Người cầm đầu tổ Dư Tắc Thành chính là Nhất Tâm Chân Nhân. Còn lại bốn người Dư Tắc Thành cũng không quen biết bọn họ, nhưng bọn họ ai cũng biết hắn. Gần đây Dư Tắc Thành làm ra nhiều chuyện nổi bật, gần như ai cũng biết hắn.
Mọi người hóa thành kiếm cưu bay thẳng lên trời, dưới sự điều khiển của Nhất Tâm Chân Nhân, bay vào Thanh Minh.
Nhất Tâm Chân Nhân nói:
- Các vị sư đệ, sư diệt, nhiệm vụ của tổ sáu người chúng ta là tấn công Đại Mộng Thương Thiên động. Đây là một trong tám trăm bàng môn, đã bị Hồng Hoang Vệ ở Thương Khung hải xâm chiếm hoàn toàn. Nhiệm vụ chúng ta là bình định môn phái này, đánh chết tất cả địch nhân tới chi viện cho chúng.
- Đại Mộng Thương Thiên động kia nằm ở địa vực Sở Tây, Hạ châu, cách nơi này mười tám vạn sáu ngàn dặm, mọi người chuẩn bị khẩn trương lên đường cho kịp.
Đột nhiên Dư Tắc Thành lên tiếng nói:
- Chậm đã. Nhất Tâm sư thúc, ở đây tiểu diệt có một tinh thuyền chuyên môn phi hành trong Thanh Minh. Sáu người chúng ta có thể ngồi vào đó, như vậy sẽ tiết kiệm được nỗi mệt nhọc vất vả đi đường, có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, sau khi tới nơi có thể dốc hết toàn lực đánh một trận.
Vừa nghe lời này của Dư Tắc Thành, năm người còn lại kinh ngạc sững sờ, Nhất Tâm Chân Nhân vội nói:
- Còn có tinh thuyền có thể phi hành trong Thanh Minh sao, quả là bảo bối! Đây là môn phái nào mới nghiên cứu ra vậy, con mau mau lấy ra, như vậy sẽ đỡ cho chúng ta khỏi phải phi hành mệt nhọc.
Dư Tắc Thành cười, lấy ra Lôi Đình Việt Không Chu, lập tức giữa hư không xuất hiện một luồng lôi quang, giống như Thiên Lôi hành không, vô số điện quang lóng lánh chớp nháy. Trong lôi quang có đủ hào quang các màu xanh đỏ tím vàng, rực rỡ đẹp mắt, khiến cho người ta khen ngợi không thôi.
Dư Tắc Thành điểm vào thân thuyền, lập tức Lôi Đình Việt Không Chu từ từ khuếch đại, hóa thành một luồng lôi quang to chừng một trượng. Cả sáu người gồm cả Dư Tắc Thành nhìn thấy luồng lôi quang này, không nhịn được bất giác lùi về phía sau một bước, thần uy kinh khủng khi Hữu Hùng sư tổ đối mặt với lôi kiếp còn đó, khiến cho bọn họ đều hơi e ngại luồng lôi quang này.
Lôi quang chợt lóe, tất cả sáu người bị hút vào trong tinh thuyền, sau đó tinh thuyền bắt đầu hóa thành tia chớp, bay đi rất nhanh trong Thanh Minh.
Mọi người ngồi trong tinh thuyền tuy rằng hơi chật hẹp một chút, nhưng cũng coi như tạm được, vẫn còn thoải mái hơn nhiều so với phi hành trong Thanh Minh.
Dư Tắc Thành lấy tiên tửu, thức ăn ra, mọi người vừa ăn uống nghỉ ngơi vừa trò chuyện vui vẻ thoải mái.
Mọi người bắt đầu tán gẫu với nhau, tính Dư Tắc Thành hảo sàng, rất nhanh chiếm được cảm tình của bốn vị Kim Đan Chân Nhân kia. Bốn người này là Phi Sương Chân Nhân, Tứ Duy Chân Nhân, Thanh Âm Chân Nhân, Tọa Vong Chân Nhân.
Trong đó hai người Phi Sương Chân Nhân và Thanh Âm Chân Nhân là thành viên trong chín mươi chín Thiên tu sĩ của Hiên Viên kiếm phái. Ngoại trừ đại sự của môn phái như hiện tại, bình thường bọn họ không hỏi tới chuyện đời, miệt mài khổ tu Nguyên Anh trên Hiên Viên kiếm phong.
