Khốn Thần Ti hóa thành trường tiên này sau khi được Dư Tắc Thành gia công cẩn thận, dung hợp cùng Huyền Hồn Ti thành một cây trường tiên dài chừng ba mươi trượng. Tên quỷ binh này là kẻ đầu tiên được nếm mùi trường tiên tập kích.
Quả nhiên hiệu lực của Huyền Hồn Ti còn đó, đánh trúng quỷ binh. Lập tức trên thân quỷ binh chợt lóe bạch quang, bị trường tiên hút lấy, nháy mắt đã bị kéo vào trong thủy lao của thế giới Bàn cổ.
Áo giáp và vũ khí của quỷ binh dường như đã hòa cùng nó thành một thể. Nó bị kéo vào thủy lao, áo giáp vũ khí cũng theo vào.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, chỉ cần Huyền Hồn Ti là đủ, sự tình trở nên đơn giản hơn nhiều. Kinh Thần Thứ pháp lực quá hùng mạnh, đâm trúng quỷ binh chết ngay tức khắc, không thể thu được, không có hiệu quả bằng Huyền Hồn Ti.
Dư Tắc Thành tiếp tục tiến tới, đi được một lúc phát hiện ra phía trước có một tiểu đội quỷ binh tuần tra. Bọn chúng có tất cả hai mươi tên quỷ binh, trong đó có một tên đặc biệt thân khoác trọng giáp, thân thể to gấp ba lần quỷ binh bình thường, hẳn là quỷ tướng đầu lĩnh của chúng.
Dư Tắc Thành ẩn nấp thật kỹ, đợi khi bọn chúng tới gần mình khoảng mười trượng, đột ngột quất trường tiên ra, cuốn tất cả bọn chúng vào trường tiên. Đám quỷ binh này bị trường tiên đánh trúng lập tức bị hấp thu, nhưng tên quỷ tướng kia cũng có chút bản lãnh, trong đám loạn quỷ cố sức tìm khe hở của trường tiên, tránh thoát Dư Tắc Thành tập kích.
.. .
Dư Tắc Thành điểm ra một cái lập tức tên quỷ tướng kia như bị kim đâm phải, run rẩy
vài lần, thân thể bừng bừng cháy, lúc ấy mới chịu chết. Bất quá khác với những quỷ binh thông thường ở chỗ nó chết đi lưu lại một luồng quỷ khí màu trắng, đó là tinh hoa, quỷ khí kết tinh của nó.
Dư Tắc Thành quan sát cẩn thận, lấy ra một tấm phù phong ấn luồng quỷ khí kia. Lần trước hắn luyện hóa Quỷ Vương chính là loại quỷ khí màu trắng kết tinh này, bất quá còn lớn hơn luồng quỷ khí này gấp mười lần. Xem ra những Quỷ Vương mà hắn đã từng luyện hóa chính là tinh hoa quỷ khí sau khi chúng bị Kinh Thần Thứ đâm chết lưu lại.
Dư Tắc Thành tiếp tục tiến về phía trước, chi cần băng qua một thông đạo nữa là tới một đại sảnh. Nơi đó là nơi đóng binh của một tên Quỷ Vương, rất có khả năng Quỷ Vương có mặt ở đó.
Sau khi tiến vào thông đạo Dư Tắc Thành lập tức há hốc mồm kinh ngạc. Thông đạo này không biết bị vật gì đục thủng, hơn một nửa thông đạo đã bị đánh nát. Nhưng chuyện khiến Dư Tắc Thành kinh ngạc chính là nhìn ra phía ngoài qua phần vỡ của thông đạo, không phải là tầng đất thật dày như Dư Tắc Thành tưởng tượng mà là hư không vô tận.
Hư không này dường như là thế giới Thanh Minh mà trước kia Nhất Trúc sư huynh đã đề cập tới, khắp nơi toàn là bóng tối dày đặc. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những tảng nham thạch khổng lồ trôi nổi giữa không gian này. Có tầng nham thạch bay thẳng về phía này nhưng còn cách vài dặm dường như chạm phải thứ gì đó, lập tức vỡ nát.
Ở xa xa có nơi nham thạch tập trung lại cùng một chỗ, nơi đó là một vùng toàn là nham thạch. Không biết vùng nham thạch này dài rộng bao nhiêu nhưng vẫn có thể chậm rãi di chuyển, thỉnh thoảng lại va chạm với những tảng nham thạch nhỏ.
