Tiên Ngạo

Chương 987: Chương 987: Gặp lại tiểu muội




Dư Tắc Thành chợt im bật. nhìn ba người một lượt, sau đó nghiêm nghị nói tiếp:

- Dư Tắc Thành ta chính là Tiên Tần đệ thất đẳng Thương Hài Hầu, Thành chủ pháo đài Thiên Lại, người lãnh đạo Tiên Tần tối cao trên thế giới Thương Khung.

- Lúc ngài nói câu nhờ trời phù hộ, ta đang đại chiến với Dị tộc, không phải là trời phù hộ ngài, mà là ta, ta bảo vệ ngài.

- Lần trước là ta đánh tan một trăm hai mươi sáu ngàn vạn Dị tộc xâm lấn.

- Là ta khống chế Thiên Lại Cự Nhân, đại chiến Chung Cực Thần Uy Sĩ.

- Là ta cung thinh Hiên Viên Hoàng đế hiện thân, luyện hóa Hiên Viên Thần Kiếm đánh chết cường địch.

- Những chuyện này không có liên quan gì với ông trời, là ta làm.

- Ngài có thể so được với ta sao? Bảo vệ sinh linh... ngài còn chưa xứng!

- Lần tới Dị tộc xâm lăng, vẫn là ta sẽ ở tuyến đầu, là ta bảo vệ Nhân tộc. Nếu nói chuyện này với ta, ngài vẫn chưa xứng đáng.

Vừa nghe như vậy, lập tức cả ba người nghẹn lời, sau đó hai người kia nhìn sang Dương Sắc. Dương sắc nhắm mắt lại bấm đốt ngón tay, một lúc sau mới lên tiếng nói:

- Những lời hắn nói là thật, thật hoàn toàn.

Tức thì Tà Tâm đạo nhân á khẩu nghẹn lời, mặt đỏ bừng.

Dư Tắc Thành nói tiếp, lần này giở giọng mơn trớn vuốt ve:

- Tà Tâm tiền bối ngài vì Nhân tộc chiến đấu hàng ngàn năm qua. ta hết sức khâm phục. Ngài mới là tu sĩ chân chính, ta đại diện Tiên Tần, đại diện sinh linh thiên hạ cảm tạ ngài.

Lúc này Dư Tắc Thành đại diện hết thảy những gì có thể, vừa tát người ta một cái, giờ phải cho cái bánh.

Sau đó hắn lại nói:

- Thật ra chuyện ta muốn Hiên Viên kiếm phái trở thành thiên hạ đệ nhất thượng môn cũng không chỉ vì ích lợi của riêng Hiên Viên kiếm phái.

Vừa dứt lời, Dư Tắc Thành cấp tốc xoay chuyển ý nghĩ trong đầu, miệng đật điều nói dối:

- Đại chiến pháo đài Thiên Lại lần trước, viện quân phải mất ba tháng mới thong thà chạy tới. Nếu lần ấy không có ta ngăn cản Dị tộc xâm lược, Dị tộc đã tới thế giới Thương Khung từ lâu. Ta không ngăn được, chỉ bằng vào đám ô hợp các người có thể ngăn được một trăm hai mươi sáu ngàn vạn DỊ tộc sao?

Giọng hắn tỏ vẻ châm chọc, nhưng ba người đối diện không có lời nào để nói, quả thật là như vậy.

Dư Tắc Thành nói tiếp:

- Lần trước ta khổ chiến với Chung Cực Thần Uy Sĩ ba tháng trời, cuối cùng không có cách nào khác mới mời phân thân của Hiên Viên Hoàng đế hạ giới, đánh bại cường địch.

- Hiên Viên Hoàng đế đã nói qua, người tu tiên là thuẫn là kiếm bảo vệ Nhân tộc, đây mới là ý nghĩa tồn tại của người tu tiên, chỉ có như vậy, người tu tiên mới có thể tiến xa hơn.

