Ngoài miệng thì trách, tuy nhiên, ở trong lòng mình, Lăng Tiểu Ngư lại chả khó chịu một tí nào. Trái lại, đối với nghĩa vụ lau chùi này hắn còn có cảm giác hoài niệm. Hắn nhớ trước đây, lúc hắn còn nhỏ, trong những bữa cơm gia đình, Yến cô cô cũng thường hay lau mặt cho hắn giống như vầy.
Những ngày thơ ấu ấy, chúng vẫn luôn được lưu giữ trong tâm trí hắn, nơi cõi lòng hắn, chưa một lần phai nhạt...
...
Cúi nhìn “đứa trẻ” hiện mới ngả đầu lên chân mình, Lăng Tiểu Ngư theo thói quen đặt bàn tay lên trán nó, nhè nhẹ xoa.
Rồi, dưới yêu cầu của đứa trẻ ấy, hắn bắt đầu kể chuyện. Một trong những câu chuyện mà hắn đã từng nghe, và còn nhớ rõ...
“... Ngày xửa ngày xưa, trong thời kỳ hỗn mang, lúc đó có rất nhiều giống loài cường đại sinh sống, tạm gọi là linh chủng hồng hoang. Những hồng hoang linh chủng này, bọn chúng nắm giữ sức mạnh cực kỳ to lớn; đối với chúng, chuyện di sơn đảo hải kỳ thực cũng chỉ như con người đốn hạ một cành cây, xách lên một thùng nước, rất chi dễ dàng“.
“Cũng giống như người có tốt có xấu, linh chủng hồng hoang cũng có thiện có ác. Nổi danh nhất, cũng là mạnh mẽ nhất trong số các hung thú thì chẳng đâu khác ngoài Thao Thiết, Hỗn Độn, Cùng Kỳ và Đào Ngột“.
“Oa... Nghe rất lợi hại nhỉ“.
Nằm gối trên đùi Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia nghe hắn kể tới đấy thì xen vào: “Tiểu Ngư Tiểu Ngư, Thao Thiết, Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột, bốn con hung thú đó thực sự tồn tại hả?“.
“Đương nhiên. Có rất nhiều cổ thư, điển tịch ghi chép về chúng, thậm chí còn có tranh vẽ, phù điêu các thứ nữa“.
“Vậy hình dạng của chúng như thế nào? Tiểu Ngư, ngươi mô tả một chút đi“.
Lăng Tiểu Ngư mỉm cười, đáp: “Được rồi“.
Và như thế, hắn bắt đầu mô tả...
“Hmm... Trước tiên nói về Hỗn Độn“.
“Theo cổ thư chép lại thì Hỗn Độn là linh chủng hồng hoang có dáng như chó, lông dài, bốn chân, tương tự như gấu mà không có vuốt, có mắt mà không mở được, không thấy được, có tai mà không thể nghe, có bụng mà không có ngũ tạng. Con người không có cách nào nghe thấy nó, cũng không thể nhìn thấy nó. Nó thường hay cắn đuôi mình và ngửa mặt lên trời cười... Hỗn Độn không sống trong vô vi. Nếu như gặp người cao thượng, Hỗn Độn sẽ sát hại người đó. Nếu như gặp kẻ ác nhân, Hỗn Độn sẽ phù trợ kẻ đó.
Hỗn Độn bởi vì đã hỗn lại loạn cho nên hậu thế không cho rằng Hỗn Độn có phần người. Kỳ thực nó rất hung ác...“.
“Oa... Đáng sợ thật.” Gia Gia cảm thán, dáng vẻ như vừa được mở mang đầu óc.
Hiếu kỳ càng tăng nhiều hơn so với trước, nó hỏi: “Tiểu Ngư, Hỗn Độn hung ác như vậy, nó có ăn thịt người không?“.
“Tất nhiên là có“.
