Dư Tắc Thành thấy người ta đã phát hiện ra tung tích của mình, đồng thời một mình mình cực khổ thăm dò, mờ mịt không manh mối quả thật cũng muốn tâm sự cùng người đồng đạo, vì thế hiện thân đáp lại:
- Ta ngẫu nhiên lạc bước đến đây, đã quấy rầy đạo hữu.
Người nọ cười ha hả, nói:
- Mau vào, mau vào đây, chỗ chúng ta không có tiên đan linh dược, nhưng một chung trà lạt vẫn có...
Dư Tắc Thành cất bước tiến vào trang viên, nhìn vườn dược thảo đủ các loại kỳ hoa dị thảo, đối chiếu với tư liệu trong Phù Đồ lục, dần dần nhận ra không ít bèn nói:
- Đạo hữu, nơi này quả nhiên không tồi, đây là Linh Cô thảo, đã có bảvy mươi năm hỏa hậu có thể dùng để luyện đan. Đây là Bảo Ti Đằng, sắp sửa sẽ kết quả đại thành. Thật sự không tồi chút nào!
Người nọ chắp tay nói:
- Đây toàn là công lao của sư phụ chúng ta, ta và sư đệ chỉ là trợ thủ mà thôi. Mời đạo hữu lại đây ngồi, sư đệ mang trà ra đây!
Ở một nơi mát mẻ dưới bóng mát của giàn nho, có vài chiếc ghế mây đặt sẵn. Nằm trên ghế mây nàv vừa khéo có thể ngắm cảnh sắc xung quanh, phạm vi mười mấy dặm lọt hết vào trong tầm mắt, quả nhiên là một chỗ nghỉ ngơi lý tưởng.
Ba người ngồi xuống, trò chuyện với nhau một lúc cảm thấy hợp ý vói nhau, ai nấy nói cười vui vẻ, vô cùng thích chí.
Dư Tắc Thành cười hỏi:
- Lệnh sư có ở đây hay không, nếu có ở đây tại hạ phải đi bái kiến, chớ để làm hỏng quy
củ.
Đạo nhân trẻ tuổi đáp:
Gia sư đã lên núi hái thuốc, phải đến cuối tháng mới có thể trở về.
Dư Tắc Thành còn nói thêm:
- Dám hỏi đại danh nhị vị ca ca, tôn danh quý tính của lệnh sư...
Đạo nhân hơi lớn tuổi một chút bèn đáp:
- Chúng ta đều là tán tu, đạo hiệu của gia sư là Kim Thạch thượng nhân, họ Lý tên Dạ Bạch. Ta là đại đệ tử đạo hiệu Hàn Dương, y là nhị đệ tử, đạo hiệu Linh Tuyền, chẳng hay đạo hữu xưng hô thế nào?
Dư Tắc Thành ôm quyền nói:
- Tại hạ Dư Tắc Thành, cũng là một tán tu.
Ba chữ Dư Tắc Thành vừa ra khỏi miệng, đạo nhân Linh Tuyền đang châm trà nghe thấy tên này lập tức tay run lên, nước trà văng ra tung tóe. Nụ cười trên mặt Hàn Dương lập tức biến mất. vẻ mặt y trở nên lạnh lùng như băng giá, hai người liếc nhau, dường như đang trao đổi chuvện gì.
Linh Tuyển hỏi bẳng giọng âm trầm lạnh lẽo:
- Ngươi chính là Dư Tắc Thành. Mãnh Hổ bang Dư Tắc Thành ở huyện thành Sơn Trúc
ư?
Trong lời nói rõ ràng có vẻ oán hận, lập tức không khí thay đổi. Dư Tắc Thành liền trở nên cảnh giác, chẳng lẽ đây là cừu gia của mình, bèn đáp:
Linh Tuyền tiện tay đặt chén trà xuống, cười ha hả:
- Dư Tắc Thành? Hóa ra thật là ngươi, thật sự là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục...
Linh Tuyền vẫn còn tuổi trẻ, kinh nghiệm chiến đấu rất non nớt. Lúc nàv nói gì cũng vô nghĩa, Dư Tắc Thành không chờ y nói dứt câu, ngay tức khắc tiến lên đánh ra một đòn. Một đòn này ngầm mang theo chiêu Ngũ Hổ Phác Thực, lập tức cương năng phóng xuất ra ngoài.
