“Thật tốt, ta vốn rất hứng thú với luyện đan thuật nên muốn gia nhập quý phái. Không biết đạo hữu có thể tiển cử ta chăng?“.
Hả?
Trương Bào ngạc nhiên. Hắn tưởng là mình nghe lầm. Tu sĩ cao cấp còn trẻ mà có hứng thú với luyện đan thuật thì Trương Bào hắn hiếm khi nhìn thấy lắm.
Vị tiền bối này niên kỷ hẳn chỉ hai mươi hai mốt tầm đó vậy mà đã tiến vào Trúc cơ, cảnh giới khẳng định cũng không phải đơn giản sơ kỳ, tuyệt đối có linh căn xuất chúng. Một thiên tài như vậy không một lòng theo đuổi tiên đạo mà lại đi nghiên cứu luyện đan thuật... thật sự rất không hợp lẽ thường.
“Tiền bối, người là nói thật sao?“.
Ngọc Vô Tâm nhíu mày bất mãn: “Ngươi nghĩ ta nói chơi sao? Trong tu tiên bách nghệ, luyện đan đòi hỏi kỹ xảo hạng nhất, tri thức uyên thâm vô cùng, từ thuở nhỏ ta đã rất có hứng thú. Đáng tiếc không có minh sư chỉ đường, vì thế nên đến nay thành tựu chẳng được bao nhiêu. Hiện nghe đạo hữu là đệ tử Phiêu Hương Các cho nên mới mong nhờ đạo hữu tiến cử“.
“Xem ra vị tiền bối này thật đúng là có đam mê đối với đan đạo.” Trương Bào rốt cuộc tin tưởng. Dù vậy, đối với sự cậy nhờ này hắn lại không có tư cách làm chủ.
Có chút khó khăn, Trương Bào nói: “Tiền bối, chuyện này... vãn bối e đành phải xin lỗi người. Vãn bối chỉ là đệ tử cấp thấp của Phiêu Hương Các nên không có quyền hạn tiến cử người“.
Ngọc Vô Tâm trầm mặc, thần tình thất vọng.
Mấy lời vừa rồi tuy chỉ là bịa chuyện gạt người nhưng mục đích thì đúng là thật. Nàng rất muốn gia nhập Phiêu Hương Các.
Tất nhiên là Ngọc Vô Tâm nàng đã cân nhắc kỹ càng rồi mới đưa ra quyết định như vậy. Ở tại Ô La đại lục, nói về luyện đan thì không ai qua được Phiêu Hương Các. Đối với các loại đan dược, tài liệu luyện đan, Phiêu Hương Các cực kỳ am hiểu, có lý giải tận tường. Ngọc Vô Tâm nàng chính là muốn tiến vào bên trong để tìm hiểu cách thức luyện chế cực phẩm đan, cũng như dò la xem vì nguyên cớ gì mình lại không thể đột phá bình cảnh Vấn đỉnh được, liệu có phải do đã sử dụng quá nhiều trung phẩm đan trong quá trình tu luyện.
Cơ chế của Phiêu Hương Các nàng đã được nghe qua, bọn họ không giống những tông môn khác, tiêu chí nhận đệ tử vốn chẳng phân biệt chính tà, cốt ở thiên phú có hay không mà thôi. Đương nhiên nếu là tà tu, thời điểm sau khi gia nhập Phiêu Hương Các phải lập tức chấm dứt tu luyện các pháp môn tà đạo, tập trung vào đan đạo. Trong quá trình học tập đan thuật ở đây, nếu sinh tâm bất chính, hoặc là trình độ không tăng, như vậy sẽ liền bị đuổi đi, tội nặng thậm chí phế bỏ tu vi, đánh chết.
Nhìn chung, thân phận tà tu hay là tướng mạo khác người của Ngọc Vô Tâm đều chẳng phải rào cản ngăn nàng gia nhập Phiêu Hương Các. Vấn đề bây giờ chỉ là... không người tiến cử, muốn gia nhập thật sự có chút khó khăn.
“Tiền bối, người cũng không nên vội thất vọng.” Ngó thấy Ngọc Vô Tâm trầm mặc thở dài, Trương Bào mới nói: “Thật ra lấy tu vị Trúc cơ kỳ của tiền bối, muốn nhập môn thì chỉ cần trưởng lão đồng ý là được“.
“Là như thế nào, xin đạo hữu nói rõ“.
Thế là Trương Bào đem tình hình Phiêu Hương Các kể qua một lượt.
