Tiên Ngạo

Chương 997: Chương 997: Hiên Viên đại biến




Điểm khác duy nhất là hải đảo kia không còn thấy nữa, chỉ có đáy biển nơi đây không ngừng phun ra dung nham, hóa thành bụi khói mịt mù bay lên trên mặt biển. Tương lai có thể nơi này sẽ sinh ra một hải đảo khác.

Kiếp lôi qua đi, trên không dần dần xuất hiện mấy bóng người.

Đây toàn là tu sĩ trốn xa xa quan sát Dư Tắc Thành độ kiếp.

Đây là Thiên kiếp sinh ra do Chân Nhất Thần Quân thăng tiến cảnh giới Độ Kiếp. Phàm là có Thiên kiếp sinh ra, nếu ở địa vực khác mà không có đệ tử của mình bảo vệ, sẽ xuất hiện loại người thừa nước đục thà câu, hoặc tìm nhặt bảo vật bên thi hài kẻ độ kiếp xấu số.

Những người này nhìn thấy Dư Tắc Thành rơi xuống biển, lập tức xuất hiện, nhao nhao bàn tán:

- Đáng tiếc cho Diệt Độ Thần Quân này, không thể chịu được đạo kiếp lôi cuối cùng, thật là đáng tiếc.

- Đáng tiếc cái gì, mọi người mau tìm, trên người hắn có mấy món phi kiếm pháp bảo thập giai, nếu như nhật được, coi như chúng ta phát tài to.

- Tìm đi, mau tìm đi, để lát nữa có người khác tới, sẽ không còn gì cho chúng ta. Nếu hắn còn sống, mọi người hãy mau mau hạ thủ, thừa dịp hắn bệnh phải lấy mạng của hắn.

- Hãy xem Càn Khôn Đào Chuyển kính của ta, hãy xem Thấu Thị Thiên Địa của ta. Phi kiếm thập giai, ta tới đây...

Trong số những người này có một tên lấy ra pháp bảo lục giai, phát ra bạch quang sáng chói, thăm dò dưới đáy biên, tìm kiếm Dư Tắc Thành.

Pháp bảo kia chiếu tới chiếu lui, vô tình chiếu vào giữa bọn chúng, chợt phát hiện Dư Tắc Thành đang cười ha hà đứng giữa bọn chúng, ra vẻ đang tìm kiếm gì đó dưới đáy biển.

Bọn chúng thấy vậy giật mình kinh hãi, sợ tới nỗi thối lui về phía sau, có người lắp bắp nói:

- Xin... xin lỗi, ta... chúng ta...

Dư Tắc Thành thình lình kêu lớn:

- Tìm được rồi, tìm được rồi, ở đây...

Hắn giơ tay lấy ra một quà Dần Thủy Thất Sát Thiên Âm lôi, đột ngột kích hoạt giữa đám đông người, miệng kêu lớn:

- Vừa khéo mượn thân hình các vị một chút, để xem lôi này có tác dụng mạnh hay yếu, cảm tạ!

Rất nhanh Dần Thủy Thất Sát Thiên Âm lôi triển khai, vô số lôi quang tụ tập, bạo phát một tiếng nổ vô cùng đáng sợ.

- Chưởng sinh chỉ linh, thúc giục thần lôi, Dần Thủy Âm Lôi, sắc độ thân hình, tà tinh Trảm thủ. cấp tốc giáng sinh, cấp cấp như luật lệnh.

Trong thiên địa lập tức vang vọng chú ngữ không dứt. Năm xưa Dư Tắc Thành phóng xuất Dần Thủy Thất Sát Âm lôi, đã niệm chú ngữ này. Hiện tại sử dụng thần lôi này, pháp chú trời sinh, đại địa cộng hưởng.

Lập tức một lực lượng kỳ dị tàn mát bốn phía, tất cả tu sĩ trong phạm vi trăm dặm đều ngưng kết. Sau đó Dần Thủy Thất Sát Thiên Âm lôi bùng nổ trong âm thầm lặng lẽ.

Thất Sát hợp nhất, vạn vật tan biến, lôi quang chợt lóe, Dần Thủy Thất Sát Thiên Âm lôi phát ra lôi uy mạnh nhất. Chỉ thấy tu sĩ trong vòng trăm dặm trên không, dưới ánh lôi quang đều tan thành tro bụi.

Đây là thần lôi do Nhị Cửu Thiên kiếp sinh ra, Nguyên Anh Chân Quân cơ hồ không thể kháng cự. Sáu tên Nguyên Anh Chân Quân không chịu nối lôi quang trắng toát này, rất nhanh hóa thành tro bụi.