- Nhưng các vị hãy nhìn bộ dáng Tu Tiên Giới hiện tại xem sao, hỗn loạn vô cùng, ai nấy chỉ vì lợi ích của riêng mình, dám làm hết thảy những chuyện thiên địa bất dung.

- Cho nên Hiên Viên kiếm phái chúng ta phải trở thành thiên hạ đệ nhất thượng môn, hiệu lệnh thiên hạ. Như vậy trong trận chiến kế tiếp với DỊ tộc, chúng ta mới có thể tập hợp nhiều lực lượng hơn. dễ dàng bảo vệ quê hương của mình hơn.

- Nếu tiền bối ngài ngăn cản ta. vậy ngài sẽ là kẻ thù của ta. là tội nhân của cả Nhân tộc. Trận chiến lần sau giữa hai ta, kiếm ta sẽ không nhân nhượng. Vì Nhân tộc, ta quyết không lùi bước!

Đại nghĩa trong tay, chụp xuống một chiếc mũ tội nhân to đùng, tự nhiên Tà Tâm đạo nhân á khẩu nghẹn lời, lại đưa mất nhìn về phía Dương sắc.

Dương sắc gật gật đầu.

Xem ra Dương sắc có năng lực phán đoán thật già, có thể xem chuyện cổ kim. biết trước tương lai. Dù là tu sĩ hùng mạnh nhất Nhân tộc như Hỗn Độn Lão tổ, Tà Tâm đạo nhân cũng hết sức tin phục lời y.

Lần này Dương sắc không nói gì, chỉ gật gật đầu, sau đó lén lút nháy mắt một cái với Dư Tắc Thành. Đương nhiên những lời khoa trương không đúng sau này của Dư Tắc Thành đã bị y phát giác, có điều y làm ngơ không nói.

Tà Tâm đạo nhân im lặng một lúc, sau đó mới nói:

- Thì ra là như vậy, quả thật ta không bằng ngươi.

- Nếu đây là pháp chỉ của Hiên Viên Hoàng đế, vậy Cực Nguyên Thần Đạo tông ta cùng tất cả mười một thượng môn do Cực Nguyên Thần Đạo tông khống chế sẽ hoàn toàn ủng hộ Hiên Viên kiếm phái ngươi trở thành thiên hạ đệ nhất thượng môn. thống nhất Tu Tiên Giới.

Hỗn Độn Lão Tổ cũng nói:

- Từ hôm nay trở đi, Hỗn Độn Thánh Ma tông ta không phản đối Hiên Viên kiếm phái ngươi trở thành thiên hạ đệ nhất thượng môn.

Mức độ ủng hộ giữa hai bên mạnh yếu bất đồng, Cực Nguyên Thần Đạo tông là dốc hết toàn lực ủng hộ, còn Hỗn Độn Thánh Ma tông chỉ không phản đối.

Thình lình Dương sắc bên cạnh cũng lên tiếng nói:

- Từ hôm nay trở đi, Vô Gian Hữu Gian Không Ma tông ta toàn lực ủng hộ Hiên Viên kiếm phái ngươi trở thành thiên hạ đệ nhất thượng môn.

Dư Tắc Thành nghe vậy vô cùng sửng sốt, hỏi lại:

- Vô Gian Hữu Gian Không Ma tông ư, chẳng phải đã diệt vong rồi sao?

Dương sắc cười nói:

- Một môn phái đã diệt vong, làm sao có thể đứng vào hàng ngũ bảy đại môn phái trong truyền thuyết? Môn phái chúng ta muôn đời bất diệt, bất quá cũng chỉ có mình ta tồn tại trên thế giới Thương Khung này.

Chỉ có một người trên thế giới Thương Khung, vậy những người khác đâu?

Thình lình Dư Tắc Thành bừng tinh ngộ:

- Thì ra Vô Gian Hữu Gian Không Ma tông cũng không phải diệt vong, mà là làm gian tế nằm vùng, ngụy trang thành Dị tộc, phân tán trong các DỊ tộc chiếm cứ các thế giới Vực Ngoại, cho nên tiền bối ngài mới có được tọa độ Thời Không của nơi này.