Quả đúng như những tin tức mà Ngọc Vô Tâm từng nghe được, Phiêu Hương Các là một đám tu sĩ cổ quái thích nghiên cứu luyện đan thuật tập hợp lại để trao đổi kinh nghiệm. Tuy bên trong cũng có định ra chưởng môn cùng trưởng lão nhưng kì thực cũng không quản đệ tử. Tu sĩ khác chỉ cần có chưởng môn đồng ý hoặc là trưởng lão tán thành là có thể gia nhập. Có điều muốn gia nhập Phiêu Hương Các thì nhất định phải có thiên phú luyện đan nếu không cho dù là Linh châu kỳ cao thủ cũng không được nhận.
...
“Thiên phú luyện đan sao?“.
Ngọc Vô Tâm nhìn theo phương hướng Trương Bào vừa rời đi, nét mặt trầm ngâm suy tính.
“Phiêu Hương Các là một tổ chức của những luyện đan sư có tài nghệ nhất của Ô La đại lục, mỗi ngày đều có không ít tu sĩ đem tài liệu trân quý tới nhờ luyện đan. Tuy nói các luyện đan sư của Phiêu Hương Các kỹ nghệ siêu quần nhưng việc luyện hỏng không thể nào không có. Mấy ngàn năm qua nhất định đã tồn trữ không ít phế đan các loại...“.
“Trước mắt tu vi của ta là Trúc cơ kỳ đỉnh phong, hạ phẩm Tẩy Tủy Đan và hạ phẩm Bồi Nguyên Đan đã gần như vô dụng. Nếu sau này thành công tiến vào Vấn đỉnh, như vậy nhất thiết phải phục dụng trung phẩm, thậm chí thượng phẩm Tẩy Tủy Đan và Bồi Nguyên Đan thì cảnh giới mới tiến nhanh được. Nhưng nếu tu hành theo cách xa xỉ như vậy, rất nhanh đan dược sẽ hết. Lại nói trung phẩm và thượng phẩm đan giá trị không nhỏ...“.
“Nếu ta có thể thâu lấy phế đan của Phiêu Hương Các thì thật là một chuyện quá tốt, ngày sau chẳng cần phải lo lắng đến tài nguyên tu luyện nữa...“.
“Xem ra Phiêu Hương Các này ta phải gia nhập cho kỳ được“.
Trầm mặc trong chốc lát, Ngọc Vô Tâm chợt ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ quyết tâm. Phiêu Hương Các này nàng nhất định phải cố gắng gia nhập. Tinh chế cực phẩm đan, đột phá Vấn đỉnh, tài nguyên tu luyện, hết thảy những thứ nàng cần đều nằm ở tổ chức luyện đan sư này.
...
...
Phía bắc Thanh Châu có một sơn mạch kéo dài mấy ngàn dặm tên gọi Ma Diệm Sơn, là một vùng núi lửa vẫn còn hoạt động. Thời tiết ở đây vô cùng nóng bức, dân cư thưa thớt, các loại dã thú hay chim chóc cũng ít khi nhìn thấy, hoàn cảnh rất là khắc nghiệt.
Tuy nhiên, chính cái chỗ khắc nghiệt này nó lại là nơi Phiêu Hương Các - một trong những thế lực vô cùng nổi danh, có tầm ảnh hưởng nhất ở Ô La đại lục - toạ hạ.
Cũng không có gì khó hiểu. Phiêu Hương Các là môn phái của luyện đan sư, mà luyện đan thuật thì cần có hoả diễm luyện chế. Những ngọn núi lửa trong dãy Ma Diệm Sơn không nghi ngờ rất hữu ích đối với đan sĩ nơi đây.
...
“Đến rồi“.
Trải qua mấy ngày chuẩn bị, hôm nay Ngọc Vô Tâm rốt cuộc chính thức đặt chân đến Ma Diệm Sơn. Ngay khi vừa từ trên không trung hạ xuống thì nàng đã liền cảm nhận được những luồng khí nóng phả vào mặt. Thời tiết còn nóng hơn tiết trời chí dương ở những nơi khác. Dưới cái nóng khắc nghiệt này, nếu không phải thân thể đã trải qua tẩy tủy thì tuyệt đối không thể nào chịu đựng được.
Ngọc Vô Tâm khẽ cau mày. Đối với tiết trời nóng bức thế này nàng thật sự có chút không quen. Thần niệm khẽ động, nàng nhanh chóng xuất chút linh lực, bày ra một hộ tráo màu lam nhạt.
