“Hả? Chưa phải chân nhân?“.
Thần sắc Chu Đại Trù trở nên mờ mịt: “Lão nhân gia, nhưng sao nãy người nói...“.
“Ta nói cái gì? Ta có nhắc đến hai chữ “chân nhân” khi nào?“.
“Không phải chân nhân, vậy mà lão nhân gia làm con cứ tưởng...“.
“Hứm...” - Lăng Thanh Trúc bĩu môi - “Thằng nhóc Lưu Cảnh Thiên kia dù chưa phải chân nhân nhưng khoảng cách tới chân nhân cũng chẳng còn xa nữa đâu. Tu vị của hắn bây giờ, so với tiểu tử ngươi thì vượt trội hơn nhiều rồi đấy“.
Tâm tình vừa mới thả lỏng đôi chút đã lại trở nên trầm trọng, Chu Đại Trù cau mày hướng Lăng Thanh Trúc xác nhận: “Lão nhân gia, ý người là Lưu Cảnh Thiên kia đã bước vào vấn đỉnh hậu kỳ đại viên mãn?“.
“Rất không may, sự thật đúng là như vậy đấy. Thằng nhóc Lưu Cảnh Thiên kia đích xác đã là tu sĩ vấn đỉnh hậu kỳ đại viên mãn, lại còn không phải mới tiến vào“.
Nói tới đây, Lăng Thanh Trúc thở ra một hơi phiền muộn, giọng ẩn ẩn bất cam: “Lần Thiên nhân luận pháp hai năm sau, phần thưởng phong phú, trân quý như thế mà Trúc Kiếm Phong ta lại chỉ có thể đứng nhìn chúng rơi vào tay kẻ khác. Thật đúng là... đau lòng quá mà“.
“Sư phụ...” - Im lặng từ nãy giờ, Mộng Kiều nhất thời khó nhịn xen vào - “Đại Trù sư đệ hiện cũng đã là tu sĩ vấn đỉnh trung kỳ rồi, hai năm sau chưa chắc không thể tranh phong cùng người. Hạng thứ nhất và thứ hai quả hơi khó, nhưng hạng thứ ba có lẽ vẫn đủ khả năng tranh đoạt...“.
“Mộng Kiều, haizzz... Các ngươi có điều còn chưa biết đấy thôi. Cái hạng thứ ba kia, Đại Trù khó tranh lắm“.
“Lão nhân gia, tại sao người lại đánh giá thấp con như vậy chứ. Hai cái tên Tô Đông Vũ và Lưu Cảnh Thiên kia Đại Trù con có thể đánh không lại, nhưng còn Dương Tiểu Ngọc của Mặc Kiếm Phong, con đây không tin mình lại thua kém nàng“.
“Có lòng tin quá nhỉ?“.
Mặc Chu Đại Trù có nguyện thấy hay không, Lăng Thanh Trúc vẫn như cũ tỏ vẻ xem thường: “Chu tiểu tử, ta hỏi ngươi nhé, ngươi biết Dương Tiểu Ngọc kia hiện có mức tu vi nào không?“.
“Thì chắc cũng giống như con, cùng là vấn đỉnh trung kỳ.” Chu Đại Trù chả cần nghĩ, lập tức đáp ngay.
Hắn nhớ lần chạm mặt cuối cùng ở ba năm về trước, tu vị của Dương Tiểu Ngọc cũng chỉ mới là vấn đỉnh sơ kỳ mà thôi. Ba năm qua đi, tiến độ tu hành dẫu nhanh thì bất quá cũng sàn sàn như hắn, tăng thêm được một tiểu cảnh giới hẳn đã là cực hạn rồi.
Chu Đại Trù, hắn đinh ninh như vậy. Có điều, niềm tin của hắn, nó đã không cách nào trụ vững thêm được nữa sau câu nói của Lăng Thanh Trúc.
“Chu tiểu tử, ngươi đã lầm to rồi“.
Chẳng nhiều, chỉ tám chữ ngắn gọn thế thôi. Tuy nhiên, bằng ấy là quá đủ để mặt Chu Đại Trù phải biến sắc.
Hai mắt mở to, hắn nói với vẻ khó tin: “L-Lão nhân gia, ý người là... Dương Tiểu Ngọc kia...“.
“Đã tiến vào vấn đỉnh hậu kỳ“.
Ong!
Tin tức này, nó chẳng khác nào một nhát búa gõ mạnh vào đầu Chu Đại Trù, làm hắn choáng váng.