Bất chợt có một bóng đen rất lớn từ vùng nham thạch kia bay vút lên. Bóng đen này không có thực thể, gần giống như đám quỷ binh nhưng thể tích to tới mấy dặm.
Dư Tắc Thành nhìn ra xa dường như có ánh sao chớp lóe lên rồi chợt tắt.
Đây tuyệt đối không phải là lòng đất... Bất chợt Dư Tắc Thành bừng tỉnh ngộ, chẳng trách Tứ sư huynh nói Quỷ Vương cốc là thông lộ dẫn tới U Minh giới, phía ngoài thông đạo này hẳn là U Minh giới không sai.
Đám quỷ binh, quỷ tướng, Quỷ Vương này cũng không phải như tường tượng của Dư Tắc Thành, là phàm nhân chết đi hóa thành quỷ hồn, thật ra chúng không hề có liên hệ với thế giới Thương Khung. Chúng chỉ giống như quỷ hồn của thế giới Thương Khung mà thôi, chúng có nền văn minh, có khoa học kỹ thuật của riêng mình, chúng cũng là một loại sinh linh.
Thấy cảnh tượng như vậy Dư Tắc Thành ngẩn người ra hồi lâu mới khôi phục tinh thần lại. Hắn lui sâu trở vào thông đạo định trở về. Lúc này trong lòng hắn cảm thấy do dự, đám quỷ binh quỷ tướng này cũng là sinh linh, mình có nên cướp đoạt tính mạng chúng, mang về tế luyện thành hồn lực của mình không?
Ý nghĩ này còn đang lẩn quẩn trong đầu Dư Tắc Thành, hắn còn chưa kịp cân nhắc cẩn thận, trong thông đạo đối diện đã xuất hiện một đội quỷ binh tuần tra.
Đội quỷ binh này không phát hiện Dư Tắc Thành nhưng bất chợt hắn tháo Hóa Quỷ Cân trên đầu xuống, muốn xem thử phản ứng của đám quỷ binh này khi thấy mình sẽ có phán ứng thế nào.
Dư Tắc Thành vừa tháo khăn xuống lập tức trong thông đạo vang lên từng tràng tiếng quỷ gào thét, trong tiếng gào của chúng tràn đầy khí tức cuồng bạo tham lam. Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, mơ hồ hiểu được ý nghĩa trong tiếng gào của chúng thông qua Tâm Giác:
- Người... đây là người sống! Mau mau bắt hắn lại, không ai được cắn hắn một miếng nào, để hắn lại cho ta!
Đám quỷ binh lập tức xông về phía Dư Tắc Thành, chúng nhìn Dư Tắc Thành với ánh mắt hung tàn tham lam vô độ. Tên nào tên nấy há to miệng, rất muốn cắn nuốt huyết nhục trên người Dư Tắc Thành. Trên người chúng toát ra khí tức cuồng bạo, chúng nhìn thấy người chẳng khác nhìn thấy thức ăn ngon.
Đám quỷ binh chậm chân phía sau bị quỷ binh phía trước cản trở, thậm chí vung trường mâu giết chết đám quỷ binh phía trước, tranh đoạt vị trí tiến lên ăn thịt Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành cười, không cần thương tiếc bọn chúng, loại sinh linh này là thiên địch của con người. Chúng chỉ vừa ngửi thấy mùi máu thịt con người đã có phản ứng như vậy nếu để chúng vào được nhân gian ắt sẽ gây ra đại họa khôn cùng. Nếu đã là như vậy chớ trách ta ra tay trảm yêu trừ ma, hạ thủ bất lưu tình.
Dư Tắc Thành đội Hóa Quỷ Cân vào lập tức khí tức con người của hắn biến mất. Nhưng đám quỷ binh này chỉ hơi do dự một chút, sau đó vẫn xông về phía Dư Tắc Thành. Cho dù là quỷ bọn chúng cũng muốn ăn thịt, tỏ ra tham lam vô kể.
Mười trượng... tám trượng... ba trượng. Dư Tắc Thành quất mạnh một cái, trường tiên bay ra, nháy mắt mười tám quỷ hồn bị rút, sau đó bị trường tiên hấp thu.
Còn lại hai tên lẻ loi đứng đó, Dư Tắc Thành giơ tay ra một cái, bên cạnh hai tên quỷ binh lập tức xuất hiện một bàn tay chân nguyên rất to. Dư Tắc Thành chỉ nắm nhẹ nhưng hai tên quỷ binh này đã bị nghiền nát. Bọn chúng lập tức hóa thành hai luồng khói mỏng, sau đó khôi phục lại nguyên hình.