Xác định phương hướng một chút, Ngọc Vô Tâm lúc này mới thi triển Ngự Phong Thuật tiến vào trong núi.
...
Chưa đi chưa biết, hiện đã đặt chân đến Phiêu Hương Các, Ngọc Vô Tâm không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Tại tổng đàn môn phái khác đều có thiết lập cấm chế ngăn ngoại nhân xâm nhập nhưng Phiêu Hương Các thì khác. Nơi đây chẳng có cấm chế ghê gớm nào cả, bất quá một ít huyễn trận che mắt phàm nhân mà thôi.
Ngọc Vô Tâm suy nghĩ một chút liền hiểu ra. Phiêu Hương Các là tổ chức của luyện đan sư, vị thế siêu nhiên, đến cả tam đại thế lực Trung Châu là Bích Du Cung, Tử Tinh Môn, Đao Tông Sơn còn không dám đắc tội thì kẻ nào to gan gây hấn?
Gây hại cho Phiêu Hương Các đồng nghĩa sẽ phạm đến lợi ích chung của cộng đồng tu sĩ Ô La, sẽ trở thành công địch của chúng nhân đấy!
Phiêu Hương Các không bày cấm chế đối với Ngọc Vô Tâm lại càng tiện. Theo lời kể lúc trước của Trương Bào, nàng đi thẳng tới một nơi gọi là sơn trung chi sơn (núi trong núi). Nơi này vốn là một ngọn núi lửa cực lớn, bên trong miệng núi lại có một một ngọn núi nhỏ hình như một cái đỉnh lô.
Kỳ cảnh này chỉ có thể dùng ý “xảo đoạt thiên công” để hình dung.
Trên núi lúc này đang có một đám tu sĩ đứng chờ. Là đệ tử các tông phái cùng tán tu mộ danh mà tìm đến. Ngọc Vô Tâm âm thầm quan sát.
Theo nàng thấy thì những người này hẳn đã đợi cũng được một khoảng thời gian rồi. Song nàng để ý nét mặt thì lại chẳng thấy ai trong bọn họ lộ vẻ bất mãn hay là thiếu kiên nhẫn.
“Xem ra địa vị của Phiêu Hương Các quả đúng siêu nhiên.” Ngọc Vô Tâm thầm cảm thán, đối với việc gia nhập môn phái này càng thêm quyết tâm.
Kỳ thực Ngọc Vô Tâm có điều không biết. Sự “siêu nhiên” của Phiêu Hương Các Ngọc Vô Tâm nàng cũng chỉ mới nghe qua đại khái, chi tiết ra sao thì e vẫn chưa am tường.
Những tu sĩ đang đứng chờ đây lại khác. Bọn họ đã nghe nhiều. Và, cũng chính bởi nghe nhiều, biết nhiều mà đối với Phiêu Hương Các trong lòng bọn họ càng thêm kính nể, không dám có thái độ khiến các vị luyện đan sư ở đây phật ý.
Một khi làm đan sĩ Phiêu Hương Các phiền lòng, ăn đau khổ sẽ chính là ngươi đấy.
Nghe kể trước đây có một vị cao thủ Linh châu kỳ của Đao Tông Sơn mang tài liệu đến nhờ Phiêu Hương Các luyện chế, song trong quá trình nhờ cậy lại tỏ vẻ ta đây, khiến cho vị luyện đan sư được cậy nhờ kia phật ý. Thế là y cố ý luyện chế liên tiếp năm lô đan dược thất bại, làm hỏng toàn bộ dược liệu.
Mắt thấy tất cả dược liệu trân quý vất vả thu thập được biến thành phế đan, tu sĩ Linh châu kỳ kia tức giận thế nào có thể nghĩ. Tuy vậy khi đang muốn tác phát thì một vị đồng môn đã vội ra tay ngăn cản, dẫn hắn rời đi. Về sau sư trưởng của hắn có biết chuyện nhưng cũng chẳng hề ra tay giúp đỡ, trái lại còn khiển trách cho một trận. Từ đầu đến cuối Đao Tông Sơn đều không dám buông nửa lời mạo phạm đến Phiêu Hương Các, phần vị luyện đan sư đã cố tình phá hỏng dược liệu kia vẫn bình an vô sự, an nhiên sống tới bây giờ. Y cũng không có bị chưởng môn hay là các trưởng lão Phiêu Hương Các trách phạt. Thế mới thấy địa vị của Phiêu Hương Các siêu nhiên tới cỡ nào.