Linh Tuyền còn đang nói chưa dứt lời, thật không ngờ Dư Tắc Thành hạ thủ đột ngột như vậy lập tức bị đánh trúng trước ngực. Cương năng phóng ra, trên người Linh Tuyên xuất hiện một lá chắn mỏng bảo vệ nhưng nháy mắt đã bị cương năng đánh tan. Một đòn này đánh cho thân thể Linh Tuyền kêu bùng một tiếng, toàn bộ ngũ tạng lục phủ sổ tung ra ngoài, chết ngay tại chỗ.
Bên kia Hàn Dương vừa thấy Dư Tắc Thành động thủ lập tức miệng niệm chú, trong tay y xuất hiện một khúc gỗ lớn to chừng hai thước, dài ba thước, bắn nhanh về phía Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành vừa mới đánh cho thân thể Linh Tuyền vỡ nát, khúc gỗ lớn kia liền đánh trúng người hắn. Lúc này ngọc phù hộ mạng lấy được của Đàm Nhị Lang đã phát huy tác dụng, trên người Dư Tắc Thành cũng xuất hiện một lá chắn mỏng, ngăn trở khúc gỗ lớn công kích, nhưng ngọc phù sau một đòn nàv cũng kêu rắc một tiếng rồi vỡ nát.
Trên người Dư Tắc Thành và Linh Tuyền cùng xuất hiện ngọc phù hộ mạng, lập tức Hàn Dương và Dư Tắc Thành cùng chỉ vào đổi phương quát:
- Hóa ra là do ngươi làm...
Hóa ra bọn Hàn Dương chính là đám người tu tiên đứng sau lưng ủng hộ Đàm Nhị Lang, Đây là chính Dư Tắc Thành tự dâng lên tới cửa, may là Hàn Dương. Linh Tuyền kinh nghiệm chiến đấu không đủ bị Dư Tắc Thành tiên hạ thủ vi cường, tiêu diệt được một tên.
Hàn Dương quát lớn:
- Giỏi cho tên tiểu tặc. vốn định kết giao cùng ngươi, không ngờ hóa ra là ngươi giết Đàm sư đệ đoạt hộ phù của y. Hiện tại ngươi còn giết Linh Tuyền, để mạng lại cho ta!
Nói xong Hàn Dương lại bắt đầu niệm chú. Dư Tắc Thành run hỏa phù một cái, lập tức một ngọn lửa bắn ra tấn công. Lúc này Hàn Dương cũng bắn ra một khúc gỗ lớn tấn công, hai thứ va chạm trên không, lập tức ầm một tiếng nổ tung.
Dư Tắc Thành lại tấn công một ngọn lửa khác, Hàn Dương không kịp niệm chú vội thò tay lấy ra một đạo phù chú, dẫn phát phù chú hóa thành một ngọn lửa triệt tiêu ngọn lửa tấn công của Dư Tắc Thành.
Cứ như vậy hai người so chiêu qua lại, ầm, ầm, ầm sáu tiếng nổ vang lên trong khoảng không giữa hai người. Dư Tắc Thành đã dùng hết hỏa phù, nhưng Hàn Dương còn đang lấy phù chú ra, lập tức tình thế nguy cấp.
Dư Tắc Thành rống to một tiếng, rút Cương Ngọc bảo kiếm ra nhắm phía Hàn Dương chém tới. Hàn Dương lại kích hoạt phù chú lần này lại là một khúc gỗ lớn ầm ầm đánh tới. Nhưng Dư Tắc Thành nhẹ nhàng điểm chân một cái, nháy mắt tránh thoát khúc gỗ lớn oanh kích, vọt tới vị trí cách Hàn Dương chừng mười bước.
Hàn Dương lập tức niệm chú, điểm nhẹ một cái xuống đất, trên mặt đất đột ngột mọc lên bốn sợi dây leo cuốn chặt lấy Dư Tắc Thành. Sau đó Hàn Dương tiếp rục niệm chú, không biết đang dùng pháp thuật gì.
Dư Tắc Thành giãy dụa vài cái, không ngờ không giãy ra được. Bên kia chú ngữ của Hàn Dương đã thành hình, lập tức thi pháp. Trong khoảnh khắc vạn phần nguy hiểm này. Dư Tắc Thành hút khí thổ ra rống to một tiếng, lấy hết tất cả cương năng phóng xuất, hình thành thế công bên ngoài thán thể.