Dương sắc gật gật đầu:

- Đúng, ngoại trừ Dị tộc ra...

Y đưa tay chỉ chỉ lên trời:

- Trên đó, chúng ta cũng có người.

Sau những lời khoác lác của Dư Tắc Thành, bốn người đạt thành hiệp nghị. Lời ước chiến đấu ba năm sau tự nhiên bãi bó, ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì, tất cả trở về thế giới Thương Khung.

Tà Tâm đạo nhân lại thi triển Trùng Động đại pháp, mây mù nổi lên đưa bốn người trở lại thế giới Thương Khung.

Lại mất tám canh giờ, lần này Tà Tâm đạo nhân đưa Dư Tắc Thành trở về lãnh địa của Hiên Viên kiếm phái.

Sau đó mọi người chia tay mạnh ai nấy đi, Dư Tắc Thành trở về Hiên Viên kiếm phái.

Lần này ra ngoài coi như thu hoạch rất lớn. Đầu tiên là đánh bại được Vương Thư Nguyên lần nữa, phát tiết buồn bực trong lòng.

Tiếp theo Dư Tắc Thành được ba người Dương sắc thừa nhận. Có thể nói rằng trước đây là bọn họ âm thầm khống chế thế giới Thương Khung.

Từ ‘bọn họ’ này bao gồm bọn người Hỗn Độn Lão Tổ, Dương sắc, Tà Tâm đạo nhân. Tư Mã Tương Như, Hồng Phát Lão tổ, Kim Tâm Đại Trưởng lão, lão điên... Giữa bọn họ có mối quan hệ chặt chẽ, hình thành liên minh chật chẽ, âm thầm khống chế thế giới Thương Khung.

Bất quá chuyện này đã là quá khứ, trong đó đại đa số đã phi thăng như Hồng Phát Lão tổ, Kim Tâm Đại Trưởng lão, lão điên, hoặc thăng Tiên Giới thành công, hoặc phi thăng thất bại, hình thần câu diệt, chỉ còn lại một số rất ít Cường giả.

- Quá khứ hãy là quá khứ. sau này thế giới Thương Khung sẽ do ta khống chế.

Dư Tắc Thành thầm thể trong lòng như vậy.

Sau khi trở về Hiên Viên kiếm phái, đầu tiên Dư Tắc Thành tới Thiên Đạo phong, để xem trong quãng thời gian mình rời khỏi có xảy ra đại sự gì không.

Cũng như trước đây, Tu Tiên Giới cũng không hề gợn sóng, không hề xảy ra chuyện gì,

những Kim Đan Chân Nhân vẫn còn đang bế quan hóa Anh.

Chỉ duy nhất có một việc, đó là có người đến tìm Dư Tắc Thành.

Là ai tới tìm mình... Dư Tắc Thành vừa thấy lên người tới, lập tức giật mình kinh hãi.

Chính là muội muội Dư Tĩnh Hân của mình, nàng đã xuất quan, hai ngày trước đây tới tìm Dư Tắc Thành, hiện đang ở Thiên Đạo phong chờ hắn trở về.

Tiểu Tam biết đây là sư cô mình, bèn nghênh đón nàng vào động phũ của Dư Tắc Thành, bên trong đình viện trên Thiên Đạo phong, cho nàng ở đó chờ Dư Tắc Thành trở về.

Dư Tắc Thành thấy vậy hết sức vui mừng, năm xưa muội muội tiến vào Lục Đạo Luân Hồi, quyết thành Thiên Ma. Lần chia biệt này đã hơn trăm năm. mỗi lần Dư Tắc Thành nhớ tới chuyện này lập tức trở nên buồn bã, cho rằng muội muội minh đã chết đi trong Lục Đạo Luân Hồi, không thể trở về được nữa. Mình thật là có lỗi với lời trăn trối của mẫu thân, đôi khi nhớ lại không tránh khỏi đau lòng.

