Phụ tử Phó Cương xưng vương xưng bá ở Lâm huyện hoàn cảnh rất tốt. Huynh đệ Phó Cường Phó Thân bắt đầu kiếp sống ngựa giống, sinh, một đống hài tử. người Phó gia vô cùng thịnh vượng.
Dư Tắc Thành cùng mọi người vui chơi một bữa vui vẻ vô cùng. Dư Tắc Thành cho bọn họ không ít đan dược, uống vào thừa sức sống tới tám mươi. Đây chính là một người thành tiên, gà chó cũng thăng thiên.
Lần này Dư Tắc Thành về thăm chốn cũ, trở lại huyện thành Sơn Trúc một phen, thăm trụ sở cũ năm xưa mình từng ở hết thảy vẫn không có gì khác trước.
Huynh đệ Thạch Phương Văn, Thạch Phương Võ vẫn còn đó. Dư Tắc Thành nhất nhất tặng đan dược cho bọn họ giúp họ kéo dài tuổi thọ cũng coi như không uổng quen biết một phen.
Vào năm năm trước, Thạch Đại phu đã rời khỏi nơi này nghe nói đến Thủy Vân tông gánh vác trọng trách. Yên Chi Lâu trong huyện thành Sơn Trác vẫn như trước, bất quá hiện tại không còn là sản nghiệp của Thạch gia mà trở thành gia nghiệp của Lưu Tiểu Quang. Không biết vì sao từ đó về sau không còn đệ tử Diệu Hóa tông đến nơi này thí luyện.
Lưu Tiểu Quang vô cùng e ngại Dư Tắc Thành năm xưa hình phạt ba đao sáu lỗ vẫn còn ghi nhớ trong lòng. Sau khi tiếp đãi Dư Tắc Thành một hồi, y bèn vội vàng rời khỏi không dám ngồi lâu. Y vẫn không tiết lộ chuyện Lưu Thi Vận trở về nhà, không muốn cho biết tung tích muội muội của mình.
Nhìn Yên Chi Lâu phồn hoa đông đúc. Dư Tắc Thành lại nhớ tới Nhạc Lăng, Ngữ Điệp, nhớ tới Nhã Hương từng giúp mình rất nhiêu lần. Các nàng đều đã trở về sư môn, hết thảy chỉ còn là quá khứ, người xưa không còn ở đây chỉ biết âm thầm tưởng nhớ bóng dáng xinh đẹp năm nào chẳng biết nay đã về đâu. Nâng chén rượu bồi hồi hát lên bài nhung nhớ đàn xưa nay vương bụi, hỏi chủ nhân đâu rồi...
Quãng thời gian còn lại, ban ngày Dư Tắc Thành ra ngoài dự tiệc vui vầy, ban đêm về nhà hiếu kính mẹ già, hưởng thụ tình cảm gia đình, cứ như vậy ngày này sang ngày khác.
Dư Tắc Thành rất thích cuộc sống như vậy, đây là cuộc sống của hắn trước kia. là cuộc sống mà hắn đã từng mơ tưởng. Không phải tu luyện vất vả, không nguy hiểm đến sinh mạng, hưởng thụ vinh hoa phú quý, được người người tôn kính.
Dần dần Dư Tắc Thành cảm thấy mơ hồ lạc lõng. Nhà vẫn là nhà của mình, mình vẫn là mình, nhưng cuộc sống này đã không phải là cuộc sống của mình nữa. Cuộc sống của mình hẳn phải là ngự kiếm bay trên không, tu luyện trong động phủ chém giết cường địch, tu tiên tầm đạo.
Cuộc sống phàm tục như vậy, cuộc sống mà hắn đã từng mơ ước trước đây đối với hắn hiện tại đã trở thành hư ảo, không còn sinh khí. không còn ý nghĩa, là hao phí đòi mình một cách vô ích.
Mê hoặc tiêu tan từ do dự. Dư Tắc Thành trở nên kiên định, từ kiên định trở lại bình thản, hắn dần dần nắm chắc trở lại con đường của mình. Đạo tâm của hắn càng trở nên kiên cường hơn, biết mình nên đi con đường nào trong lòng sáng tỏ.
Nhà mình đã không còn là nơi này nữa mà động phủ nho nhỏ trên Thiên Đạo phong kia đó mới là thế giới của mình.
