...
Đêm trường quạnh quẽ, bến nguyệt cô liêu...
Trong thạch động, hiện than hồng đã lại cháy lên thành đống lửa. Không lớn nhưng cũng đủ để xua đi cái lạnh trời đông...
Mắt nhìn ánh lửa, tai nghe tiếng gió, hồi lâu Gia Gia bỗng gọi: “Tiểu Ngư“.
Lăng Tiểu Ngư quay mặt nhìn qua, hỏi: “Gì vậy Gia Gia?“.
Vẫn trong tư thế nằm nghiêng trên phiến đá, Gia Gia hồi âm: “Tiểu Ngư, thái âm chi lực đã không còn nữa, giờ ngươi tính thế nào? Không có thái âm chi lực để hấp thụ, ngươi sẽ chẳng thể nhanh chóng đột phá. Như vậy, chuyện quay lại Thiên Kiếm Môn...“.
Lăng Tiểu Ngư cúi đầu, vài giây sau, ngẩng lên thì bảo: “Gia Gia, ngươi đừng lo. Không có thái âm chi lực thì ta vẫn có thể đột phá được mà“.
“Thế nhưng... Tiểu Ngư, sẽ rất lâu“.
...
“Ta biết chứ. Nếu chỉ tu luyện với tiến độ hiện giờ, có lẽ phải mất tận mấy mươi năm, thậm chí là cả trăm năm nữa thì ta mới có thể đột phá được. Xem như là thiên ý an bài vậy“.
Chép môi, Gia Gia thấp giọng: “Thế tức là trong khoảng thời gian này ngươi vẫn sẽ để Yến cô cô của ngươi ở lại Thiên Kiếm?“.
“Cũng chỉ có thể như vậy“.
Lăng Tiểu Ngư nói thêm: “Gia Gia, ngươi cũng thấy đấy. Tu tiên giới hiện nay rất đỗi khó lường. Trước có Đồ Tam Nương giương danh giáo hiệu, sau có Thiên Hồ Đại Mi khuếch trương thế lực, chính thức can thiệp vào thế sự, hôm nay lại mọc ra thêm một tên quỷ diện nhân tu vị thâm sâu, rồi cả một vị cổ nhân từ ngàn xưa thức giấc... Đoán chừng sắp tới, mười quá chín thiên hạ sẽ loạn, tai ương sẽ giáng...“.
“Dự ngôn của tổ sư Thiên Kiếm đã lần lượt ứng nghiệm. Thao Thiết, Cung Đâu, và cả Song Ngư là ta đều đã hiện. Huyền Vũ thiết nghĩ hẳn cũng thức giấc đâu đó rồi“.
“Ta và Đại Trù sư huynh có thực trở thành mối hoạ, có đúng sẽ mang đến tai ương cho thương sinh thiên hạ hay không thì ta không biết thật. Nhưng còn Cung Đâu... Gia Gia, theo ta đoán thì đó hẳn là vị cổ nhân nhảy ra từ cỗ quan tài kia“.
“Ngươi cũng đã chứng kiến, thực lực của nàng rất đỗi cao thâm. Đã qua ngàn vạn năm phong ấn dưới mộ mà còn như vậy thì mai này, khi khôi phục tu vi, nàng sẽ ghê gớm tới độ nào?“.
“Đồ Tam Nương, Thiên Hồ Đại Mi, quỷ diện nhân, vị cổ nhân kia, một người lại mạnh hơn một người, với sức mạnh hiện giờ của chúng ta căn bản là không đủ để ứng phó. Đấy là còn chưa kể những kẻ đứng đầu trong lục đại tông môn nữa. Pháp lực của bọn họ có thể kém hơn bốn cái tên vừa nêu, nhưng một khi sử dụng bảo vật trấn môn, tin tưởng uy năng bày ra tuyệt chẳng hề thua kém...“.
“Gia Gia, ta rất muốn đón Yến cô cô rời đi, nhưng thân phận của ta là Song Ngư trong dự ngôn. Trong bối cảnh phức tạp như hiện nay, ta làm sao có thể bảo đảm được an toàn cho người. Tu vi của ta còn chưa đủ“.
Gia Gia nghe xong, nhẹ gật đầu: “Tiểu Ngư ngươi nói cũng đúng. Dù sao Yến cô cô ngươi chỉ là người trần mắt thịt, mang theo sẽ rất vướng bận...“.
Cảm thấy lời mình vừa nói có phần “đụng chạm”, Gia Gia vội thanh minh: “Tiểu Ngư, ngươi đừng hiểu lầm. Ý ta không phải nói Yến cô cô ngươi là gánh nặng đâu. Ta chỉ là... chỉ là...“.
“Được rồi. Ta hiểu mà.” Lăng Tiểu Ngư cười nhẹ trấn an.
...
Gia Gia đưa mắt quan sát, chừng thấy Lăng Tiểu Ngư thật không phật ý, lúc này mới lại hé môi: “Tiểu Ngư, ngươi thật ổn đấy chứ?“.
“Yên tâm, ta không việc gì đâu“.
Lăng Tiểu Ngư đưa mắt hướng ra bên ngoài cửa động: “Yến cô cô tuy là người trần mắt thịt, nhưng với Trường Sinh Đan năm đó, thiết nghĩ tuổi thọ của người chí ít cũng đã nối dài ba bốn trăm năm. Sẽ đủ thôi“.
“Tiểu Ngư, ta không có ý gì đâu, nhưng mà ngươi khẳng định Yến cô cô ngươi đã phục dụng Trường Sinh Đan?“.
“Chắc chắn“.
Lăng Tiểu Ngư quả quyết: “Sư phụ ta tuy tính tình hơi kỳ quái, thường hay hiếp đáp người khác, đôi lúc còn có chút vô sỉ, nhưng tâm địa thật ra không xấu. Năm đó người đã hứa với ta sẽ chăm sóc, bảo hộ Yến cô cô, người chắc chắn sẽ dốc lòng thực hiện“.
“Tiểu Ngư ngươi đối với sư phụ mình coi bộ là nhất mực tin yêu a?“.
“Nàng là sư phụ của ta“.
Lăng Tiểu Ngư nói xong, trong lòng lại dâng lên vài tia thương cảm.
Sư phụ? Hai chữ này hắn còn có tư cách để gọi nữa không?
Năm đó, trên Hình Đài, Lăng Tiểu Ngư hắn đã bị tước đi thân phận đệ tử, nay dẫu sống cũng chỉ là một kẻ vô môn vô phái. Hắn đâu còn là môn nhân Thiên Kiếm, đâu còn là đệ tử Trúc Kiếm Phong, hai chữ “sư phụ“... hình như hắn đã không có tư cách để gọi nữa rồi.
“Sư phụ... Nếu biết ta là hung linh Thái cực, đại hoạ Song Ngư mà dự ngôn đã đề cập, người liệu có còn xem ta là đệ tử? Hay giống như lời người từng nói, tự tay hạ sát ta?“.
Đáp án... hẳn là vế sau đi.