Cương năng quả nhiên mạnh mẽ vô cùng, dây leo trên mặt đất bị cương năng chạm phải, lập tức tan nát bắn ra tung tóe chung quanh, Dư Tắc Thành lại đánh về phía Hàn Dương.
Lúc này pháp thuật của Hàn Dương đã thành hình, lần này không phải là khúc gỗ lớn mà là một quả cầu do bụi gai tạo thành, to khoảng chừng đầu người. Quả cầu gai co lại rất nhanh, vừa nhìn đã biết pháp thuật này có được lực sát thương rất lớn.
Hàn Dương điểm về phía Dư Tắc Thành một cái, quả cầu gai kia liền bắn tới Dư Tắc Thành tránh qua một bên không ngờ quả câu gai này lại biết truy tung, chuyển hướng trên không trung, tiếp tục truy theo Dư Tắc Thành.
Trong khoảnh khắc này, Hàn Dương tiếp tục niệm chú chỉ thấy xung quanh trang viên cây cối bắt đầu run run, trên cây cối dâng lên vô số sương mù khuếch tán khắp trong trang viên.
Dư Tăc Thành thấy cảnh tượng như vậy, lập tức không trốn tránh nữa, tập trung tất cả cương năng lại trên Cương Ngọc, chém mạnh một nhát về phía quả cầu gai kia.
Quá cầu gai trúng nhát chém của Dư Tắc Thành lập tức vỡ nát. Hàn Dương bên kia đang thi pháp lập tức phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, kinh ngạc hô lên:
- Đây là đạo pháp gì mà cương mãnh như vậy? Không ngờ ngay cả Đại Địa Kinh Cức cũng có thể chém vỡ?
Dư Tắc Thành cùng không có rảnh rỗi giải thích, mà phóng về phía y, muốn chém chết y dưới kiếm mình. Hàn Dương vẫn không nhúc nhích, nở nụ cuời lạnh, nói:
Chậm quá, hộ sơn đại trận đã khởi động, ngươi chết chắc rồi.
Một kiếm này của Dư Tắc Thành lập tức chém lạc không, Hàn Dương nháy mắt biến mất hơn nữa xung quanh toàn bộ cây cối phát ra sương mù, vuờn dược thảo chẳng biết biến đi đâu. Lúc này Dư Tắc Thành đang ở bên trong làn sương mù dày đặc, xung quanh không gian trống rỗng, vạn vật vô tung.
Dư Tắc Thành dùng Cương Ngọc bảo kiếm, bảo vệ những nơi yếu hại của mình, phóng xuất thần thức, đồng thời lên tiếng nói:
- Đạo hữu cần gì phải ép người tới bước đường cùng như vậy, oan oan tương báo biết đến bao giờ mới dứt? Chi bằng chúng ta ngồi lại nói chuyện với nhau, cần gì phải động thủ như vậy?
Lời nàỳ vừa nói ra. bản thân Dư Tắc Thành cũng cảm thấy hổ thẹn, thật ra hắn chỉ muốn chọc tức Hàn Dương, để có thể cảm ứng xem y ở nơi nào.
Những lời vô si này lặp tức khiến cho Hàn Dương nổi nóng mắng to:
- Tiểu tặc, tính mạng của Đàm sư đệ ta nhất định đã bị hủy trong tay ngươi. Ta vốn định kết giao với ngươi, mời ngươi đến cùng nhau uống trà đàm đạo, nhưng ngươi lại giết Linh Tuyền sư đệ của ta thật sự là hận chết ta rồi! Thật là có lỗi với Linh Tuyền sư đệ, tiểu tặc, ta phải băm thây ngươi làm vạn đoạn!
Giọng của Hàn Dương vang vọng cả bầu trời, nơi nơi đều là hồi âm, căn bản không thể tìm được y ẩn nấp ở nơi nào.
Dư Tắc Thành chỉ có thể thở dài một tiếng, tâm niệm vừa động, phù văn chữ Vọng trong đan điền chợt lóe, lập tức đôi mắt Dư Tắc Thành trở thành màu đỏ máu, sử dụng Vọng Khí Thuật quan sát bốn phía.
Dưới sự quan sát của Vọng Khí Thuật, vườn dược thảo bởi vì linh khí của linh thảo, cho nên hình thái mơ hồ hiện ra. Cây cối ở xa xa phát ra linh lực vô cùng, những linh lực này tạo thành chín đạo cầu vồng trên không trung, bao phủ cả trang viên vào trong, đây có lẽ là cái gọi là hộ sơn đại trận.