Phù Mộng sư tỷ và Cô Tùng sư huynh của Nam Thiên Chân Quân cùng là tu sĩ như vậy, bỏ lại cả nữ nhi của mình, không quan tâm tới bất cứ chuyện gì khác, chỉ lo khổ tu trên Hiên Viên kiếm phong. Từ khi Dư Tắc Thành gia nhập môn phái tới nay bất quá chỉ gặp được bọn họ vài lần.
Tứ Duy Chân Nhân kia chính là sư thúc của Dư Tắc Thành, sư đệ của Nam Thiên Chân Quân. Nghe đồn ông hay dạo chơi xung quanh, bao nhiêu năm qua chưa hề trở về Hiên Viên kiếm phái, hôm nay mới gặp mặt Dư Tắc Thành lần đầu tiên. Lần này biết nguy cơ của Hiên Viên kiếm phái mới chạy về ra sức cho môn phái. Sở dĩ ông có thể tham gia hành động này, thật ra cũng nhờ ông chính là mật thám của Thiên Địa minh.
Tọa Vong Chân Nhân vốn đang trấn thủ ở Hầu cổ sơn thuộc địa vực Lương châu.
Sau khi mọi người đã biết về nhau, Thanh Âm Chân Nhân bèn hỏi:
- Nhất Tâm sư huynh, rốt cục Đại Mộng Thương Thiên động kia là môn phái thế nào, vì sao chúng ta chưa từng nghe qua?
Nhất Tâm Chân Nhân đáp:
- Từ trước tới nay, Đại Mộng Thương Thiên động vẫn tỏ ra thần bí khôn lường. Phái này tinh thông Đại Mộng tâm pháp, pháp quyết tối cao của chúng ta Khiên Mộng Dẫn Huyễn thuật, kết hợp mộng cảnh và ảo giác thành một thể, được xưng là có thể giết người trong mộng.
- Phái này được lập ra bảy ngàn năm trước, khai tông tổ sư của chúng đã phi thăng Tiên Giới, nghe nói tu vi người này đã đạt tới trình độ Mộng Trung Bạch Nhật, chỉ cần nằm mộng một giấc, có thể thay trời đổi đất, hùng mạnh vô cùng.
- Nhưng hậu bối đệ tử lại cực kỳ vô dụng, kẻ tu luyện thuật này đại thành nếu không phải suốt ngày đắm chìm trong mộng, cũng ỷ vào pháp thuật của mình tạo ra ảo mộng, khiến người trong mộng tưởng là hiện thực. Bọn chúng giả danh lừa bịp khắp chốn, đời sau không bằng đời trước, cuối cùng từ thượng môn rớt xuống trung môn. Nếu không nhờ trong môn từ trước tới nay vẫn có Nguyên Anh Chân Quân tồn tại, Kim Đan Chân Nhân cũng có khoảng mười người, e rằng không được xếp vào hàng ngũ ba ngàn tả đạo.
- Đối phó với pháp thuật của tông này, chỉ cần ý chí kiên cường, không bị mộng cảnh dụ hoặc là được. Mộng rốt cục vẫn là mộng, không có cảnh giới Mộng Trung Bạch Nhật, bọn chúng không chịu nổi một đòn.
Tứ Duy Chân Nhân lại nói:
- Theo tin tức của Nhạn Hành tông, Nguyên Anh Chân Quân của Đại Mộng Thương Thiên động đã chết, bằng không cũng không tới nỗi bị Hồng Hoang Vệ xâm nhập. Có ba tên Kim Đan Chân Nhân trong đó tình nguyện làm nội ứng cho chúng ta. Trận chiến này ngoại trừ nỗi lo viện quân Hồng Hoang Vệ, Đại Mộng Thương Thiên động không đáng để lo tới.
Nhất Tâm Chân Nhân nói tiếp:
- Đây mới là nỗi lo lớn nhất. Tham gia tiêu diệt Đại Mộng Thương Thiên động còn có Dạ Ma tông, A Đê Bà Nguyên kiếm phái, Phượng Âm Ma tông, Mạc Bắc Yêu Đao môn. Những môn phái này đều nhất trí đề cử chúng ta làm tổng chỉ huy hành động lần này.
- Tổng chỉ huy, hừ, e rằng không ai chịu nghe theo chúng ta chỉ huy. Đến lúc quân cứu viện của địch nhân tới đây, e rằng chỉ có chúng ta liều mạng.
Tứ Duy Chân Nhân nói:
- Chuyện này cũng là lẽ đương nhiên, bất kể nói thế nào, hành động lần này cũng hóa giải nguy cơ cho Hiên Viên kiếm phái chúng ta, cho nên bên trong Thiên Địa minh cũng phải phối hợp một chút. Chúng ta cũng phải trà giá nhiều hơn, lần này kẻ phải liều mạng chiến đấu chính là chúng ta.
