Cũng chẳng biết quỷ diện nhân đã dùng bí thuật truy tung gì mà có thể tìm được vị trí của đám người Lăng Tiểu Ngư, cho dù bọn họ đã dịch chuyển bằng thông đạo không gian, đã ở khoảng cách rất xa.
Nhưng bất kể bí thuật ấy có là gì đi nữa thì tác dụng, tính ra cũng không nhiều.
Đồng ý là quỷ diện nhân đã tìm được vị trí của đám người Lăng Tiểu Ngư đấy, thế nhưng đám người Lăng Tiểu Ngư, bọn họ đâu có đứng yên để chờ quỷ diện nhân hắn truy tới.
Trên thực tế, bọn họ đã tiếp tục chạy. Chẳng phải phi hành hay độn pháp mà bằng thông đạo không gian. Gia Gia, nó lại tiếp tục khai mở. Tốc độ thì khỏi phải nói, nhanh hơn trước gấp cả chục lần.
Nếu như ban nãy, Gia Gia đã phải tốn cả chục giây mới bắt đầu mở ra được một lỗ nhỏ thông đạo thì bây giờ, thời gian để nó làm được, con số bất quá khoảng một giây mà thôi.
Một giây và mười giây, chênh lệch thật là nhiều lắm. Với tốc độ chóng vánh ấy, thử hỏi quỷ diện nhân há lại có thể truy tung được?
Thủ đoạn của quỷ diện nhân đúng rất ghê gớm, khó lường. Nhưng có lợi hại đến mấy thì hắn vẫn chỉ là người. Cảnh giới của hắn, nó có thể đã đã vượt qua mức chân nhân hậu kỳ, đã đặt nửa bước vào tiên nhân chi cảnh, nhưng bán bộ tiên nhân và chân chính tiên nhân, khoảng cách vẫn còn rất xa. Cái khác không nói, riêng ở khoản khai mở thông đạo không gian thì so với trình độ của Gia Gia hiện thời, quỷ diện nhân chắc chắn kém xa.
Quỷ diện nhân, hắn sẽ phải bỏ cuộc.
Và thực tế, hắn đúng là đã bỏ cuộc. Sau hai lần truy tung, đến lần thứ ba thì hắn đã vô phương dò ra vị trí của đám người Lăng Tiểu Ngư được nữa. Bọn họ đã ở quá xa rồi.
“Khốn kiếp!“.
“Thật khốn kiếp!“.
Tốn cả tháng trời bôn ba, hôm nay rốt cuộc cũng tìm ra được lăng mộ của Ái Chân Kha Lạc Hoàng, những tưởng sẽ thành công lấy tới, ai ngờ... Giữa đường lại nhảy ra một tên Lăng Tiểu Ngư, bị hắn phỗng mất tay trên, tâm trạng quỷ diện nhân hiện thế nào có thể nghĩ.
Hắn rất căm hận.
Phải biết, thân xác của Ái Chân Kha Lạc Hoàng có ý nghĩa vô cùng to lớn đấy. Nàng ta là thái âm chi thể, công pháp tu luyện là Thiên U Minh Ngọc Công, thời điểm bị đưa vào lăng mộ tu vi còn sắp đột phá lên Huyền ma chi cảnh nữa... Mặc dù hôm nay, thời đại đã khác, năm tháng đã trôi qua quá nhiều, Ái Chân Kha Lạc Hoàng cũng chắc chắn đã hao tận thọ nguyên, nhưng sinh mệnh dẫu tắt thì thân thể vẫn còn đó. Với thái âm chi thể, với thịt da xương cốt đã được Thiên U Minh Ngọc Công cải biến cộng thêm sự bảo quản của Vực Quan cùng bảo vật Cung Đâu, cấm chế, quỷ diện nhân tuyệt đối khẳng định thể xác của nàng vẫn hoàn hảo vẹn nguyên...
“Chủ nhân, bây giờ ngài tính thế nào? Nếu cứ để vậy thì thật sự rất nguy hiểm“.
“Hỗn Độn, ngươi có ý gì?“.
Thông qua thần niệm, Hỗn Độn đáp: “Chủ nhân, ta có thể khẳng định với ngài đứa bé kia không phải nhân loại, càng không phải xuất ra ở thời đại này. Nguồn gốc của nó chắc chắn rất đỗi xa xưa, thậm chí có thể còn tồn tại trước cả ta...“.
“Chủ nhân, ngài thử nghĩ. Nếu như thần trí của nó vẫn minh mẫn, như vậy, đối với thân xác Ái Chân Kha Lạc Hoàng, nó không thể không nhìn ra ý nghĩa. Giả sử... nó trực tiếp sử dụng, hoặc giả mách cho Lăng Tiểu Ngư kia cách sử dụng, vậy thì... Chủ nhân, sắp tới thế gian sẽ có tiên nhân tái hiện. Mà vị tiên nhân đó... lại không phải ngài“.
Quỷ diện nhân càng nghe thì khuôn mặt càng trở nên âm trầm. Từ lâu, thống nhất tu tiên giới, xưng bá thiên hạ chính là khát vọng của hắn. Hắn đã làm biết bao nhiêu chuyện, đã dày công sắp đặt bao nhiêu thứ, hết thảy đều là vì mục tiêu này. Hôm nay, hắn chỉ còn kém một chút nữa liền có thể hoàn thành tâm nguyện, làm sao cam lòng chấp nhận bị Lăng Tiểu Ngư phá hỏng.
Tiên nhân... Đó phải là hắn!
“Hỗn Độn.” - Thanh âm nghiêm túc, quỷ diện nhân hỏi - “Cần bao nhiêu thời gian để hấp thụ thân xác của Ái Chân Kha Lạc Hoàng?“.
“Cái này...“.
Hỗn Độn trầm ngâm suy tính một lúc rồi báo lại: “Chủ nhân, theo ta tính thì tối thiểu cũng phải mất ba tháng thời gian“.
“Ba tháng sao... Nói vậy nghĩa là chúng ta có ba tháng thời gian để bắt giữ Lăng Tiểu Ngư và đứa bé kia“.
...
“Chủ nhân, thứ cho ta nói thẳng. Bọn họ vừa mới thoát khỏi nguy cơ, trong tay lại đang nắm giữ thân xác Ái Chân Kha Lạc Hoàng, thời gian tới khẳng định bọn họ sẽ mai danh ẩn tích, muốn tìm chỉ e là việc bất khả thi“.
Mấy lời này của Hỗn Độn đều là chân tâm thật dạ. Hỗn Độn hắn không nghĩ mình và quỷ diện nhân còn có cơ hội bắt giữ Lăng Tiểu Ngư và đứa bé kia nữa. Sợ rằng lần sau gặp lại, hắn và quỷ diện nhân mới là những kẻ phải quay đầu bỏ chạy.
“Thuần âm chi thể... Cơ hội ngàn vạn năm mới có một mà lại để vuột mất... Thật sự là đáng tiếc...“.