Tuy rằng hàng ngày Dư Tắc Thành vẫn nói cười vui vẻ hòa đồng cùng người khác, nhưng mẫu thân hắn đã phát hiện ra tâm sự của con mình. Dư Tắc Thành đã không còn thuộc về nơi này nữa, đây không còn là nhà hắn...
Hôm đó, đột nhiên mẫu thân nói với Dư Tắc Thành:
- Này con, con đi đi, hãy đi sống cuộc sống của mình. Những gì mẹ có thể cho con được, đã cho con hết đã đến lúc con mở cánh bay cao, không nên lưu luyến gia đình nữa, không nên lưu luyến chúng ta. Giống như phụ thân con từng nói: “Hảo nam nhi chí tại bốn phương, không nên sống uổng một đời. ”
- Khi nào con cảm thấy mệt mỏi hay bị thương, có thể về đây, vòng tay của mẹ luôn chờ đón.
Dư Tắc Công cũng nói:
- Đại ca, huynh cứ yên lòng ra đi, đệ còn nhớ ước mơ của huynh trước đây là được đọc ngàn vạn quyển sách, được đi ngàn vạn dặm đường, du ngoạn khắp thiên hạ.
- Huynh hãy đi thực hiện ước mơ của mình, đệ sẽ thay huynh hiếu kính mẫu thân, đệ sẽ thay huynh tận hiếu. Còn huynh, huynh hãy thay đệ đi khắp thiên hạ.
- Vì sao đệ không có Linh Căn, đệ rất muốn tu tiên như huynh và muội muội, đệ muốn cưới nhiều thê thiếp, sinh thật nhiều con. Nếu đệ không làm được, con đệ nhất định sẽ làm đuợc.
Mẫu thân hắn lại nói:
- Con à, con ra ngoài hãy chăm sóc cho muội muội con, nó là một thiếu nữ tuy rằng ba năm về một lần, tỏ ra vô cùng vui vẻ nhưng mẹ có thể nhìn ra cuộc sống của nó cũng không phải là tốt đẹp. Con là Đại ca của nó con phải chăm sóc giúp đỡ cho nó, đây là tâm nguyện lớn nhất của mẹ.
- Còn hài tử Thi Vận kia là một hảo hài tử, mẹ có thể nhìn ra con đối với nàng cũng chỉ bình thường, nhưng nàng đối với con rất tốt. Chỉ cần con chịu lấy nàng, cuộc sống nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Dư Tắc Công lại nói:
- Mẹ, tu tiên không thể Thành thân.
Mẫu thân hắn nói:
- Nói bậy, trong sách không hề nói như vậy, chuyện Thất Tiên Nữ, Liễu Thụ Tiên, con cho là mẹ không biết hay sao?
Lập tức ba người cùng cười, hết sức hòa thuận vui vẻ. Cứ như vậy tới kỳ hạn trăm ngày, Dư Tắc Thành bái biệt mẫu thân và đệ đệ, ngự kiếm bay lên trở về Hiên Viên kiếm phái.
Lúc này trong lòng hắn vô cùng thanh thản, chặt đứt trần duyên một lòng cầu đạo.
Dư Tắc Thành bay tới Man trại, Cốt Luân Tề Văn cũng đã chuẩn bị xong, lập tức hiểu được suy nghĩ của đối phương, nơi này đã không còn thích hợp với bọn họ.
Cốt Luân Tề Văn đã truyền trùng thuật và phép thuật của mình, linh thạch mà mình tích góp được, tất cả để lại cho gia tộc. Có thể đoán ra trong tương lai không xa, trong vùng Man Hoang này sẽ có một gia tộc tu tiên nổi lên, thậm chí có thể đạt tới mức độ ngang bằng với sáu phái Tây Lĩnh.
Hai người ngự kiếm bay lên, bay về phía Tây Lĩnh. Mãnh thú yêu ma trong phạm vi ngàn dặm xung quanh Man trại đã bị Cốt Luân Tề Văn diệt trừ sạch sẽ. Hơn nữa y còn ra sức khai thông một con đường giữa khu nguyên thủy sâm lâm này. Dọc theo đường này, Cốt Luân Tề Văn bày ra vô số pháp trận, trùng trận, thích hợp cho xe ngựa thông hành, không còn bị mối nguy mãnh thú yêu ma trong rừng đe dọa. Từ nay về sau Man Hoang không còn hoang dã nữa, dần dần sẽ có khách thường lui tới hướng tới đời sống văn minh.