Mọi người cứ như vậy tán gẫu với nhau sôi nổi. Lôi Đình Việt Không Chu này nhanh như điện chớp, rốt cục đã chạy tới cửa ải địa vực, vượt qua nơi đó, tiếp tục bay vào Thanh Minh, nhắm thẳng hướng Đại Mộng Thương Thiên động.
Rốt cục vào lúc nửa đêm, tinh thuyền đã tới cách Đại Mộng Thương Thiên động ngoài ba ngàn dặm. Dư Tắc Thành thu tinh thuyền lại, mọi người hóa kiếm cưu phi hành mà đi. Không thể để tinh thuyền này lộ ra ngoài, nó chính là một loại vũ khí mang tính chiến lược hùng mạnh.
Kiếm cưu phi hành vượt qua lộ trình ba ngàn dặm chỉ trong thoáng chốc, lúc này là ban đêm, không trung tối đen tới cực điểm, trông có vẻ hơi giả dối.
Nhất Tâm Chân Nhân truyền âm nói:
- Đây là Ám Hắc Thiên Mạc do Dạ Ma tông bày ra, xem ra bọn họ đã chuẩn bị động thủ.
Phát ra tín hiệu đi thôi, cho bọn họ biết chúng ta tới rồi.
Tứ Duy Chân Nhân lặng lẽ niệm chú, lập tức một cỗ dao động kỳ dị lan truyền ra. Rất nhanh trên một ngọn núi cao có tín hiệu đáp lại, Nhất Tâm Chân Nhân điều khiển kiếm cưu chuyển hướng, lập tức bay về phía đó.
Cách ngọn núi này ngoài trăm dặm chính là sơn môn của Đại Mộng Thương Thiên động. Bên dưới ngọn núi này là một vùng bình nguyên khoảng chừng ngàn dặm, ở giữa bình nguyên có một vực sâu khổng lồ, rộng chừng trăm dặm, trên miệng vực mây mù bao phủ, che kín miệng vực. Đây chính là lối vào sơn môn động phủ Đại Mộng Thương Thiên động.
Bay đến đỉnh núi, kiếm cưu phân giải, sáu người ai nấy ngự kiếm bay tới. Trên đỉnh núi chợt hiện ra một điểm sáng chỉ dẫn phương hướng cho mọi người.
Sáu người đáp xuống chỗ điểm sáng ấy, đã có năm người chờ sẵn tại đây. Có ba nam hai nữ, một người toàn thân dung nhập vào bóng đêm, chính là chỉ huy của Dạ Ma tông tại đây. Một người kiếm khí vờn quanh thân thể, hóa thành đủ các loại hình thái như độc, ôn, hủ, chướng, u, quỷ, ma, yêu... Người này là chỉ huy của A Đê Bà Nguyên kiếm phái tại đây. Còn có một người mày liễu như đao, tóc dựng như dao, chính là đại diện Mạc Bắc Yêu Đao môn.
Ngoại trừ bọn họ ra còn có hai nữ nhân, một người trong đó thân vận đồ đen viền kim tuyến, tóc, lông mày, làn da trắng như tuyết, thậm chí cả lông mi cũng trắng. Quan sát cẩn thận một chút, tuy rằng làn da của nàng trắng như ngọc bạch, nhưng nõn nà mềm mại, tinh khiết như mỡ đông, ngũ quan ngay ngắn nghiêm chỉnh, diễm lệ yêu kiều.
Có thể nói toàn thân vị nữ tu tiên này là do băng tuyết làm ra, toát ra khí tức đẹp đẽ nhưng hết sức lạnh lùng, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng. Nàng này ắt là đại diện của Băng Tuyết thần cung, dường như muội muội của sư phụ Nam Thiên Chân Quân là đệ tử của môn phái này.
Nữ nhân còn lại đầu bới lên cao, cài Thất Thải Phi Phượng trâm, đôi mắt xếch lên lộ ra khí tức hết sức uy nghi, mũi cao môi mỏng, làn da trơn mịn, phát ra một làn ánh sáng dịu nhẹ. Tuy rằng xinh đẹp đến cực điểm, nhưng vóc dáng cao thon của nàng lại toát ra khí tức uy nghiêm khiến cho người ta không thể không đem lòng ngưỡng mộ.
Trên người nàng khoác Trường Tụ Bạch Vân bào, trong vận chiếc Ngân Ti Lượng Sam bó sát người, làm thoáng lộ ra vầng ngực căng tròn đầy nữ tính.