Không ngờ hôm nay được biết muội muội còn sống, hơn nữa còn âm thầm lặng lẽ tới tìm mình. Xem ra nàng đã trở thành Thiên Ma Ma Chủ, thần công đại thành. Dư Tắc Thành hết sức vui mừng.

Hắn không nói nhiều lời, gác bỏ hết thảy sang bên, na di về Thiên Đạo phong, chạy nhanh tới đình viện.

Dư Tắc Thành chạy như bay, trong lòng vô cùng nôn nóng. Không biết hiện tại bộ dạng tiểu muội thế nào, vẫn như ngày nào hay đã thay đổi. Không biết thời gian qua nàng sống ra sao, làm sao vượt qua được thí luyện?

Vô số nghi vấn nổi lên trong lòng, Dư Tắc Thành hận mình không thể gặp được muội muội mình ngay tức khắc.

Chạy tới chỗ tiếp khách, từ rất xa Dư Tắc Thành đã thấy có một nữ nhân đứng ngay trước cửa, miệng mỉm cười nhìn mình.

Người nọ chính là muội muội Dư Tĩnh Hân. từ xa nhìn lại, chỉ thoáng qua Dư Tắc Thành đã nhận ra nàng. Nhưng nhìn kỹ lại, Dư Tắc Thành tường chừng như mình đã nhận lầm người.

Muội muội không còn bộ dạng thiếu nữ như xưa nữa, hiện tại đã hoàn toàn khác trước.

Hiện tại dáng người muội muội đã trở nên thon thà cao lớn hơn trước rất nhiều, đầu tóc cài kim trâm, hai bên rũ xuống hai sợi dây bằng tơ thiên tằm, đong đưa theo gió. Thân nàng khoác một chiếc pháp bảo màu trắng như tuyết, khiến cho dáng người thon thà của nàng càng nổi bật hơn.

Bên ngoài pháp bảo là một chiếc áo khoác trong suốt như một lớp lụa móng, giống như làn mây mờ nhạt lơ lửng trên trời, theo gió mà trôi, có cảm giác như muốn phi thăng mà đi.

Bề ngoài Dư Tĩnh Hân toát ra vẻ ung dung cao quý, cao ngạo thoát tục, không bị ngoại vật làm cho động tâm. Làn da nàng trắng mịn như tuyết, mịn màng nhẵn nhụi như ngọc, dường như là do ngọc đẹp không tỳ vết điêu khắc mà thành.

Đôi mày nàng dài đến tận thái dương, lộ vẻ vô cùng quyến rũ. đôi mắt đen láy, sâu không thấy đáy, như muốn nuốt chửng hết thảy, khiến cho người ta không dám coi thường.

Dư Tắc Thành bước nhanh tới nhìn muội muội mình chăm chú, thiên ngôn vạn ngữ ấp ủ trong lòng bấy lâu nay, đến giờ phút này lại không thốt nên lời, chỉ có thể nói vài tiếng:

- Bình an là tốt, tốt rồi...

Nghe vậy, Dư Tĩnh Hân rưng rưng nước mắt, sau đó ôm chầm lấy Đại ca mình òa khóc lớn.

Gặp lại Đại ca mình, bao nhiêu cực khổ thời gian qua, nỗi nhớ nhưng thời gian qua giờ phút này hoàn toàn bạo phát, Dư Tĩnh Hân không nhịn được nữa, cất tiếng khóc to.

Dư Tắc Thành cũng nghe lòng chua xót, không khỏi nhớ tới mẫu thân đã mất. Mầu thân lo lắng nhất chính là muội muội hắn. thời gian qua không biết nàng sống ra sao, Dư Tắc Thành cũng không nhịn được, nước mất lăn dài.

Dư Tĩnh Hân khóc một lúc mới buông Dư Tắc Thành ra, cười nói:

- Đại ca, muội thật trẻ con, khiến huynh chê cười, thời gian qua muội nhớ Đại ca quá.

