Trước câu hỏi của ân sư, Lăng Tiểu Ngư đã không nói gì. Cái im lặng của sự đồng tình. Và nó đã khiến cho Lăng Thanh Trúc cũng phải “câm nín” trong một vài giây.
Đối với sự tận tâm chăm sóc kia, Lăng Thanh Trúc nàng chẳng hề yêu cầu a.
“Tiểu Ngư Nhi.” - Mi chớp mấy lượt, qua một hồi lặng im ngồi nhìn, Lăng Thanh Trúc chợt hỏi - “Đầu ngươi có vấn đề hả?“.
Nàng nói tiếp: “Bị trọng thương, nằm bất động là ta chứ đâu phải ngươi. Ngươi nhịn ăn nhịn uống ngồi ở đây làm cái gì? Bộ tính cùng ta đồng cam cộng khổ luôn chắc?“.
“Sư phụ, đệ tử...“.
“Muốn nói gì thì nói ra đi. Ngươi đừng có ấp a ấp úng nữa được không?“.
...
“Sư phụ, nếu không phải vì đệ tử thì người cũng sẽ chẳng bị trọng thương. Người còn chưa hồi tỉnh, đệ tử làm sao có thể an nhiên mà ăn uống được“.
Sau khi nhận được câu trả lời từ đồ nhi, nếu nói Lăng Thanh Trúc không hề có tí cảm giác nào thì đó là nói dối. Thực tế thì nàng đã hơi hơi xúc động. Dường như trong cả đời mình, suốt mấy trăm năm nàng chỉ luôn một mình một bóng, chưa từng được người khác hết mực quan tâm giống như vầy. Cái cách Lăng Tiểu Ngư đêm ngày túc trực để trông nôm nàng, ngẫm... cũng có phần ấm áp.
“Gì chứ? Mình cũng đâu phải trẻ con mà cần có người quan tâm chăm sóc từng li từng tí như thế...“.
Gạt đi chút xúc động vừa trỗi lên trong dạ, Lăng Thanh Trúc mau chóng lấy lại bình tĩnh. Nàng nói với Lăng Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư Nhi, đầu ngươi thật sự là có vấn đề rồi“.
“Ta bị thương là do bị nữ nhân đeo mặt nạ quỷ kia ám toán, nhất thời không kịp trở tay chứ nào có can hệ gì với ngươi. Thêm nữa... tiểu tử ngươi nhịn ăn nhịn uống làm gì? Lẽ nào ta một tháng chưa tỉnh thì ngươi sẽ nhịn ăn nhịn uống một tháng, ta một năm chưa tỉnh thì ngươi sẽ nhịn ăn nhịn uống một năm? Ngươi tưởng ngươi là thần tiên chắc?“.
“Hừ... Càng nói càng bực. Ta biết Tiểu Ngư Nhi ngươi không phải người thông minh, nhưng đâu ngờ là ngươi ngốc tới độ này...“.
Bị ân sư liên tiếp phê bình, trách mắng, những tưởng Lăng Tiểu Ngư sẽ phải khó chịu, hoặc chí ít cũng chạnh lòng thì không, hắn chả có cảm xúc nào giống như thế hết. Trong lòng hắn thấy rất đỗi bình thường.
Đúng vậy. Miễn là Lăng Thanh Trúc bình an vô sự, hắn có bị nàng mắng thêm bao nhiêu lần nữa cũng được.
Quan sát thấy thần thái đồ nhi vẫn cứ “trơ trơ” như cũ, Lăng Thanh Trúc bất đắc dĩ, đành dừng lại, thôi không la mắng chi nữa.
“Đúng là đàn gảy tai trâu“.
Hậm hực thốt ra một câu như vậy xong, nàng dời đi ánh mắt, thay vì nhìn người thì bây giờ chỉ tự nhìn mình.
Nhưng rồi cũng chẳng được bao lâu, Lăng Thanh Trúc đã lại lần nữa ngẩng lên. Mặt nồng đậm hồ nghi, nàng truy hỏi: “Tiểu Ngư Nhi, ta nhớ thời điểm ở Ô Long Cốc, bộ đồ ta mặc có màu trắng mà, tại sao bây giờ lại biến thành màu lam?“.
“Sư phụ, chuyện đó...“.
Lời trong miệng Lăng Tiểu Ngư còn chưa kịp nói ra hết thì đã bị Lăng Thanh Trúc cắt ngang: “Tiểu Ngư Nhi, khai thật đi. Suốt hơn một tháng ngươi túc trực bên cạnh ta, rốt cuộc thì tiểu tử ngươi đã làm những gì? Có phải nhìn thấy ta dung mạo thiên tiên, dáng người mị hoặc nên đã cầm lòng không đặng mà động tay động chân gì đó đúng không?“.
“Sư phụ, đệ tử không có!“.
Tự dưng lại bị người cáo buộc, Lăng Tiểu Ngư vội thanh minh: “Sư phụ minh giám, đệ tử tuyệt đối chưa từng có ý nghĩ đen tối nào. Thời gian qua, trừ bỏ việc sắp xếp chăn gối, sửa lại đầu tóc cho người ra thì đệ tử chẳng động chạm gì nữa cả...“.
“Ngươi không động chạm thế sao quần áo của ta lại đổi màu?“.
“Sư phụ, y phục của người là do tứ sư tỷ đem thay“.
“Mộng Kiều?“.
Lăng Thanh Trúc dường như vẫn chưa tin tưởng lắm: “Thật là Mộng Kiều? Không phải ngươi?“.
“Không phải đệ tử. Đệ tử là nam nhân, sao có thể... có thể làm chuyện đó được“.
“À, cũng đúng. Tiểu Ngư Nhi ngươi lúc nào cũng “nam nữ thụ thụ bất thân” mà nhỉ. Suýt nữa thì ta quên...“.
Mấy lời vừa rồi, Lăng Thanh Trúc đương nhiên đã chẳng hề thành thật. Lăng Tiểu Ngư là người thế nào, Lăng Thanh Trúc nàng há đâu lại chẳng biết. Nói gì giúp nàng thay y phục, chỉ bảo hắn bế đi thôi thì mặt hắn cũng đã hồng tới tận mang tai rồi.
Bất quá là trêu đùa một chút thôi.
...
“Hừm...“.
Nhẹ hắng giọng, Lăng Thanh Trúc thay đổi đề tài. Nàng ngó xuống chiếc hộp đang nằm ở dưới bệ, cách Lăng Tiểu Ngư vài bước chân, thắc mắc: “Tiểu Ngư Nhi, hộp gì kia vậy?“.
Lăng Tiểu Ngư thoáng nhìn qua, rồi đáp: “Sư phụ, đó là thức ăn do Đại Trù sư huynh tự mình nấu“.
“Ồ... Là của Chu tiểu tử sao...“.
Trong lòng vừa có chủ ý, Lăng Thanh Trúc bảo: “Tiểu Ngư Nhi, đem đồ ăn lấy ra đi. Ta đói rồi“.