Dư Tắc Thành cẩn thận tìm kiếm, đáng tiếc không nhìn thấy Hàn Dương, y đã thối lui vào một góc kín đáo thao túng đại trận.
Giọng Hàn Dương lại vang lên:
- Tiểu tặc. vọng tưởng phá giải Ất Mộc đại trận sao, thật là nằm mơ, cho ngươi nếm chút thủ đoạn của lăo tử, đền mạng sư đệ ta. Ất mộc đệ nhất biến, vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ.
Tiếng rống của y vừa dứt. lập tức Ất Mộc đại trận bắt đầu biến hóa, cầu vồng hình thành trên không bắt đâu run rẩy, phân giải, sau đó một ít mảnh vỡ rơi xuống, những mảnh vỡ này biến hóa trên không trung, rơi về phía Dư Tắc Thành.
Những mảnh vỡ kia rơi xuống trước mắt Dư Tắc Thành, lập tức biến thành một đám gỗ dài một trượng, to ba thước, từng khúc gỗ lớn như vậy tấn công về phía Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành lập tức nhanh chóng tránh né, số gỗ rơi này tốc độ không cao rất dễ dàng tránh né. Dưới sự trợ giúp của Khinh Linh thuật Dư Tắc Thành tránh trái tránh phải, tránh khỏi từng khúc gỗ lớn như vậy. May là số gỗ nàv vừa rơi xuống, va chạm mặt đất lập tức biến hình, cũng tiêu tan rất mau, bị đại trận hấp thu. Nếu không, chúng còn lại trên mặt đất hình thành chướng ngại, Dư Tắc Thành ắt trốn tránh không khỏi.
Nhưng tiêu tan cũng có cái hay riêng cùa tiêu tan, số gỗ lớn này giống như vô cùng vô tận, hết cây này tới cây khác liên miên không dứt. Dư Tắc Thành tránh né được chừng trăm khúc, rốt cục nhất thời vô ý không thể tránh né được một khúc gỗ lớn, Dư Tắc Thành giơ tay phóng xuất cương khí, đánh nát khúc gỗ lớn này.
Khúc gỗ này vừa vỡ nát đă lập tức biến hóa biến thành hai khúc gỗ khác rơi xuống, so với vừa rồi khó càng thêm khó.
Dư Tắc Thành hít một hơi khí lạnh, biết làm sao bây giờ? Làm thế nào để hóa giải nguy cơ này? Bất chợt Dư Tắc Thành vận khởi Huyết Tàng Thuật, ẩn giấu huyết khí toàn thân. Nơi này đã vì trận pháp hình thành nên ảo cảnh, nói cách khác dùng mắt thường là không thể nhìn thấy đối phương. Mình không nhìn thấy y, y cũng sẽ không nhìn thấv mình, như vậy số gỗ này có thể rơi chuẩn xác như vậy, nhất định là y đã dùng chân nguyên huvết khí cảm ứng truy tung mình, cho nên Dư Tắc Thành vận khởi Huyết Tàng Thuật, ẩn giấu huyết khí của mình. Quả nhiên Dư Tắc Thành vừa sử dụng Huyết Tàng Thuật một lúc đám gỗ bay tán loạn kia lập tức mất đi mục tiêu, bắt đầu rơi loạn xạ. Dư Tắc Thành mỉm cười, xem ra mình đã đoán đúng rồi.
Ý niệm này vừa sinh ra trong đầu Dư Tắc Thành, lập tức kinh văn khẩu quyết của Huvết Tàng Thuật ở trong thần thức hải hóa thành một phù lục chữ Tàng theo thể chữ triện, tiến vào trong đan điền của Dư Tắc Thành, đứng cạnh chữ Vọng, chữ Linh. Không biết vì sao Dư Tắc Thành kích hoạt phù lục Huyết Tàng Thuật, không ngờ lại có thêm được một loại chú văn phù lục.
Giọng nói đượm vẻ lo lắng của Hàn Dương truyền đến:
- Tiểu tặc ngươi ở nơi nào, ngươi ra đây, ngươi có dám ra đây không?
Đương nhiên Dư Tắc Thành sẽ không ra, hắn lén lút di chuyển ra phía ngoài, đi đến nửa đường, nghe Hàn Dương lại hô:
- Tiểu tặc, ngươi cho là ngươi ẩn thân không ra ngoài, ta sẽ không có cách nào ư? Ất Mộc đệ tam biến, cổn cổn độc đằng giáo diệt sát!