Lăng Tiểu Ngư mau chóng tiếp lời: “Bởi vì là một hung thú nắm giữ sức mạnh to lớn với sinh mệnh dài vô tận nên Hỗn Độn có thể tồn tại rất lâu. Hồng hoang cho đến thượng cổ, từ thuở sơ khai cho tới lúc con người xuất hiện, nó đã luôn là cơn ác mộng với thế giới này“.
“Chậc... Khủng khiếp quá“.
Gia Gia tặc lưỡi, rồi nói: “Tiểu Ngư, thế còn ba con hung thú kia thì sao? Bọn chúng so với Hỗn Độn có lợi hại hơn không?“.
“Cái này rất khó nói. Thao Thiết, Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột, tứ đại hung thú mỗi con đều nắm giữ thần thông to lớn, thọ nguyên vô tận, để kết luận ai cao ai thấp thực chẳng dễ. Huống hồ, bốn con hung thú này, bọn chúng lại khá hoà hợp. Nếu ta nhớ không lầm thì chúng chính là đồng bọn của nhau“.
“Còn vậy nữa“.
Gia Gia nhăn mày: “Một mình Hỗn Độn thôi ta đã thấy ghê gớm lắm rồi, nếu lại hợp tác với ba con kia nữa thì chẳng phải sẽ trở thành thiên hạ vô địch sao?“.
“Cái đó thì chưa hẳn“.
Lăng Tiểu Ngư cười ý vị, nhưng không giải thích gì thêm.
“Được rồi. Trước hãy để ta mô tả hết ba con hung thú còn lại cho ngươi nhận thức đã“.
...
“... Giống như Hỗn Độn, Cùng Kỳ bản tính cực kỳ hung ác. Nó có dáng như trâu, ngoại hình như hổ, khoác trên da lớp lông như nhím, trên lưng có cánh, bay được, tiếng kêu giống chó, thích giết người ăn thịt. Nghe nói Cùng Kỳ thường xuyên bay đến những nơi đánh nhau để ăn mũi của người tốt; nếu có người làm việc ác, Cùng Kỳ sẽ bắt dã thú tặng cho kẻ đó, đồng thời cổ vũ hắn làm nhiều chuyện xấu hơn“.
“Tiếp đến là Đào Ngột“.
“Trong quyển Thần Dị Kinh mà ta đọc có nói Đào Ngột là hung thú tướng hình đồ sộ, lông dài hơn hai thước, chân hùm mặt người, đuôi dài một trượng tám thước, nhiễu loạn thế gian, tính ngang tàng cố chấp...“.
“Thế còn Thao Thiết?“.
Đáp lại Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư đều đều cất giọng:
“Hmm... Sinh vật này mặt mày dữ tợn, hai mắt sáng ngời, dáng vẻ thịnh nộ, mũi lồi ra, hai tai như hai cục thịt; trên đầu có một đôi sừng uốn lượn, khá giống sừng trâu, hai chân cũng uốn lượn vô định phương hướng, móng sắc như móng hổ; miệng lớn nhe ra, răng nhọn như lưỡi cưa... Trong số tứ đại hung thú thì Thao Thiết được nhắc đến nhiều hơn cả, thậm chí có sách còn viết nó chính là thủ lĩnh của mọi điều hung bạo, tàn ác...“.
...
Gia Gia nằm im thêm một lúc để tiêu hoá hết những thông tin mình vừa tiếp nhận, chừng xong rồi thì mới hướng Lăng Tiểu Ngư đặt nghi vấn:
“Tiểu Ngư, bốn con hung thú kia kinh khủng như vậy, tại sao bây giờ lại biến mất? Từ nãy giờ ta toàn nghe ngươi nói nhắc đi nhắc lại cổ thư điển tịch...“.
“Chuyện này thật ra cũng không có gì khó hiểu“.
Lăng Tiểu Ngư nói trong khi những ngón tay vẫn đặt trên mái tóc màu vàng dày cộm của Gia Gia.