Dư Tắc Thành nói:

- Cười gì chứ, muội là muội muội của ta, là thân nhân của ta kia mà. Rốt cục muội cũng trở về, ta cũng nhớ muội, lo cho muội lắm...

- Vào đi, ta sẽ gọi Thanh Thành tới cho muội gặp nó.

Dứt lời bèn kéo Dư Tĩnh Hân vào trong đình viện.

Dư Tĩnh Hân nhìn đình viện, lên tiếng nói:

- Thì ra là ở trong này, được rồi, nể tình Đại ca, ta không cần nữa.

Dứt lời nàng đi tới dưới gốc Bồ Đề, có vài chiếc võng ở đó, nàng ngồi lên một chiếc, chậm rãi đong đưa. lên tiếng nói:

- Đại ca, lần này muội trở về, thấy huynh đã là thiên hạ đệ nhất nhân, muội hết sức vui mừng, đồng thời cũng cảm thấy yên tâm.

- Thật ra muội tới đây là muốn nói lời từ biệt, lần này chia biệt, e rằng về sau chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại.

Dư Tắc Thành vô cùng sửng sốt, vội hỏi:

- Muội nói gì vậy, muội có chuyện gì, vừa mới trở về vì sao lại muốn rời khỏi, cái gì là không có ngày gặp lại?

Dư Tĩnh Hân nói:

- Quả thật là không có ngày gặp lại, gặp được huynh, muội đã vô cùng mãn nguyện, đã đến lúc muội phải trở về thế giới của mình.

Dư Tắc Thành nói:

- Phải chăng thí luyện Lục Đạo Luân Hồi có vấn đề? Không quan trọng, hiện tại Đại ca của muội không phải như trước, có chuyện gì ta cũng có thể giải quyết cho muội.

- Hiện tại ta...

Dư Tĩnh Hân lắc đầu:

- Muội biết, muội biết, thí luyện của muội rất thuận lợi.

- Biết nói sao đây... Đại ca, lần trước hai ta thăm dò Thái Huyền sơn rốt cục quay về tay trắng. Khi đó huynh nói chờ đến khi chúng ta trở thành Phản Hư Chân Nhất sẽ thăm dò lần nữa.

Dư Tắc Thành gật đầu:

- Đúng, chúng ta hẳn nên thăm dò lần nữa, muội muội, hiện tại Đại ca không phải như trước, ta không e ngại bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì. Tuy rằng ta luôn nói thiên hạ đệ nhất nhân chỉ là hư danh, nhưng ta thật sự không tin có người có thể vượt qua ta.

- Chúng ta hẳn nên thăm dò Thái Huyền sơn.

Dư Tĩnh Hân lắc đầu:

- Không được, muội không đi. Lần thí luyện Lục Đạo Luân Hồi này, tiền kiếp của muội đã thức tinh, rốt cục muội đã biết mình là ai.

- Muội và tiền kiếp của muội tranh đoạt quyền khống chế thân thể này. Trong Lục Đạo Luân Hồi, trong Thời Không vô tận, chúng ta đã tranh đấu khoảng vạn nám. cuối cùng chúng ta hợp thành một thể, nàng cũng là muội, muội cũng là nàng, thật ra chúng ta chính là một thể.

- Nhờ vậy muội biết được rất nhiều chuyện, muội sẽ không đi tìm phụ thân nữa.

Dư Tắc Thành sửng sốt. nhìn Dư Tĩnh Hân chăm chú:

- Muội muội nói gì vậy, vì sao ta không hiểu gì cả?

Dư Tĩnh Hân nhìn Dư Tắc Thành, đột nhiên ngồi xuống giơ tay vuốt ve mặt đất, nét mặt nàng hết sức dịu dàng, giống như đang vuốt ve người mình yêu thương.

Sau đó nàng ngẩng đầu lên nhìn Dư Tắc Thành:

- Thật ra có những khi, có những chuyện không biết thì tốt hơn.