Lời này vừa dứt, lập tức một bên trận thế, gỗ trên không trung đang rơi xuống vô cùng vô tận chậm rãi biến mất, mặt đất bên trong trận pháp ảo cảnh chậm rãi run run, giống như có thứ gì từ dưới đất mọc lên. Dần dần có vô số dây leo từ dưới đất mọc lên, bề mặt dây leo này toàn là gai độc. Sau khi mọc lên khỏi mặt đất dần dần chúng khuếch đại, bò lăng ngoăng trên mặt đất. Xem ra không lâu sau toàn bộ pháp trận ảo cảnh sẽ toàn là loại độc đằng này.
Đây là loại công kích bao trùm trên toàn phạm vi, xem ra Huyết Tàng Thuật đối với loại công kích này là vô ích bởi vì không lâu sau tất cả địa phương đều bị loại độc đằng nà chiếm cứ hoàn toàn. Dư Tắc Thành không khỏi cau mày, không biết nên làm thế nào cho phải. Nhưng hắn không tỏ ra kích động, cẩn thận quan sát độc đăng này, rất nhanh lấy Phù Đồ lục ra, đưa vào hình dạng độc đằng, lập tức Phù Đô lục xuất hiện ghi chép:
“Đây là Huyết Thứ Độc Đằng, thuộc loại ma đằng hệ Huyết, chịu huyết nhục kích thích, có đặc tính sinh trưởng rất nhanh, cực độc, giỏi về bóp chết con mồi...”
Dư Tắc Thành rất nhanh xem qua, rốt cục cũng tìm được phần giới thiệu cách thuần phục nhổ mang về trồng:
“Độc đằng này yêu thích huyết nhục, cung cấp rất nhiều huyết nhục là có thể khống chế sai khiến chúng, khẩu quyết khống chế như sau: ”
Nhìn thấy dòng chữ này, Dư Tắc Thành vô cùng vui vẻ, tuy rằng mình không có nhiều huyết nhục, nhưng huyết năng hẳn là còn hữu dụng hơn nhiều so với huyết nhục. Cơ hội không nhiều lắm, cứ thử xem sao.
Dư Tắc Thành dùng tay tiếp xúc với một dây độc đằng, đưa huyết năng của mình vào. Vốn tay Dư Tắc Thành vừa chạm vào, những gai nhọn trên dây muốn đâm Dư Tắc Thành, đồng thời dây điên cuồng uốn lượn, muốn quấn lấy Dư Tắc Thành. Nhưng Dư Tắc Thành vừa phóng xuất huyết năng ra, lập tức động tác của độc đằng biến đổi trở nên ngoan ngoãn giống như một đứa nhỏ tùy ý Dư Tắc Thành khống chế.
Dư Tắc Thành chậm rãi chuyển vận huyết năng, huyết năng theo độc đằng lan tràn ra, từ dây này lan sang dây khác. Nhưng còn có vô số dây vẫn chui từ dưới đất lên sinh ra, đây giống như là một trận đấu, xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng.
Huyết năng của Dư Tắc Thành dần dần hao hết, đúng lúc này, cương năng trong Đan Điền thoáng động, hóa thành huyết năng bắt đầu trợ giúp Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành lập tức thò tay vào trong túi càn khôn lấy ra linh thạch trung phẩm và Thông Tâm Chi còn lại ăn hết tất cả Thông Tâm Chi, sau đó hấp thu linh lực của viên linh thạch trung phẩm. Bổ sung huyết năng như vậy, rất nhanh khống chế được số độc đằng vừa sinh ra.
Cứ như vậy sinh ra rồi khống chế kéo dài như vậy, cuối cùng toàn bộ không gian đầy cả loại độc đẳng này mà toàn bộ độc đằng đều bị Dư Tắc Thành khống chế.
Giọng nói ngập ngừng của Hàn Dương chợt vang lên:
- Không có khả năng, chuyện này không có khả năng, thật là quỷ quái, chuyện này không có khả năng!