Ba năm trước Dương Tiểu Ngọc kia cũng chỉ như hắn, cùng là tu sĩ vấn đỉnh sơ kỳ; ba năm sau, Chu Đại Trù hắn tiến thêm được một tiểu cảnh giới, từ vấn đỉnh sơ kỳ lên thành vấn đỉnh trung kỳ, tốc độ như vậy tưởng rằng đã rất nhanh, ngờ đâu...
Vấn đỉnh hậu kỳ. Chỉ trong ba năm ngắn ngủi mà Dương Tiểu Ngọc đã liên tiếp đột phá hai tiểu cảnh giới, đây... là tốc độ gì thế này? Kiểu tu hành gì thế này?
Đồng cảm với Chu Đại Trù, đối với tin tức mà Lăng Thanh Trúc vừa mới công bố, ba người Lăng Tiểu Ngư, Mộng Kiều và Lâm Chí Viễn cũng hết sức bất ngờ, cực kỳ rung động.
Đạo pháp tiên môn, cổ kim ai chả biết càng luyện lên cao thì khó khăn càng lớn, bình cảnh càng nhiều. Theo lý, trong cái giai đoạn vấn đỉnh này, cho dù tư chất có thuộc hàng thiên kiêu thì Dương Tiểu Ngọc cũng không nên tăng tiến một cách khủng bố như thế mới phải. Nó quá bất thường đi...
“Thế nào? Bị đả kích lắm đúng không?“.
Lăng Thanh Trúc đảo mắt quan sát các đồ nhi của mình một vòng, trông thấy cả đám ai nấy đều câm lặng, chẳng những không an ủi động viên mà còn bồi thêm: “Bây giờ thì các ngươi hiểu hết những lời ta nói rồi chứ? Kim Kiếm Phong có một cặp Tô - Lưu khó lường; Mặc Kiếm Phong lại càng lợi hại hơn, xuất ra một Dương Tiểu Ngọc thiên tư tuyệt đỉnh, chỉ mới mười chín tuổi đã trở thành tu sĩ vấn đỉnh hậu kỳ, thành tựu khoả lấp kim cổ... Lần Thiên nhân luận pháp hai năm sau, các ngươi nói thử xem, Trúc Kiếm Phong chúng ta có bao nhiêu cơ hội giành được một suất tiến vào bên trong Kiếm Mộ?“.
“Trong bốn người các ngươi thì hiện chỉ có Tiểu Chí là đủ khả năng tranh đấu cùng ba đứa kia, nhưng tuổi của Tiểu Chí thì đã ngoài năm mươi rồi, không thể tham gia Thiên nhân luận pháp được nữa. Phần còn lại...“.
Chuyển ánh mắt lên người Chu Đại Trù, nàng nói tiếp: “Chu tiểu tử, ta không phủ nhận cả tư chất và ngộ tính của ngươi đều rất cao, nhưng đáng tiếc, so với Dương Tiểu Ngọc của Mặc Kiếm Phong thì vẫn còn kém một đoạn“.
“Ta cũng chẳng trách ngươi. Dương Tiểu Ngọc kia trời sinh linh căn biến dị, lại còn thuộc cấp thiên phẩm, tự cổ chí kim có thể nói là độc nhất vô nhị. Thượng thiên quá ưu ái cho nó, người thường khó lòng so nổi...“.
...
Không như trước, lần này, dù thời gian đã trôi qua được một đỗi nhưng cả đám đệ tử, bất kể là ai thì đều chẳng hề hé môi đáp lại. Hết thảy đều đang cúi đầu trầm mặc.
Thấy vậy, Lăng Thanh Trúc mới lắc đầu, bảo: “Bỏ đi bỏ đi. Đấu không nổi thì đấu không nổi. Dù mấy đứa kia có giành được một suất tiến vào Kiếm Mộ cũng chắc gì lấy được bảo kiếm. Hơn hai ngàn năm rồi còn chẳng ai rút nổi bốn thanh đại bảo kiếm đó kia mà...“.
“Được rồi. Ta nói để các ngươi nhìn vào đấy mà phấn đấu, cố gắng tu hành. Thiên nhân luận pháp đạt được thứ hạng cao đương nhiên là tốt, nhưng nếu không đạt được thì cũng không sao. Trọng yếu là xem sau này ai sẽ tiến nhập hàng ngũ chân nhân trước...“.
“Thôi, ăn cơm đi. Thức ăn nguội hết cả rồi“.
“Vâng“.
“Vâng, sư phụ“.
...
