Tiểu nhân?
Lăng Tiểu Ngư nhẩm lại, nhưng không nói gì.
Giận?
Không. Hắn đâu phải Thiên Hồ Nguyệt. Hoàn toàn trái lại, sau khi nghe câu mắng chửi kia của Thiên Hồ Nguyệt, Lăng Tiểu Ngư hắn lại bỗng thấy trong lòng có gì đó chút vui vẻ.
“Thiên Hồ Nguyệt này... cũng thú vị lắm“.
...
Tạm gác lại chuyện của nhị công chúa Thanh Khâu, Lăng Tiểu Ngư đem tiếu ý thu hồi, bước lại chỗ Gia Gia.
“Gia Gia, thế nào rồi?“.
“Còn đau.” Tay xoa trán, Gia Gia đáp gọn.
Nghe thế, Lăng Tiểu Ngư mới nói rõ hơn: “Gia Gia, ta không hỏi cảm giác của ngươi. Ý ta là cấm chế. Bây giờ nó thế nào rồi?“.
“Cấm chế? Ý ngươi là cấm chế?” - Gia Gia có chút bất mãn - “Hứ... Còn tưởng Tiểu Ngư ngươi quan tâm ta“.
“Cái đó... Gia Gia, ta tất nhiên là rất quan tâm ngươi. Chỉ là ta thấy ngươi cũng không có bị thương gì...“.
“Cái gì mà không bị thương? Lúc nãy cấm chế bạo tạc, nếu ta không nhanh chân thì giờ này đã thịt nát xương tan rồi đấy!“.
...
“Được rồi được rồi... Ta đã sớm biết Tiểu Ngư ngươi là kẻ không có tình nghĩa...“.
Thái độ thì hằn học như vậy, nhưng rốt cuộc Gia Gia vẫn lựa chọn nói ra: “... Ngươi muốn biết thì ta nói cho ngươi biết. Sau khi bị ta đem những điểm mấu chốt phá đi, cái cấm chế kia hiện giờ coi như vô dụng rồi“.
“Gia Gia, ý ngươi là bây giờ chúng ta đã có thể mở lớp cửa đá kia ra?“.
“Ừ“.
Có được cái gật đầu xác nhận, Lăng Tiểu Ngư cuối cùng cũng đã có thể nở ra một nụ cười đúng nghĩa.
Thái âm chi lực, hắn đã sắp thu lấy được rồi.
“Yến cô cô, người hãy đợi con thêm một chút nữa. Chỉ cần đột phá, Tiểu Ngư nhất định sẽ lập tức trở về Thiên Kiếm Môn để mang người đi“.
...
Thân là người sở hữu hỗn nguyên chi lực, Lăng Tiểu Ngư có thể đem hầu hết lực lượng trên thế gian luyện hoá, tiến hành hấp thụ. Tuy nhiên, do bản chất quá đỗi cường đại của hỗn nguyên chi lực mà trong quá trình chuyển đổi, giữa trước và sau sẽ có sự chênh nhau rất lớn. Nguồn lực lượng được thu vào, ban đầu có thể là một hồ nước, nhưng sau khi trải qua tinh lọc, luyện chế, thời điểm trở thành một phần của hỗn nguyên chi lực thì số lượng còn lại, e một lọ nước nho nhỏ còn chưa đến.
Chính bởi sự chênh lệch quá lớn ấy nên để có thể đề thăng cảnh giới, Lăng Tiểu Ngư sẽ phải hao tốn rất nhiều thời gian và công sức. Đồng nghĩa, ngày hắn có thể đường đường chính chính trở lại Thiên Kiếm Môn để đưa Lăng Ngọc Yến đi, nó sẽ còn rất lâu nữa.
Tất nhiên, đó là xét theo tốc độ tu luyện bình thường, khi không có một nguồn lực lượng đặc biệt nào. Bằng hiện tại, khi mà thái âm chi lực đã ở ngay trước mắt, mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều.
Thái âm chi lực, cấp bậc tuy vẫn xếp phía sau hỗn nguyên chi lực, nhưng so với các loại lực lượng trong thời đại ngày nay thì đã cao hơn không biết bao nhiêu lần. Nên nhớ, nó là thứ từng xuất hiện tại thuở hỗn mang, khi trời chỉ vừa mới khai, đất chỉ vừa mới mở.
Lăng Tiểu Ngư tin, chỉ cần có sự trợ giúp của thái âm chi lực, cộng thêm thuần âm chi lực từ tử tinh cầu của Gia Gia, rất nhanh thôi hắn sẽ liền đột phá...
“Thái âm chi lực, hy vọng số lượng sẽ không quá ít“.
...
Phấn khởi, trông đợi, đấy là tâm trạng của Lăng Tiểu Ngư lúc này. Có điều, hắn vui không có nghĩa người khác cũng vui. Hoàn toàn trái lại, Thiên Hồ Nguyệt, nàng đang rất lo ngại. Và cả thắc mắc nữa.
Cấm chế không thể phá nay đã chính thức bị phá, thứ mà Lăng Tiểu Ngư muốn tìm thì hiện cũng đã kiếm được. Vậy, sau khi đạt thành mục đích, kết cục sẽ là gì?
Lăng Tiểu Ngư, hắn sẽ làm gì hai tỷ muội nàng?
...
“Nguyệt cô nương“.
Trong lúc Thiên Hồ Nguyệt còn đang bận suy tính thì bên tai, tiếng của Lăng Tiểu Ngư chợt truyền tới.
Hắn chỉ lên trên, nơi thác nước đã bị biến dạng khá nhiều, nói tiếp: “Bây giờ chúng ta phải lên đó“.