- Đại ca, hiện tại huynh rất hạnh phúc, hãy tiếp tục như vậy, bất kể là nàng hay là muội, chúng ta đều thích Huynh Hiện Tại, hy vọng huynh có thể tiếp tục hạnh phúc mãi như vậy.

- Đại ca, muội khuyên huynh một câu cuối cùng, cái gọi là thiên hạ đệ nhất, chấn hưng môn phái, cứu vớt sinh linh, đạo nghĩa niềm tin gì đó, hoàn toàn không có nghĩa gì, cuối cùng cũng đi tới chỗ quay đầu nhìn lại, tất cả thành không.

- Chỉ cần huynh vui vẻ, sống hạnh phúc là tốt hơn bất cứ chuyện gì.

- Hãy nhớ không nên đi tìm y. Y sinh ra ba người chúng ta, cũng không thể giam cầm chúng ta, nhưng đồng thời y cũng đã vượt qua thời khắc suy yếu nhất.

- Cho nên vĩnh viễn, vĩnh viễn không nên đi tìm y, đây là lời khuyên cuối cùng của muội.

Dư Tắc Thành nghe xong cảm thấy nghi hoặc, trong lời tiểu muội có ẩn ý, vì sao lại nói như vậy? Y là ai, chẳng lẽ muốn nói phụ thân? Sinh ra ba người chúng ta, vượt qua thời khắc suy yếu nhất có nghĩa là gì?

Dư Tĩnh Hân đứng dậy nói:

- Đại ca, muội gặp lại huynh, thấy huynh hạnh phúc như vậy, muội rất vui mừng. Muội phải đi đây, huynh hãy bảo trọng.

- Nhớ kỹ, huynh vĩnh viễn là Đại ca của muội, muội vĩnh viễn là muội muội của huynh. Chúng ta là thân nhân, bất kể chúng ta thân ở nơi nào, muội cũng vĩnh viễn nhớ tới huynh.

Dứt lời, nàng sài bước rời khỏi, không quay đầu lại.

Dư Tắc Thành chạy theo kéo tay Dư Tĩnh Hân:

- Muội muội, muội đi đâu vậy, muội...

Dư Tắc Thành vừa kéo tay, thình lình thân thể Dư Tĩnh Hân run lên, thẫn thở quay lại, ánh mất hoàn toàn biến hóa.

Dư Tắc Thành chợt phát hiện ra nữ nhân trước mặt không còn là muội muội của mình, mà là một người khác hẳn.

Ánh mất người này nhìn mình cũng hết sức kỳ dị, ấm áp mà lạ lùng. Nhìn thấy ánh mất này, Dư Tắc Thành không khỏi nhớ lại năm xưa Lưu Thi Vận cũng nhìn mình như vậy.

Dư Tắc Thành không nhịn được buông tay ra, ngơ ngác hỏi:

- Muội muội... muội muội... muội làm sao vậy, rốt cục muội là ai?

Người trước mặt mình chắc chắn không phải là muội muội... Đoạt xá ư? Tiền kiếp... Nháy mắt Dư Tắc Thành bừng tỉnh ngộ.

Nhưng không hiểu vì sao, nhìn người trước mặt mình. Dư Tắc Thành lại không có hận ý gì, mà có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Người nọ chỉ nhìn Dư Tắc Thành ngây dại, miệng nói:

- Hiện tại huynh có thấy vui không?

Dư Tắc Thành không biết trả lời thế nào.

Người nọ tiếp tục nói:

- Thật ra không cần trà lời, thấy bộ dáng huynh như vậy, muội rất vui mừng. Thật ra như vậy rất tốt. rất xứng đáng trà bất cứ giá nào.

- Đáng tiếc kiếp này muội không thể bầu bạn cùng huynh... Hãy nhớ, muội vĩnh viễn yêu huynh.

Dư Tắc Thành bật thốt:

- Muội nói nhăng gì vậy, ta là ca ca của muội kia mà...