Quả nhiên Tiên Thiên Nhất Khí Đại Cầm Nã không có hiệu quả đối phó với loại quỷ hữu hình vô chất này. Nếu là như vậy xem ra Vô Hình Phá Thể Càn Khôn Chưởng cũng không có hiệu quả gì với chúng. Khai Sơn Phủ, Phá Giáp Chùy, Công Thành Chuỳ cũng sẽ không có hiệu quả, không biết Tu La Trảm thế nào...
Dư Tắc Thành lập tức bắn ra một đạo quang hoa, lập tức một tên quỷ binh bị chém làm hai đoạn. Lần này nó không thể khôi phục lại mà kêu lên một tiếng, sau đó tan biến. Xem ra danh xưng Tu La Trảm công kích toàn phương vị cũng không phải tự nhiên mà có.
Còn lại một tên chính là quỷ tướng đầu lĩnh của đám quỷ này. Dư Tắc Thành phóng về phía nó một Hỏa cầu thuật. Hỏa cầu đánh trúng nó lập tức lửa bùng lên nhưng nó vẫn không tiêu vong, bất quá thân thể chỉ nhó đi, bị ngọn lửa luyện hóa mất một phần.
Nó vừa gào thét vừa xông tới Dư Tắc Thành, bất chợt há miệng phun ra một hơi quỷ khí bắn về phía Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành không thèm động đậy, mặc cho quỷ khí bao phủ lên người mình. Trên người hắn xuất hiện một tầng hộ giáp, quỷ khí kia bắt đầu ăn mòn hộ giáp nhưng không có chút hiệu quả nào, chỉ sau vài lần hô hấp đám quỷ khí đã lập tức tiêu tan.
Dư Tắc Thành muốn nhân cơ hội này thử nghiệm tác dụng của Huyền Hồn Giáp, quả nhiên có thể ngăn chặn tất cả công kích. Bất qua sau khi phòng ngự, toàn thân Dư Tắc Thành đau nhức vô cùng. Như vậy chỉ sau một lúc không cần đối phương ra tay Dư Tắc Thành cũng chết tươi vì đau đớn.
Mi Tâm Dư Tắc Thành chợt lóe, phi kiếm bay ra đâm trúng quỷ tướng, sau đó kiếm quang lóe lên bao trùm quỷ tướng. Quỷ tướng lập tức không thể động đậy, phi kiếm đâm vào thân hình nó không ngừng phát ra kiếm quang. Chỉ trong thoáng chốc, quỷ tướng đã hóa thành một làn khói mỏng, bị phi kiếm giết chết.
Dư Tắc Thành run tay một cái, phi kiếm bay trở về. Phi kiếm này cũng có thể chém giết bọn quỷ nhưng nó nhờ vào kiếm quang tiêu hao quỷ khi không còn mới có thể sinh ra tác dụng giết chết. Nếu so ra, hiệu quả kém hơn Kinh Thần Thứ và Tu La Trảm rất nhiều. Kinh Thần Thứ và Tu La Trảm chỉ cần đâm vào bọn quỷ đối phương lập tức tử vong. Còn phi kiếm phải luyện hóa toàn bộ bọn quỷ, sau đó mới giết chết được chúng, so ra hiệu quả kém nhiều.
Bất quá hữu dụng nhất vẫn là Huyền Hồn Ti. Đây quả thật là lợi khí trừ quỷ, chỉ cần tiếp xúc đã hấp thu ác quỷ kéo chúng vào trong thủy lao của thế giới Bàn cổ, đơn giản hơn nhiều so với Kinh Thần Thứ và Tu La Trảm.
Dư Tắc Thành mau chóng rời khỏi nơi này, rẽ trái phải liên tục, thay đổi bảy, tám thông đạo. bắt đầu tìm kiếm đội quỷ binh tuần tra khác. Sau khi tên Quỷ Vương kia rống to một tiếng, từng đội quỷ binh đã tiến vào thông đạo, bắt đâu chia ra tìm kiếm Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành không ngừng tránh né, phục kích, đuổi giết, phản kích. Cứ gặp một đám quỷ binh số lượng ít lập tức Dư Tắc Thành giết chết tất cả bọn chúng, gặp đám quỷ binh quá đông bèn né tránh. Cứ như vậy Dư Tắc Thành bắt đầu giết chóc trong đường hầm vô cùng vô tận này, từng đội quỷ binh bị hắn tập kích bắt lấy.
