“Cô nương, cô tỉnh rồi à?“.
Hiện lên trong mắt Lăng Ba là một bà lão tuổi độ năm mấy sáu mươi, mái tóc hoa râm, mặt hằn in những dấu chân năm tháng, thoạt trông có phần tang thương khắc khổ. Dù vậy, nụ cười của bà thì lại đầy vẻ lạc quan.
“Ông lão, mau qua xem! Lăng cô nương đã tỉnh rồi!“.
Tiếng gọi của bà lão vừa dứt chưa bao lâu thì từ gian ngoài, một ông lão mặc hôi y cũ kỹ đi vào.
Tương tự người vợ của mình, mặt mũi ông cũng có phần khắc khổ, răng đã rụng ba chiếc, còn tóc thì cũng bạc trắng cả đầu.
Tiến đến bên giường, ông lão cúi nhìn cô gái vừa mới tỉnh dậy, vui mừng nói: “Cô nương cuối cùng cũng tỉnh rồi, thật tốt quá!“.
“Các người... khục khục...“.
“Cô nương, không cần gấp không cần gấp...“.
Tiếp lời ông lão, bà lão mới ngồi xuống, dang tay dìu đỡ cô gái: “Lăng cô nương, cô còn đang bị thương, đừng cử động mạnh“.
Lăng Ba một tay giữ lấy ngực, đợi cho hơi thở bình ổn lại thì hỏi: “Xin hỏi hai người là ai? Ta đang ở đâu?“.
“Ở đây là nhà của chúng ta. Lăng cô nương không cần lo lắng, cứ yên tâm tịnh dưỡng.” Bà lão nở nụ cười hiền hậu, đáp.
Lăng Ba đã hoàn toàn định thần, nghi hoặc: “Bà... bà sao lại biết ta họ Lăng?“.
Lăng Ba không thể không nghi ngờ. Nàng nhớ sau khi mình thoát khỏi Túy Hương Lầu, trên đường trốn chạy bởi mệt quá nên đã ngất đi. Hai ông bà lão này, nàng rõ ràng chưa từng gặp qua trước đó. Cứ cho là bọn họ đã cứu nàng, đưa nàng về đây, vậy thì cũng không có khả năng tận tường danh tính được.
Thấu hiểu nỗi nghi hoặc trong lòng Lăng Ba, bà lão mới giải đáp: “Lăng cô nương, là tướng công của cô nương nói cho chúng ta biết“.
Tướng công?
Lăng Ba lại càng thêm mờ mịt. Nàng đã xuất giá bao giờ mà có tướng công?
“Tướng... tướng công nào? Ta còn chưa...“.
“Còn chưa gì?” Lăng Ba nói chưa hết câu thì một giọng nam nhân đã cất lên, truyền vào tai nàng.
Giọng nói này...
Thanh âm quen thuộc làm Lăng Ba kích động. Chẳng màng thương tích trên người, nàng vịn vào giường, ý tứ muốn đứng lên.
“A...!“.
“Khục khục...“.
“Lăng cô nương, cẩn thận...” Ngó thấy Lăng Ba bởi động đến thương tích mà ho, hai ông bà lão mới lo lắng nâng đỡ hỏi han. Nhưng lời bọn họ nói, Lăng Ba dường như đã chẳng còn nghe được nữa rồi. Lúc này hai mắt nàng chỉ tập trung trên khuôn mặt một người...
Đã bao lâu rồi nàng chưa nhìn thấy bóng dáng thân quen này?
Nàng không nhớ nữa. Lăng Ba nàng...
Đây có phải thật? Hay chỉ là một giấc mơ?
“Bà lão, chúng ta ra ngoài thôi.” Rất có ý tứ, ông lão nắm tay người vợ già của mình kéo đi, nhường lại không gian cho đôi trẻ.
Tấm màn được vén lên rồi nhanh chóng buông xuống, Lăng Tiểu Ngư cầm theo một cái chén hướng chiếc giường tre tiến lại.
Lăng Ba thấy hết nhưng vẫn không nói gì. Nàng vẫn cảm thấy mình đang sống trong giấc mộng.
“Lăng Ba.” - Lăng Tiểu Ngư đặt chén thuốc xuống chiếc bàn nhỏ gần đó, nói - “Thái độ này là ý gì? Nhìn thấy mặt ta khiến nàng không vui sao?“.
Lăng Ba vẫn lặng im như cũ. Nhưng khác trước, thay vì chỉ ngồi yên thì nàng đã nâng tay. Một cách chầm chậm, run run, nàng chạm vào áo Lăng Tiểu Ngư. Rồi, nàng sờ lên khuôn mặt hắn. Bên má, cánh mũi, làn môi... Theo sự di chuyển của những ngón tay, nước mắt nàng cũng lặng lẽ chảy ra, xuôi hẳn thành dòng.
“G-Gi... Giá... Giáo...“.
“Giáo chủ”, Lăng Ba muốn gọi, nhưng môi mấp máy mãi mà vẫn chẳng thành câu. Cảm xúc của mình, Lăng Ba nàng cũng không rõ là gì. Loại tâm tình này nàng chưa bao giờ trải qua trước đây. Nó rất kỳ lạ. Vui không hẳn vui, buồn lại không phải buồn. Thế nhưng nó rất mãnh liệt, như muốn phá tan lồng ngực của nàng vậy...