Người nọ cười nói:

- Năm xưa hai ta ăn cắp Luyện Yêu Hồ của Câu Trần lão nhân, huynh cũng từng nói như vậy. Chỉ cần huynh sống vui vẻ, không còn gì tốt hơn.

Thình lình người nọ biến mất, Dư Tĩnh Hân trở về. Nàng nhìn Dư Tắc Thành, vẻ mặt hết sức buồn bã, lắc đầu nói:

- Tái kiến. Đại ca, không được quên muội.

Dứt lời nàng khẽ động, thình lĩnh như bước sang một Thời Không khác, biến mất không thấy, chỉ để lại mình Dư Tắc Thành sững sờ ngơ ngác.

Muội muội tới mau đi cũng mau, thoắt đến thoắt đi, biến mất nhanh chóng, Dư Tắc Thành quả thật không hiểu chuyện gì.

Rốt cục là có chuyện gì vậy...

Vô số nghi vấn trùng trùng nổi lên trong lòng Dư Tắc Thành.

Người phụ thể muội muội rốt cục là ai, muội muội nói rằng từng giằng co vạn năm với tiền kiếp của nàng trong pháp bảo Tiên Tần Lục Đạo Luân Hồi. Cuối cùng dung hợp hai người làm một, xem ra người lúc nãy chính là tiền kiếp đã giằng co với nàng.

Nhưng tiền kiếp muội muội là ai, vì sao lại nói những lời như vậy, vì sao lại nói yêu mình? Không, hãn là yêu tiền kiếp của mình mới phải, nhưng tiền kiếp của mình là ai?

Kiếp phàm sinh ra, chuyện của kiếp nào là của kiếp ấy, không thể biết được chuyện của kiếp khác.

Tiền kiếp đã là quá khứ, không cần biết tiền kiếp của minh là ai, dù sao cũng không phải mình.

Dư Tắc Thành không hiểu gì cả, nhưng điểm này không thể thay đổi được.

Đúng rồi, năm xưa Tiên Nhân ở Vô Lượng tông từng nói một câu: “Hóa ra là ngươi!” Sau đó Tiên Nhân hạ giới Thiên Mục tông cũng nói một câu như vậy, chẳng lẽ các nàng muốn nói tiền kiếp của mình?

Không đúng, năm xưa Tư Mã Tương Như còn nói câu: “Hóa ra không phải ngươi!”, vậy là ai mới phải?

Chuyện này quả thật khó lòng phân biệt, khó thể phán đoán.

Đúng rồi, tiền kiếp của muội muội nói rằng: “Huynh cũng từng nói như vậy.” Là có ý gì? Chẳng lẽ kiếp trước mình và nàng cũng là huynh muội?

Chẳng lẽ kiếp trước mình và muội muội đã xảy ra luyến ái loạn luân?

Hừ hừ, nói bậy, chuyện này không có khả năng.

Muội muội nói cái gì thời khắc yếu nhất, giam cầm ba người? Chẳng lẽ muốn nói phụ thân? Phụ thân giam cầm ba người, là mình, đệ đệ và muội muội ư? Không thể nào, nhưng vì sao nàng không cho mình đi tìm phụ thân... muội muội sẽ không gạt mình...

Lúc này Dư Tắc Thành rối như tơ vò, chuyện này giống như một luồng sương mù lờn vờn trong đầu Dư Tắc Thành. Cho dù hắn là thiên hạ đệ nhất nhân, thần uy cái thế, nhưng chuyện này không phải dựa vào vũ lực là có thể giải quyết được.

Thật ra có một số việc chỉ cần suy đoán ti mỉ là có thể nghĩ ra một phần, nhưng Dư Tắc Thành không muốn phỏng đoán như vậy.

Dư Tắc Thành lắc đầu. trước kia hắn từng phóng đoán rất nhiều, rốt cục vào thời điểm thăm dò Thái Huyền sơn, hắn rút ra được một kết luận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.