“Thì sao?” Thiên Hồ Nguyệt hỏi lại.
Và rất nhanh đã có hồi đáp: “Không có gì. Ta chỉ muốn hỏi xem Nguyệt cô nương có muốn ta mang lên hay không thôi“.
“Không cần. Ta muốn ở đây“.
Lăng Tiểu Ngư cười nhẹ, lắc đầu: “Nguyệt cô nương, cô nương thừa biết điều đó không được“.
Quay sang Gia Gia, hắn bảo: “Gia Gia, ngươi mang các nàng lên đi“.
“Ta?” - Gia Gia chỉ tay vào mặt mình, đặt nghi vấn - “Tại sao lại là ta mang mà không phải ngươi mang?“.
“Người ta không thích bị ta đụng chạm“.
“Nhưng mà ta...“.
“Thôi nào Gia Gia, ngươi và các nàng đều là nữ nhân. Nữ nhân nên giúp đỡ nữ nhân“.
“Ta...“.
Kháng nghị bất thành, sau cùng, Gia Gia chỉ đành bóp bụng nghe theo. Nó phùng mang, chân hướng tỷ muội Thiên Hồ tiến lại. Đầu tiên, nó liếc Thiên Hồ Nguyệt, kế đấy thì bước vòng ra sau, đặt tay lên người Thiên Hồ Cổ.
Rồi... vèo một cái, nó đã mang Thiên Hồ Cổ bay đi. Chừng khi đáp xuống, ở bên kia thác nước, nó dùng tay làm loa, đem lời truyền ra:
“Tiểu Ngư! Thiên Hồ Nguyệt kia ngươi tự lo đi! Ta sẽ không mang nàng lên đâu!“.
...
Lăng Tiểu Ngư im lặng. Hắn đã không ngờ được sự thể sẽ thành ra như vầy. Gia Gia, nó vậy mà...
“Rõ ràng biết Thiên Hồ Nguyệt rất có thành kiến với ta mà còn đem nàng phó thác cho ta. Gia Gia ngươi đúng là rất tốt a...“.
“Thôi vậy. Cùng lắm lại nghe người mắng vài câu...“.
Nghĩ thông, Lăng Tiểu Ngư thầm thở ra một hơi, lấy lại tinh thần. Hắn quay mặt nhìn sang Thiên Hồ Nguyệt.
“Đừng nghĩ đụng vào ta“.
“Thật sự không thể?“.
Thiên Hồ Nguyệt quả quyết: “Lăng Tiểu Ngư, ngươi nếu lại đụng vào ta một lần nữa, thì ta... A!“.
Đang nói giữa chừng, Thiên Hồ Nguyệt đột nhiên la lên. Thì ra, bờ eo thon thả của nàng, nó vừa mới bị người quàng tay ôm lấy.
“Lăng Tiểu Ngư, buông...!“.
...
“Soạt!“.
“Bịch!“.
Bởi do vùng vẫy nên thời điểm vừa được ai kia thả ra thì Thiên Hồ Nguyệt liền mất thăng bằng, dẫn đến té ngã.
Thấy tỷ tỷ mình như vậy, đã được Gia Gia mang lên trước, Thiên Hồ Cổ mới vội chạy tới đỡ.
“Nhị tỷ, tỷ có sao không?“.
Thiên Hồ Nguyệt nghe rõ, nhưng không đáp. Nàng chỉ nhìn chằm thân ảnh nam nhân ở gần đó. Dĩ nhiên là bằng ánh mắt đầy cừu hận.
Coi như chưa thấy gì, Lăng Tiểu Ngư điềm nhiên xoay người sang hướng khác. Hắn tiến lại gần lớp cửa đá, thoáng cảm nhận rồi hỏi, đối tượng chính thị Gia Gia: “Gia Gia, đều ổn rồi chứ?“.
“Tiểu Ngư ngươi yên tâm. Ta đã dùng linh nhãn xem kỹ rồi, sẽ không có nguy hiểm gì đâu“.
“Được rồi. Tiểu Ngư ngươi mở đi. Cánh cửa này được kiến tạo rất đặc biệt, ngươi chỉ cần đem nó nâng lên là được, không cần phá hủy đâu“.
“Ta biết rồi“.
Dứt câu, Lăng Tiểu Ngư liền thúc động lực lượng. Hắn đặt cả hai tay lên trên lớp cửa đá kiên cố trước mặt, chậm rãi nâng lên.
“Cánh cửa này... quả là không nhẹ“.
Kế bên, Gia Gia nghe vậy thì gật gù: “Phải a. Cánh cửa này thật sự rất nặng“.
“Gia Gia? Ngươi đã biết trước?“.
Lăng Tiểu Ngư tiếp tục truy vấn: “Ngươi cố ý phải không?“.
“Có đâu.” - Gia Gia chối bay - “Tiểu Ngư, ngươi đừng có nghĩ oan cho ta a“.
Thật oan sao?
Lăng Tiểu Ngư hắn muốn tin cũng khó.
“Càng ngày càng thích bày trò...“.
Sự thể chả đáng gì nên Lăng Tiểu Ngư cũng thôi không chấp. Hắn tập trung đem cửa đá nâng lên, chờ khi Gia Gia và tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ đã đi qua hết thì mới thả ra.
“Rầm!“.
Ngay lập tức, cánh cửa lại đóng chặt, tạo nên một tiếng đinh tai.
Nhưng, thật sự khiến đám người Lăng Tiểu Ngư ngạc nhiên, nó lại đến từ một khía cạnh khác. Không phải thanh âm mà là hình ảnh.
Những xác chết.
Hay đúng hơn là... những bộ xương người.