Thời gian cứ trôi qua, rốt cục Dư Tắc Thành cũng không nhớ mình đã bắt được bao nhiêu quỷ binh quỷ tướng. Đi đêm mãi cũng có ngày gặp ma, trong đường hầm vô tận này, cuối cùng hắn đã bị Quỷ Vương dẫn dắt đại quân hoàn toàn ngăn chặn.
Quỷ Vương này cao chừng ba trượng, thân hình cường tráng, mặt mũi hung tợn, quỷ khí dày đặc. Bên cạnh nó có hàng trăm quỷ tướng, hàng ngàn quỷ binh chia làm hai đạo quân vây quanh Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành liếc nhìn hai đầu thông đạo đã bị bọn quỷ vây chặt, gầm to một tiếng, xông về phía Quỷ Vương. Trường tiên của hắn vù vù xé gió, đám quỷ binh quỷ tướng bị trúng trường tiên lập tức hét lên một tiếng thê thảm, sau đó bị trường tiên hấp thu.
Trong nháy mắt Dư Tắc Thành đã xông tới trước mặt Quỷ Vương, đám quỷ tướng chen chúc ùa lên phát động công kích về phía Dư Tắc Thành. Chợt một đạo hào quang chém ra, chính là Tu La Trảm. Chỉ trong thoáng chốc, đám quỷ tướng chắn trước mặt Quỷ Vương bị chém thành hai đoạn, sau đó thân thể chúng tiêu tan thành những làn khói mỏng.
Quỷ Vương kia giơ tay ra bắt lấy Tu La Trảm, bóp nhẹ một cái. Tu La Trảm tan nát. Nó cất giọng khàn khàn hỏi:
- Hiên Viên kiếm sĩ ư? Đã lâu không gặp, đây là Tu La Trảm, bất quá chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ nho nhỏ cũng dám xâm lược U Minh giới chúng ta?
Lời này nó nói chẳng khác gì ngôn ngữ con người, Quỷ Vương này hùng mạnh hơn đám quỷ binh quỷ tướng không biết bao nhiêu mà kể. Bất chợt nó gầm to, thanh âm vô cùng sắc bén, giống như Sư Tử Hống. Một đạo sóng âm tấn công về phía Dư Tắc Thành, hắn lập tức vận khởi Huyền Hồn Giáp, đón lấy một đòn này. Lập tức Dư Tắc Thành cảm thấy khí huyết sôi trào, trước mắt tối sầm nhưng rất nhanh đã khôi phục lại.
Quỷ Vương vung tay lên, đám quỷ binh quỷ tướng lại ùa lên, sau đó nó lại kêu lên một tiếng, thân hình co rút nhỏ lại, trà trộn vào giữa đám quỷ tướng. Quỷ Vương xuất chiêu này vô cùng tinh ma quỷ quái, nấp trong bầy quỷ tướng không ngừng xuất ra sóng âm công kích, chấn nhiếp Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành ra sức tìm kiếm nhưng vẫn không phát hiện được Quỷ Vương đâu, nó đã ẩn nấp kỹ vào giữa đám quỷ tướng. Đám quỷ tướng này bắt đâu chen chúc xông tới, Dư Tắc Thành múa may trường tiên, chỉ cần có ác quỷ tới gần hắn trong phạm vi mười trượng lập tức bị trường tiên hấp thu sạch sẽ.
Đột nhiên bên phải thông đạo có một Quỷ Vương khác xuất hiện, nó ra sức ném mạnh một cái, một chiếc hỏa xoa bay thẳng tới đầu Dư Tắc Thành. Đồng thời có thêm một đám ác quỷ xông tới, quỷ tướng phun độc, quỷ binh ném thương tấn công. Dư Tắc Thành gầm lên một tiếng, một bàn tay khổng lồ hiện ra bắt lấy hỏa xoa giữa không trung. Đồng thời Quỷ Vương kia chợt rên lên một tiếng, ngực nó đã trúng phải Kinh Thần Thứ.
Nhưng Quỷ Vương này cũng không bị Kinh Thần Thứ đâm chết như những ác quỷ khác. Nó dùng sức xé mạnh một cái, rách toạt một nửa bộ ngực, ném bay ra ngoài, tránh được những mũi nhọn công kích tiếp theo của Kinh Thần Thứ. Sau đó nó rút nhỏ thân hình lại, lẫn vào trong đàn quỷ kéo một tên quỷ tướng lại nuốt chửng, bổ sung quỷ khí cho mình.