“Như lúc nãy ta đã đề cập qua, tương tự con người có tốt có xấu, linh chủng hồng hoang cũng có thiện có ác“.
“Thao Thiết, Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột, bọn chúng đích thị rất ghê gớm, tuy nhiên, còn chưa phải vô địch thiên hạ như ngươi nghĩ. Ngay thuở sơ khai, cùng với sự xuất hiện của tứ đại hung thú thì thiên địa còn sinh ra tứ đại linh thú nữa“.
“Bốn đại linh thú này gồm có Thương Long (hay còn gọi là Thanh Long), Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ. Theo truyền thuyết thì chúng là do linh khí của buổi sơ khai tụ lại mà thành, đại biểu cho ý chí của trời và đất, mang trọng trách trông coi và bảo vệ thế giới này, tránh để nó bị hủy diệt“.
“Tứ đại hung thú và tứ đại linh thú, một bên thì muốn thôn tính, tàn phá trong khi một bên lại một lòng muốn gìn giữ, bảo vệ, khỏi phải nghĩ, bọn chúng tất nhiên sẽ chẳng thể nào hoà hợp được“.
“Ngay từ lúc bắt đầu, tứ đại linh thú và tứ đại hung thú đã là đối trọng của nhau, luôn muốn tiêu diệt lẫn nhau. Cuộc chiến giữa chính và tà, giữa thiện và ác này đã kéo dài rất nhiều năm, từ hồng hoang cho đến thượng cổ... Cuối cùng, trải qua vô vàn tuế nguyệt, sau không biết bao nhiêu lần ác chiến, rốt cuộc thì tứ đại hung thú cũng đã bị tiêu diệt“.
“Tiểu Ngư, vậy còn tứ đại linh thú kia thì sao?“.
“Không rõ ràng lắm.” - Lăng Tiểu Ngư lắc đầu - “Cổ thư điển tịch không thấy đề cập, chỉ mơ hồ phỏng đoán là tứ đại linh thú sau khi tiêu diệt xong tứ đại hung thú thì chúng cũng lặng lẽ ẩn mình trong thiên địa. Từ đó đến nay chưa từng có ai nhìn thấy chúng hiện thân nữa“.
...
“Gô ô ô...“.
Miệng phát ra một thanh âm kỳ quái, trong tư thế thẳng cẳng xuôi tay, Gia Gia nhận xét: “Thương Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, tứ đại linh thú thật vĩ đại. Chúng nó đều là người, à không, đều là thú tốt... Giá mà Gia Gia gặp được chúng nhỉ“.
“Chuyện đó chắc là không thể“.
Như chợt nhớ tới gì, Lăng Tiểu Ngư hỏi: “Phải rồi Gia Gia, lần trước ta...“.
Lăng Tiểu Ngư đang nói bỗng ngưng, thần tình nghi hoặc. Mới vừa rồi Gia Gia chẳng hiểu tại sao lại đột nhiên bật dậy...
“Gia Gia, có chuyện gì vậy?“.
“Tiểu Ngư, tên sư huynh mập của ngươi tới tìm ngươi kìa“.
“Đại Trù sư huynh?“.
“Ừ.” - Gia Gia gật đầu, mày cau thấy rõ - “Nhưng mà... Tiểu Ngư à, bộ dạng của sư huynh ngươi không được tốt lắm. Hắn có vẻ rất gấp gáp...“.
Gấp gáp?
“Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?“.
Nội tâm chẳng hiểu sao lại có dự cảm không lành, Lăng Tiểu Ngư lập tức cáo từ: “Gia Gia, bây giờ ta phải về. Có gì mai ta lại đến“.
“Ừ, ngươi đi đi“.
Từ biệt xong, Lăng Tiểu Ngư liền nhanh chân chạy ra khỏi Phị Tinh Đới Nguyệt Động. Vừa lúc, Chu Đại Trù cũng chạy tới.
“Tiểu Ngư! Lão nhân gia xảy ra chuyện rồi!“.