ sắp xuất thủ.
Ngọc Vô Tâm thấy thế thì chân mày khẽ nhíu. Theo những gì quan sát được thì nàng và yêu thú này có thực lực tương đương nhau, nhưng nếu dựa vào Linh khí, phù chú các loại, lại cộng thêm linh trí yêu thú không cao, một khi giao chiến nàng tin mình sẽ giành thắng lợi. Song lúc này Phí Long Sơn đang rất bất ổn, nguy cơ khắp nơi. Đấu pháp với con Bích Độc Thiềm Thừ này, rủi gây ra động tĩnh khiến cho các tu sĩ khác chú ý thì thật không hay. Thêm nữa sau khi giao đấu xong thì pháp lực của nàng cũng sẽ bị hao tổn, nếu gặp kẻ có lòng dạ bất chính thì nguy càng thêm nguy...
“Ọc!“.
Không đợi cho Ngọc Vô Tâm kịp suy nghĩ xong thì từ nơi đối diện Bích Độc Thiềm Thừ đã phát động tấn công. Từ trong cái miệng rộng của nó, một đạo sương mù tanh hôi đậm đặc màu xanh bay ra, lao thẳng về phía Ngọc Vô Tâm.
Nét mặt khẽ biến, Ngọc Vô Tâm vội thoái lui về phía sau, đồng thời xuất ra một tấm linh phù đem linh lực rót vào rồi ném ra, miệng hô một tiếng: “Hoá!“.
Tức khắc, tấm linh phù bốc cháy, trên không chợt xuất hiện hai chữ màu vàng cực lớn. Kim tự này phát ra kim quang ẩn chứa linh lực nồng đậm, ánh sáng chiếu đến chỗ nào thì sương mù chỗ đó liền bị xua tan.
Phù lục này có tích chất phụ trợ chuyên khu độc và bài trừ quỷ đạo. Trong đấu pháp với tu tiên giả thì không có tác dụng song đối với yêu thú có kịch độc hoặc âm hồn quỷ vật thì lại hiển lộ đại thần thông.
Ngọc Vô Tâm khẽ phất ống tay áo một cái đem một sợi màu đen tế ra. Sợi dây này chính là một kiện thượng phẩm Linh khí uy lực không tồi.
Chỉ thấy sợi dây đón gió hóa dài rồi như linh xà xuất động bay tới muốn quấn lấy Bích Độc Thiềm Thừ, đáng tiếc đã bị con yếu thú này tránh được.
Trái với dáng hình thô kệch, Bích Độc Thiềm Thừ di chuyển vô cùng linh hoạt. Liên tiếp sợi dây màu đen và thanh phi kiếm của Ngọc Vô Tâm, toàn bộ đều bị né đi một cách điệu nghệ. Né xong, nó lại há miệng phun ra một hạt châu màu đen to cỡ nấm tay giao chiến với phi kiếm.
Yêu đan!
Tâm tư máy động, Ngọc Vô Tâm vươn tay đánh ra một đạo pháp quyết, thao túng sợi dây màu đen truy kích Bích Độc Thiềm Thừ.
Không may thay, động tác của con yêu thú này linh hoạt vô cùng, sau mấy bận tung chiêu liên tiếp mà Ngọc Vô Tâm vẫn chưa thương tổn gì được nó. Bất giác cõi lòng nàng trầm xuống.
Nãy giờ giao chiến đã gây ra động tĩnh không nhỏ, nếu không mau chóng giải quyết chỉ sợ sẽ có người tìm tới...
“Phải xuất đại thủ đoạn thôi!“.
Đã có chủ ý, Ngọc Vô Tâm liền thò tay vào túi trữ vật lấy một tấm linh phù ném ra.
“Grào... ào...!“.
Một con bạch hổ quanh thân bao bọc hoả diễm cùng khôi giáp xuất hiện cất tiếng rống uy mãnh lao vào tấn công Bích Độc Thiềm Thừ.
Đây chính là Thiết Giáp Bạo Viêm Hổ đã tiến giai, yêu thú cùng cấp với Bích Độc Thiềm Thừ!
“Grào!“.
“Ọc!“.
Có Thiết Giáp Bạo Viêm Hổ trợ giúp, chiến cục loáng cái đã thay đổi hoàn toàn. Nhân lúc Bích Độc Thiềm Thừ đang bận quần nhau với bạch hổ, Ngọc Vô Tâm thao túng sợi dây màu đen đem nó trói giữ. Kế đó từ ống tay áo nàng một thanh phi kiếm bay ra, nháy mắt đã xuyên thủng thân mình yêu thú làm tinh huyết tanh hôi của nó phun ra tung toé.
“Chết đi!“.
Chẳng muốn cho Bích Độc Thiềm Thừ có cơ hội tung thâm hậu chiêu gì nữa, Ngọc Vô Tâm nắm lấy bán nguyệt đao lao tới, một đao đem đầu nó cắt đoạn.
Thu hồi Thú hồn phù cùng các kiện Linh khí, Ngọc Vô Tâm khẽ vẫy tay cuốn Yêu Đan lại quan sát một chút rồi nhanh chóng cất đi, xoay lưng rời khỏi chỗ này.
Chưa đến một khắc sau, từ trên không trung có mấy đạo độn quang hạ xuống, vị trí đúng ngay bãi chiến trường của Ngọc Vô Tâm và Bích Độc Thiềm Thừ.
“Là Bích Độc Thiềm Thừ“.
Mấy tên đệ tử Mạn Đà Sơn Trang đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều hiện vẻ ngưng trọng. Có thể sát diệt loại yêu thú này thì khẳng định thực lực không kém, thêm nữa từ dấu vết lưu lại thì rõ ràng chiến cục kết thúc khá nhanh, chẳng lẽ là cao thủ Vấn đỉnh...
“Lưu sư huynh, chuyện này...“.
“Nhanh thông báo cho các vị sư thúc, không thể để cho tu sĩ bậc này thoát khỏi Phí Long Sơn, nếu không hậu hoạ khôn lường“.
...
Trong khi đó, tại một góc khác của Phí Long Sơn.
Dưới sự bao vây tiêu diệt của đám tinh anh đệ tử Mạn Đà Sơn Trang, có một bộ phận không nhỏ tu sĩ các phái đã chạy tới chỗ này. Đếm sơ nhân số cũng trên ba chục người, trong đó cầm đầu là năm người đang ngồi trên một tảng đá lớn. Cao Trường Phong của Đao Tông Sơn, Bạch Tề, Liễu Phù Dung của Bích Du Cung, bọn họ cũng đang hiện diện tại nơi này.
Không như những tu sĩ khác, thời khắc này thần sắc Liễu Phù Dung vẫn lãnh đạm như trước, chẳng nhìn ra chút khẩn trương lo lắng nào. Có lẽ ngoài thân thể tuyệt mỹ ra thì khí tức lãnh ngạo cũng là bẩm sinh mà có đi.
Chỉ có điều, khuôn mặt dẫu có lãnh đạm thì y phục của Liễu Phù Dung cũng không sạch hơn người khác được bao nhiêu, bên trên máu đã nhuộm đỏ ít nhiều. Xem ra là đã bị thương...