Hai người ngự kiếm bay tới Tây Lĩnh, thấy Thành Lam đã chờ sẵn ở đó. Ba người nhìn nhau cười. Dư Tắc Thành mở Long cốt Phàm Đĩnh ra, ba người tiến vào trong khởi động, bay về Hiên Viên.
Thành Lam đã ghé qua Thủy Vân tông một chuyến. Càn Ma Linh Tôn giáo đã hoàn toàn biến mất, hiện tại chỉ còn năm phái liên minh Tây Lĩnh. Từ khi Thủy Vân tông được bí tịch phi kiếm pháp bảo của Hiên Viên kiếm phái, mấy năm gần đây ngày càng trở nên mạnh mẽ. Năm năm trước đại chiến tứ phương, dương oai Trung châu, lấn át cả bốn phái còn lại mơ hồ trở thành bá chủ một phương.
Nếu trong Thủy Vân tông có người tu luyện Bích Thủy Đông Lưu Chí Thử Hồi tiến vào cảnh giới Nguyên Anh. như vậy có thể tiến vào hàng ngũ tám trăm bàng môn.
Họa ngầm duy nhất chính là từ sau khi họa trời xảy ra ở Tây Lĩnh, những đứa trẻ mới sinh ra trong mười năm trở lại đây số có Linh Căn vô cùng ít ỏi rất dễ xuất hiện nguy cơ đứt đoạn kế thừa. Bất quá một hai năm gần đây dần dần bắt đầu khôi phục lại.
Đuờng về Long cốt Phàm Đĩnh bay nhanh như tên bắn, ba người ngồi bên trong lặng lẽ tu luyện, dần dần qua Kinh châu, đến Nam Hải.
Nam Hải mênh mông sóng suộn bạc đầu. Long cốt Phàm Đĩnh vừa vào trong nước lập tức gia tăng tốc độ. Theo như lần trước, chỉ cần ba canh giờ là có thể vượt qua vùng biển này nên ba người bọn Dư Tắc Thành không hề quan tâm tới đoạn hành trình Nam Hải này.
Đi được nửa đường, bất chợt một tiếng nổ rất lớn vang lên, nháy mắt Long cốt Phàm Đĩnh ngừng lại, ba người Dư Tắc Thành bên trong lăn lông lốc như đang trong hồ lô.
Một lúc lâu Dư Tắc Thành mới trấn tĩnh lại được, bèn cất tiếng kêu to:
- Có chuyện gì, chuyện gì vậy?
Chỉ thấy trong biển như có một sợi dây màu trắng giăng ngang, đây là một bí pháp, mục đích của nó là ngăn Long cốt Phàm Đỉnh lại không cho đi tới.
Lúc này chợt nghe có tiếng người quát lớn:
- Chặn rồi, chặn được rồi đã chặn được tên tiểu tặc lần trước va phải xa giá của Tử Sam Long Vương.
Thì ra lần trước bọn Dư Tắc Thành đi qua nơi này đã kết thù, lúc này bọn chúng giăng bẫy hoàn toàn ngăn cản Long cốt Phàm Đĩnh của Dư Tắc Thành. Bí pháp này Dư Tắc Thành hoàn toàn không có cách nào phá giải.
Long Cốt Phàm Đĩnh bị va chạm lúc nãy trạng thái trở nên vô cùng bất ổn liên tiếp chớp lóe vài lấn lập tức tất cả hào quang tiêu tan, hoàn toàn không thể hoạt động được nữa. Bất kể Dư Tắc Thành xoay sở thế nào cũng không thể khởi động nó trở lại, thuyền đã bị va hỏng. Đây là khuyết điểm của văn minh vùng Vực Ngoại, nếu là thuyền trong Lục Vực ắt sẽ có công năng tự động chữa trị. Thuyền này của Vực Ngoại do cơ quan hết sức tinh vi tạo Thành nhưng cũng vô cùng yếu ớt, một khi đã hỏng rất khó có cách nào sửa chữa.
Ba người Dư Tắc Thành xuống khỏi Long cốt Phàm Đĩnh. Dư Tắc Thành đành phải thu nó lại thuyền mình hư tổn, Dư Tắc Thành hết sức phẫn nộ trong lòng. Lúc này có mười mấy binh tôm tướng cá bơi tới quát lớn:
- Tiểu tử, các ngươi cho rằng va phải xa giá Long Vương cứ như vậy là xong sao? Mau lưu phi xa lại giao nộp linh thạch nhận tội. Sau đó tự chặt một tay, chúng ta sẽ tha mạng. Bằng không...