“Huyết Ngục Khai, Ma Thần Hiện!“.
Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng Âm Tiểu Linh thì dị biến liền phát sinh. Huyết Ngục Hoả Long Ấn sáng lên, con rồng tưởng chỉ là thứ vô tri bỗng bất ngờ cử động.
Thoát ly bảo ấn, hắc long tức thì biến đổi. Từ kích cỡ chỉ lớn bằng ngón tay, loáng cái nó đã dài đến mấy mươi thước. Màu sắc cũng là như thế, chuyển hẳn từ đen sang đỏ, trông yêu dị vô cùng.
Trong tiếng long ngâm chói tai, dưới sự thao túng của Âm Tiểu Linh, huyết long lao vào cuộc chiến, cùng đám quỷ binh tấn công quái thú.
Trước sự hợp công ấy, rất nhanh quái thú đã liền bị áp đảo. Hiện giờ, nó đã bắt đầu thoái chí, đang muốn đào tẩu.
Chỉ là... Âm Tiểu Linh sẽ để nó chạy sao?
Dám động đến Âm Tiểu Linh nàng, tất phải trả giá!
Đã sớm có phương án phòng bị, Âm Tiểu Linh vừa trông thấy quái thú thoái lui thì lập tức sử dụng huyết độn chặn đầu. Trên tay nàng, một cặp song hoàn chợt loé hung quang.
“Xẹt!“.
“Xẹt!“.
...
Cực kỳ nhanh gọn, chỉ một lát giao đấu thì trận chiến đã liền kết thúc.
Song hoàn trở về nơi tay, Âm Tiểu Linh liếc nhìn thi thể bị cắt đoạn của quái thú, hừ khẽ: “Nghiệt súc“.
...
“Làm bẩn hết pháp bảo của ta...“.
Âm Tiểu Linh đem vết máu dính trên song hoàn lau đi, kế đấy thì hướng không trung thu hồi huyết long cùng quỷ binh. Làm xong hết thảy, lúc này nàng mới ngó qua chỗ của Tô Đông Vũ... đã từng ở.
“Hừm... Lại để cho hắn thừa cơ chạy thoát“.
“Tô Đông Vũ, tốt nhất đừng để ta gặp lại ngươi, nếu không... Hừ!“.
...
...
Ba ngày sau, tại một góc khác của mật cảnh.
Đây là chỗ mà ba người Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù, Lệ Thắng Nam đang ở. Hang động? Không, bọn họ đang ở bên ngoài, dưới những tàn cây. Vị trí bây giờ của bọn họ, nó đã cách hang động lúc trước rất xa rồi.
Thật ra... đều là bất đắc dĩ cả. Vốn theo dự tính ban đầu, bọn họ chưa muốn dời đi sớm như vậy đâu. Nhưng nếu không di dời thì đúng là không được.
Số là hôm nay, có một chuyện rất ngoài mong đợi đã xảy ra. Từ đâu chả rõ, một bầy quái thú bỗng xuất hiện trước hang động. Nếu như đấy chỉ là trùng hợp, nếu như thần thông của bầy quái thú kia không quá ghê gớm thì đã tốt, đằng này...
Sự xuất hiện của bọn chúng là có chủ đích. Bằng một cách nào đó bọn chúng đã phát hiện ra hành tung của Chu Đại Trù và theo dấu tìm đến hang động. Có tất thảy năm con, trong đó hai con có lực lượng tương đương vấn đỉnh trung kỳ, một con vấn đỉnh hậu kỳ, một con ngang ngửa chân nhân sơ kỳ, và một con... Rất khủng bố. Theo như lời của kiếm linh Thiên Tà trong tay Chu Đại Trù thì tối thiểu cũng là chân nhân trung kỳ đỉnh phong.
Chân nhân trung kỳ đỉnh phong, đấy rõ ràng không phải loại địch nhân mà mấy người Lăng Tiểu Ngư có khả năng ứng phó được.
Dám đâu bảo lưu, tại thời điểm vừa bị phát hiện và bị đám quái thú tấn công, bọn họ lập tức dốc hết toàn bộ vốn liếng ra chống đỡ. Trong hiểm cảnh ngàn cân treo sợi tóc ấy, may mắn còn có Chu Đại Trù miễn cưỡng đứng ra ngăn chặn. Dựa vào thanh Đại bảo kiếm Thiên Tà, Chu Đại Trù đã một mình tiêu diệt được hai quái thú, một con vấn đỉnh hậu kỳ và một con chân nhân sơ kỳ. Phần Lăng Tiểu Ngư, hắn cũng giết được hai con quái thú cấp bậc vấn đỉnh trung kỳ.
Nhưng... đấy đã là tất cả những gì bọn họ có khả năng làm được. Năm con, bọn họ chỉ đủ năng lực tiêu diệt được bốn. Riêng quái thú tu vị chân nhân trung kỳ đỉnh phong cuối cùng... Trừ phi là Chu Đại Trù hoá thành Thao Thiết như cái cách đã từng làm bên trong Kiếm Mộ, thời điểm tiếp nhận khảo nghiệm của kiếm linh Thiên Tà; hoặc không thì Lăng Tiểu Ngư phải tiến hành câu thông với hai cỗ lực lượng kỳ dị bên trong hai dấu ấn hắc - bạch song ngư, chỉ có như vậy mới mong thắng được quái thú cấp bậc chân nhân trung kỳ kia.
Khổ nỗi, Lăng Tiểu Ngư, hắn không nguyện dùng cỗ lực lượng kia. Hắn sợ. Còn Chu Đại Trù thì càng khỏi nói, hắn biết đâu mà dùng. Khoảnh khắc ý thức của hắn hoá thành Thao Thiết, hắn nào có nhớ được chút gì. Thậm chí cho tới bây giờ, để tránh khiến cho kiếm linh Thiên Tà “tỉnh táo” trở lại, Chu Đại Trù hắn còn cố không nhắc đến nữa kia.
Quả là một hiểu lầm tai hại.
Có điều, nói đi cũng phải nói lại. Nếu như Chu Đại Trù nhận thức được lai lịch của bản thân, hắn liệu có dám bộc lộ?
Nên nhớ, trong dự ngôn mà Lý Bất Tri lưu lại đã đề cập rất rõ ràng, rằng sắp tới chính giáo thiên hạ sẽ phải đương đầu với bốn mối hoạ, đó là: Huyền Vũ, Cung Đâu, Thao Thiết và Song Ngư. Theo như lời ông, Thao Thiết và Song Ngư là hai mối đại hoạ, ghê gớm hơn rất nhiều so với Huyền Vũ - Cung Đâu.
Thế đấy. Đừng nói không biết, cho dù có biết thì Chu Đại Trù cũng chưa chắc đã dám để lộ. Lăng Tiểu Ngư là huynh đệ chí cốt, điều ấy không giả. Lệ Thắng Nam chẳng phải loại vong ân phụ nghĩa, đó cũng là thật. Nhưng... Thao Thiết, đấy là đại hoạ, là tai kiếp của chính đạo.