Dư Tắc Thành rống to một tiếng, thay đổi tần suất vận chuyển huyết năng. Lập tức huyết đằng bất chợt bành trướng, phát động tập kích về phía đại trận biến ảo không gian. Ầm một tiếng vang lên, đại trận tan nát. Dư Tắc Thành lại trở về vườn dược thảo trước kia, đã có thể thấy được toàn bộ phòng ốc trong vườn dược thảo. Chỉ có điều cây cối bên ngoài vẫn bao phủ một tầng sương mù, trận pháp huyết đằng biến ảo mất đi pháp lực duy trì, toàn bộ tan nát biến mất.
Dư Tắc Thành đã trở lại vị trí ban đầu cách đó không xa chính là thi thể Linh Tuyền. Tuy rẳng huết đằng biến mất nhưng huyết năng phát ra vẫn còn rải rác toàn bộ không trung. Dư Tắc Thành hút khí thổ hơi, lập tức huyết năng này tụ tập về phía Dư Tắc Thành, toàn bộ hút vào trong cơ thể Dư Tắc Thành. Số huyết năng này ngoại trừ huyết năng bản thân của Dư Tắc Thành, còn chứa đựng một loại năng lượng khác, đó chính là nguyên lực của độc đằng do đại trận biến ảo sinh ra. Nguyên lực này sinh ra do đại trận hấp thu linh khí của linh mạch trên vùng núi non này, hết thảy chúng đều bị Dư Tắc Thành hấp thu sạch sẽ.
Những linh khí này vừa nhập thể, thân thể Dư Tắc Thành tựa như trải qua một trận chấn động mạnh, Dẫn Khí Nhập Thể đạt tới trình độ lớn nhất. Dưới tác dụng của linh lực, Dư Tắc Thành hét lớn một tiếng, chân nguyên linh khí tràn ngập thân thể, quay cuồng bên trong cơ thể. lại không có chỗ nào phát tiết, có cảm giác như thân thể muốn nổ tung.
Đại trận vừa vỡ lập tức Hàn Dương đã không còn lên tiếng nữa. Y sợ Dư Tắc Thành phát hiện ra mình cho nên không dám nói chuyện, tuy nhiên hẳn là y đang dẫn động trận pháp mới. Dư Tắc Thành cảm thấy mặt đất dưới chân đang hơi hơi rung động, hơn nữa đại trận ảo cảnh mà hắn vừa đánh nát dường như đang chậm rãi khôi phục.
Phải tìm được Hàn Dương giết y đi, nếu không đại trận hình thành ảo cảnh ở đây, mình phải chết chắc chắn không thể nghi ngờ. Dư Tắc Thành nhắm vài phòng ốc bên cạnh, bắt đầu lợi dụng thần thức dò xét tìm kiếm chỗ ẩn thân của Hàn Dương.
Nhưng Hàn Dương rốt cuộc ở nơi đâu... Dư Tắc Thành rất nhanh tìm kiếm y khắp nơi thế nhưng không có một chút dấu vết nào cả, không khỏi trong lòng kinh hoảng, làm sao mới có thể tìm được y đây?
Ý niệm nàv vừa nổi lên, lập tức chân khí dư thừa trong cơ thể muốn nổ tung vận chuyển theo một lộ tuyến kỳ dị. Lộ tuyến này Dư Tắc Thành vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, xa lạ ở chỗ đây là lần đầu tiên vận hành lộ tuyến này, quen thuộc ở chỗ mỗi lần ngủ đều ngâm nga một lần ở trong thần thức hải, đây là lộ tuvến vận công của Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật.
Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, mỗi đêm đều hóa thành thần niệm ma xà trong thần thức hải Dư Tắc Thành, tuy rằng đều bị huyết hải tiêu diệt, nhưng đối với lộ tuyến này Dư Tắc Thành quen thuộc vô cùng.
Vốn công pháp này chỉ có đạt tới cảnh giới Thai Tức mới có thể tu luyện, không biết vì sao hiện tại không ngờ mình lại có thể vận hành, có thể là có liên quan tới chuyện linh lực trên người mình sung túc muốn nổ tung.
Cỗ linh lực vận chuyển này rất nhanh, nháy mắt đã vận chuvển được một vòng trong thân thể Dư Tắc Thành. Sau đó toàn thân Dư Tắc Thành chấn động, phát hiện ra dường như mình vừa nhảy ra khỏi thân hình này. Trong nháy mắt tầm mắt biến đôi, mình lại nhìn thấy chính mình đứng ở đó đang tìm kiếm cái gì mà thân thể này đang lén lút trốn ở một nơi bí mật gần đó lặng lẽ thi pháp.