Ngồi trên ghế, Lăng Tiểu Ngư nhẹ nhàng đưa tay vén mấy sợi tóc phủ trên má giai nhân, dịu dàng nói: “Đừng khóc. Bổn giáo chủ đã tới đón nàng rồi đây“.
“Giáo chủ!!“.
Câu nói của Lăng Tiểu Ngư giống như một lời xác nhận, để cho Lăng Ba biết rằng nàng cũng không phải nằm mơ, rằng giáo chủ đã tha thứ cho nàng, rằng... hắn vẫn muốn nàng bên cạnh. Đó là lý do vì sao Lăng Ba lại oà khóc. Sau bao đau khổ, tủi nhục, rốt cuộc... rốt cuộc nàng cũng có thể trở về được rồi.
Giáo chủ, Lăng Ba sẽ không bao giờ rời xa người nữa... Sẽ không bao giờ nữa...
...
Lăng Ba khóc, lệ rơi không ít. Đợi nàng phát tiết tâm tình xong thì chén thuốc trên bàn cũng đã nguội hẳn. Khẽ liếc qua nhìn nó, Lăng Tiểu Ngư lắc đầu: “Xem nàng kìa, khóc đến nỗi làm cho chén thuốc cũng nguội mất“.
Nói đoạn, hắn bưng chén thuốc lên, lấy muỗng múc đưa đến trước mặt Lăng Ba: “Có còn hơn không. Nào, há miệng“.
Lăng Ba im lặng làm theo, há miệng uống thuốc. Nhưng khi nước thuốc vừa chảy vào trong miệng thì nàng đã phải nhăn mặt nhíu mày.
Đắng quá.
Khó khăn nuốt xuống ngụm thuốc, Lăng Ba nói: “Giáo chủ, thuốc...“.
“Sao?“.
“Đắng“.
“Thuốc đắng dã tật“.
Lăng Tiểu Ngư chả có nửa điểm thương tình, tiếp tục cầm muỗng múc thuốc.
Nhìn chiếc muỗng đưa tới, Lăng Ba thực lòng e ngại.
“Giáo chủ... Người không có linh đan sao?“.
“Quên mang“.
Quên mang? Ánh mắt Lăng Ba liếc xuống chiếc không gian giới chỉ mà Lăng Tiểu Ngư đang đeo, âm thầm phủ định.
Giáo chủ đây rõ ràng là cố tình muốn cho nàng chịu khổ.
“Giáo chủ, không thể dùng đạo thuật chữa trị sao?“.
“Lặn lội đường xa, thân thể suy nhược, không tiện dùng“.
Nói dối. Lăng Ba thừa hiểu điều đó. Nhưng nàng không dám trách, cũng không dám vạch ra hay là truy hỏi gì. Lăng Ba nàng vốn dĩ là người có lỗi kia mà.
“Có lẽ giáo chủ vẫn còn giận mình.” Lăng Ba thầm nghĩ.
Hít nhẹ một hơi, nàng thôi không nói thêm gì nữa, há miệng uống thuốc.
Đắng... Rất là đắng... Nhưng không sao, có đắng hơn nữa Lăng Ba nàng cũng cam nguyện uống. Chỉ cần giáo chủ vẫn cần nàng, vẫn muốn nàng ở bên thì bắt nàng làm gì nàng cũng chịu. Đừng nói chỉ một chén thuốc, cho dù có là một ngàn chén thuốc đi nữa Lăng Ba nàng vẫn vui lòng đón nhận.
Thuốc của giáo chủ dẫu có đắng bao nhiêu thì so với nhân tâm hồng trần vẫn tốt hơn rất nhiều.
...
“Khà...“.
“Rất đắng?” Lăng Tiểu Ngư đem chén thuốc đã được người uống cạn bỏ lên bàn, hỏi.
Lăng Ba nhẹ gật đầu: “Đắng lắm“.
“So với những gì nàng đã trải qua thì thế nào?“.
“Giáo chủ, Lăng Ba sai rồi...“.
“Có còn muốn phiêu bạt hồng trần, đi tìm lý tưởng nhân sinh nữa không?“.
“Không đi nữa.” Lăng Ba lắc đầu, bất ngờ bước xuống giường, khụy gối quỳ “Giáo chủ, Lăng Ba cam nguyện chịu phạt“.
Lăng Tiểu Ngư trông thấy nàng như vậy thì không đành, lập tức đem nàng đỡ lên. Tay áp lên má, hắn cất giọng thâm tình: “Lăng Ba, nàng có biết ta rất yêu quý nàng không? Đối với ta nàng chính là trân bảo. Nàng bảo ta phạt nàng? Ta cũng muốn phạt nàng thêm nữa lắm. Thế nhưng nếu ta phạt nàng, nếu nàng đau, trong lòng ta sẽ càng đau hơn...“.
“Giáo chủ...“.
Lăng Ba nghe qua những lời ấy, nội tâm vô cùng xúc động. Chẳng màng chi lễ tiết, nàng dang tay ôm lấy Lăng Tiểu Ngư, siết chặt.
Nam nhân này chính là người vẫn luôn quan tâm nàng, yêu quý nàng. Không ai khác, chính hắn mới thực tâm trân trọng, gìn giữ cho nàng.
Giáo chủ, cả đời này Lăng Ba chỉ muốn ở bên cạnh người. Lăng Ba sẽ hầu hạ người, chăm sóc người. Cho tới già. Cho tới chết...