Đàn quỷ vẫn chen chúc xông về phía Dư Tắc Thành, bọn chúng không hề sợ chết hay bị bắt. như tre già măng mọc ào lên hết lớp này đến lớp khác, không hề tỏ ra chùn bước. Lúc này lại xuất hiện một tên Quỷ Vương không ngừng bẳn những vòng tròn công kích về phía Dư Tắc Thành.
Đến lúc này Dư Tắc Thành mới phát hiện ra chiến thuật công kích của bọn quỷ. Đây là chiến thuật biển quỷ, chúng đưa quỷ binh quỷ tướng xông lên không ngừng để trường tiên Dư Tắc Thành hấp thu, muốn dùng biển quỷ để pháp khí trường tiên của Dư Tắc Thành bùng nổ. Phải biết rằng sức chứa của một món pháp khí là có hạn, không có khả năng hấp thu ác quỷ vô cùng vô tận như vậy. Nếu có thứ nào có thể hấp thu vô tận như vậy, đó chính là pháp bảo.
Quỷ Vương lại lén lút tập kích. Bọn chúng nấp trong đám quỷ tướng, giấu kín khí tức của mình, không ngừng tìm cách tập kích Dư Tắc Thành. Bọn chúng đang chờ đợi trường tiên của Dư Tắc Thành nổ tung, đến lúc ấy sẽ phát động một đòn chí mạng đối với hắn.
Dư Tắc Thành thấy ác quỷ tụ lại càng ngày càng nhiều, chưa kể số Quỷ Vương ẩn nấp trong đó, hắn lắc lắc đầu quyết định hôm nay lui lại trước đã, trở về xử lý số quỷ đã bắt được, sau này hãy quay lại bắt Quỷ Vương.
Nghĩ vậy Dư Tắc Thành bèn kêu lên một tiếng, lập tức một con Tử Mặc Giao xuất hiện. Tử Mặc Giao vừa hiện thân, uy áp của nó lập tức khiến cho ác quỷ xung quanh phải rút lui về phía sau.
Tử Mặc Giao tấn công liên tục bốn lần Mặc Viêm Tử Hỏa Luyện Tâm Cương về phía một đầu thông đạo. Lập tức đám ác quỷ ngăn chặn ở đó bị bùng nổ tan xương nát thịt, sau đó Dư Tắc Thành ngự kiếm phóng nhanh qua thông đạo đó.
Tử Mặc Giao ở lại đoạn hậu. chặn cửa thông đạo. Nó há miệng phun ra một cái, lập tức không gian xung quanh phạm vi trăm trượng hóa thành biển dung nham. Ngọn lửa này cũng có lực sát thương rất mạnh đối với ác quỷ, chỉ có Quỷ Vương có thể kháng cự được ngọn lửa nóng bỏng này.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay đi, bay theo thông đạo trong ký ức, nhanh chóng vọt ra khỏi đường hầm. Lúc này bất chợt một nơi huyệt đạo trên thân thể chấn động, thì ra con Tử Mặc Giao thả ra vừa rồi đã bị đánh chết. Dư Tắc Thành quay nhìn lại phía sau, có chín tên Quỷ Vương đang đuổi theo hắn.
Dư Tắc Thành tiếp tục ngự kiếm bay về phía trước, đám Quỷ Vương bay tới lối ra đường hầm lập tức ngừng lại, đứng đó không ngừng nhìn theo Dư Tắc Thành gào thét.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay thẳng một mạch không hề ngừng lại, sau đó theo đường nhỏ ruột dê ra ngoài. Đoạn đường này có cấm pháp bảo vệ, chỉ có thể đi bằng chân chứ không thể phi hành. Dư Tắc Thành tháo Hóa Quỷ Cân trên đầu xuống, đi từng bước theo đường nhỏ ra ngoài sơn cốc.
Sau khi ra khỏi Quỷ Vương cốc, Dư Tắc Thành ngự kiếm bay đi. Hắn do dự một chút, rồi không trở về Thiên Đạo phong, mà bay tới ngoại môn Hiên Viên kiếm phái, tìm một gian phòng trống khởi động Hiên Viên kiếm ấn mở ra. Vừa vào nhà đã chạy thẳng tới phòng tu luyện, tiến vào thế giới Bàn Cổ.