Tuy rằng Lăng Thanh Trúc đã bảo “không sao” nhưng vẻ phiền muộn mà nàng bộc lộ ra từ nãy giờ thì ai nấy đều thấy rõ. Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù, Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn, bốn người như một, toàn bộ đều cảm nhận được là nàng rất không vui. Cũng chính vì vậy, bọn họ lại càng “không vui“. Nhất là Lăng Tiểu Ngư.
Kể từ lúc hay tin Lưu Cảnh Thiên đã tiến vào cảnh giới vấn đỉnh hậu kỳ đại viên mãn thì tâm tình hắn đã bắt đầu trở nên trầm trọng, đến khi biết Dương Tiểu Ngọc cũng vượt hẳn Chu Đại Trù, đã đạt tới vấn đỉnh hậu kỳ... Sự trầm trọng này, nó càng gia tăng gấp bội.
Hắn cảm thấy rất là áp lực. So với thứ lực lượng bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động thì loại áp lực vô hình này, nó thậm chí còn đáng sợ hơn.
“Sư phụ...” - Cơm ăn chưa được mấy miếng thì Lăng Tiểu Ngư đã đem bát đũa đặt cả xuống bàn, thấp giọng nói ra - “Đệ tử no rồi. Đệ tử xin phép trở về phòng“.
“Tiểu Ngư, cơm ngươi chỉ mới ăn một chút...“.
“Đi đi.” Chu Đại Trù còn chưa nói hết câu thì phía bên kia bàn, tiếng Lăng Thanh Trúc đã cất lên.
Đã có sự cho phép của nàng, Lăng Tiểu Ngư chẳng nán lại thêm nữa. Hắn khẽ cúi chào mọi người xong liền quay mặt bước đi, bộ dáng trông khá buồn bã.
Biết là trong lòng hắn đang chất chứa tâm sự, Mộng Kiều có chút không đành, hướng ân sư xin ý: “Sư phụ, hay là để con đi xem lục sư đệ“.
“Khỏi đi“.
“Sư phụ, nhưng mà sư đệ...“.
“Cứ để nó yên tĩnh một mình“.
“Lão nhân gia, lẽ ra lúc nãy người không nên nói ra mấy lời kia. Người cũng biết ba năm qua Tiểu Ngư đã cố gắng như thế nào a. Nay nghe được những tin tức này... Thật chẳng biết hắn sẽ ra sao...” Lần này lên tiếng là Chu Đại Trù. Trong lòng mình, hắn quả đang rất lo cho Lăng Tiểu Ngư. Hắn biết, hơn ai hết, Lăng Tiểu Ngư chính là người đang bị những tin tức kia tác động nhiều nhất.
Nếu tốp ba hiện giống như một ngọn núi khó leo đối với Chu Đại Trù hắn thì tốp năm, Lăng Tiểu Ngư muốn vượt qua mà nói thực cũng chả dễ dàng gì...
“Lão nhân gia, con thật không hiểu. Người tại sao phải làm khó Tiểu Ngư như vậy chứ?“.
“Sao? Chu tiểu tử, ngươi đây là đang trách cứ ta?“.
Lăng Thanh Trúc tỏ vẻ tức giận. Nàng buông bát đũa, mau chóng tiếp lời: “Trên thế gian này chẳng bữa ăn nào là miễn phí cả. Phàm muốn có được thứ gì thì đều phải bỏ ra một cái giá tương xứng. Đường là do nó chọn, nó có thể đi tiếp, cũng có thể dừng lại. Không ai ép buộc nó hết“.
Lăng Thanh Trúc nói xong liền đứng dậy, đi thẳng ra khỏi phòng ăn. Từ đầu đến cuối, một cái liếc mắt nàng cũng chẳng quay lại nhìn. Xem ra... nàng đã thực sự tức giận rồi.
...
Vài phút sau.
Vị trí hiện tại đã không phải phòng ăn mà là một khu vườn. Rất rộng.
Ở đây trồng hoa không nhiều, cây gỗ thì càng ít, chủ yếu là cỏ dại. Xanh mướt một màu.
Lăng Tiểu Ngư, hắn chính là đang bước đi trên đám cỏ tươi tốt này...
“... Vấn đỉnh hậu kỳ đại viên mãn, vấn đỉnh hậu kỳ...“.
“Ba năm qua ta ngày đêm miệt mài tu luyện, với sự kỳ diệu của Phị Tinh Đới Nguyệt Động, với linh đan dược thủy sư phụ trợ giúp, cứ ngỡ đã đủ sức tranh phong cùng người, thật không ngờ...“.
“Tiến cảnh của ta, như cũ vẫn là quá chậm...“.