Sau khi vào thế giới Bàn cổ Dư Tắc Thành vội vàng quan sát tình huống của hồn lao. Hiện tại hồn lao chính là thủy lao chìm trong hồ nước, trong lao đang giam giữ vô số ác quỷ.
Lúc đầu Dư Tắc Thành lo rằng hồn lao có thể vì chứa ác quỷ quá nhiều mà bị ảnh hưởng, để sổng ác quỷ ra ngoài. Lúc này thấy được tình huống trước mắt mới hoàn toàn yên tâm, hồn lao vô cùng chắc chắn, đám ác quỷ bị bắt đã bị phân loại giam giữ, xem tinh hình như vậy, dù có bắt ác quỷ nhiều hơn gấp mấy lần cũng không thành vấn để.
Lần đại chiến này Dư Tắc Thành bắt được bốn mươi bảy quỷ tướng, hai ngàn tám trăm hai mươi sáu quỷ binh, hơn nữa trên hôn lao còn ghi lại trạng thái của từng ác quỷ. Hồn lao được hồ nước làm dịu mát dần dần khôi phục thương tổn cho đám ác quỷ khiến cho bọn chúng càng thêm tráng kiện, chuẩn bị sẵn sàng cho Dư Tắc Thành sử dụng.
Tuy rằng lần này Dư Tắc Thành không bắt được Quỷ Vương nhưng bao nhiêu ác quỷ đó cũng đã đủ để hắn tế luyện Hồn Si. Dư Tắc Thành bắt đầu công tác, đưa từng ác quỷ vào trong hồn lô, luyện hóa để bổ sung hồn lực cho hồn phách của mình. Lửa trong lò bừng bừng cháy, cuối cùng tất cả đám quỷ bắt được đã bị luyện hóa sạch sẽ. Hấp thu nhiều hồn lực như vậy, Dư Tắc Thành lập tức trảm hồn một lần luyện ra được một Hồn Si Tử Mặc Giao, sau đó giải khai một huyệt đạo.
Dư Tắc Thành nhẩm tính, hồn phách của mình không tổn hao gì, còn có thể luyện được thêm một Hồn Si nữa. Nhưng vì bài học lần trước, hắn không dám khinh suất luyện chế, quyết định nghỉ ngơi một ngày nữa, sau khi ổn định hồn phách xong xuôi mới tiếp tục luyện Hồn Si.
Ngày thứ hai Dư Tắc Thành dậy rất sớm, ngồi trên mái nhà hấp thu tia nắng sớm đầu tiên. Thói quen này hắn vẫn giữ mãi cho tới bây giờ, cho dù ở Thiên Đạo phong, ngày nào hắn cũng thức dậy hấp thu nắng sớm.
Hắn quyết định hôm nay phải nghỉ ngơi một ngày, bất chấp sự tình gì, nghỉ ngơi cho tinh thần khỏe lại, ngày mai tiếp tục trảm hồn luyện si. Ngày mốt sẽ tiếp tục đi bắt ác quỷ, cứ luân phiên như vậy cho đến khi nào xung phá được ba mươi sáu huyệt đạo mới thôi.
Theo như Vu Hồn Dưỡng Huyệt Chư Thiên thuật ghi lại. Luyện Khí kỳ chỉ cẩn giải khai mười sáu huyệt đạo là có tư cách tiến lên Trúc Cơ kỳ. Trong ngọc giản nói là có tư cách, Nam Thiên Chân Nhân lấy thuật này từ tên Kim Đan Chân Nhân của Xuất Khiêu tông, tên ấy trước kia phải dùng ba viên Trúc Cơ đan mới đạt tới cảnh giới Trúc Cơ.
Trúc Cơ kỳ xung phá được một trăm lẻ tám huyệt đạo mới có thể tiến vào Kim Đan kỳ. Kim Đan kỳ xung phá ba trăm sáu mươi lăm huyệt đạo mới có thể tiến lên Nguyên Anh kỳ.
Pháp thuật này tu luyện tới Nguyên Anh kỳ cũng đã là cảnh giới cao nhất, hơn nữa có thể nói rằng có rất ít người đạt được. Thuật này Xuất Khiếu tông trước sau có mười mấy vạn đệ tử tu luyện qua, bất quá chỉ có lưa thưa vài người đạt tới Nguyên Anh kỳ mà thôi.