Dư Tắc Thành nhìn không trung thoáng đãng xung quanh, lắc lắc đầu:

- Muốn lấy mạng ta ư, khó lắm...

Sau đó xoay người đi về phía đại lục.

Dư Tắc Thành tránh đi kiếp lôi, độn vào Thương Khung hài. Nơi đây linh khí thưa móng, cơ hồ không có người tu tiên tồn tại. Những người tu tiên này là theo dõi dao động kiếp lôi của Dư Tắc Thành, từ xa chạy tới muốn kiếm chác lợi lộc.

Không có ích lợi gì có thể lấy không, muốn có thu hoạch sẽ phải chịu nguy hiểm. Muốn nhân nhà cháy mà hỏi của. vậy phải chuẩn bị tâm lý vì vậy mà mất mạng.

Dư Tắc Thành chạy tới Hoa Đô, mình tới đây còn chưa gặp được Lạc Tĩnh Sơ, còn mười sáu tháng nữa là nàng có thể sống lại.

Hoa Đô vẫn như trước đây, Dư Tắc Thành lặng lẽ mà tới, không muốn làm kinh động tới người khác, đặc biệt là Tô Uyển Ngôn.

Tô Uyển Ngôn ôm một mảnh tình si với hắn. thậm chí cam lòng hóa thành Khí Linh để được bầu bạn bên cạnh hắn. Chân tình nóng rực như vậy, khiến cho hắn khó lòng tiếp nhận ân huệ mỹ nhân.

Dư Tắc Thành đi vào vườn hoa Tô gia. Tuy rằng hiện tại Tô Uyển Ngôn đã biến vườn hoa này thành không gian thứ nguyên, bày ra vô số cấm chế trận pháp, nhưng đối với Dư Tắc Thành, chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề.

Sáu nguyên lực của hắn đều đã dung nhập vào trong Thiên Đạo Tự Nhiên. Trong đó Không Ma lực dưới Thiên Đạo Tự Nhiên của hắn. hết thảy pháp trận cấm chế đều là một phần tự nhiên đối với hắn. không thể ngăn cản bước chân hắn.

Tiến vào vườn hoa chỉ thấy chẳng khác năm xưa. Xuyên qua một cánh cửa tò vò là lá xanh hoa đỏ, suối nước già sơn, cầu nhỏ bên suối, hành lang thủy tạ, tất cả khiến cho vườn hoa này trở nên xinh đẹp vô cùng.

Tường bằng gạch xanh, cát đằng phủ kín. Dưới chân tường trồng lan. cúc, cúc trắng tỏa ra mùi hương thoang thoáng tao nhã. u lan tỏa mùi hương thơm ngát.

Muôn hoa đua thắm khoe hồng, đưa mất nhìn quanh chỉ thấy một biển hoa thơm ngát. Nhưng cảnh đẹp như vậy lại không có vết chân người, có vẻ thê lương tịch mịch vô cùng khó tà.

Dư Tắc Thành chậm bước giữa vườn hoa, ngắm đủ các loại hoa muôn màu muôn vẻ. Nhờ có pháp lực của Tô Uyển Ngôn, trong vườn hoa này không có Xuân Hạ Thu Đông, quanh năm hoa nỡ.

Cả hoa viên có phong cách cổ xưa tao nhã. giữa là một tòa lương đình hóng mát, ngói xanh biêng biếc, cột chạm tinh xào, trên mái còn khắc các loại đồ án vô cùng ti mỉ.

Dư Tắc Thành tiến vào lương đình, nền lát bằng đá xanh không một hạt bụi, trong góc có bộ bàn ghế bằng bạch ngọc, có vài chiếc phong linh treo dưới mái, hết thảy đều lộ vẻ tinh xào xa hoa.

Dư Tắc Thành ngồi xuống ngắm nhìn muôn hoa khoe sắc trong vườn, bất động giờ lâu.

Uyển Ngôn đã sai rồi, nét đẹp tự nhiên mới là đẹp nhất. Có sinh thì phải có tử, hoa tươi có lúc nỡ rộ xinh đẹp vô cùng, cũng có lúc phải héo tàn phai nhạt, đây mới là đạo Tự Nhiên, chân nghĩa Thiên Đạo.

Chính vì như vậy, chúng ta mới phải tu tiên. Không thể để cho mình úa tàn trong âm thầm lặng lẽ như hoa kia, phải vĩnh viễn trường tồn trên thế gian này, đây mới là động lực chân chính của người tu tiên.

Dư Tắc Thành ngồi giữa biển hoa không nhúc nhích, ngồi như vậy kéo dài bảy ngày.

Trong u minh, hắn có cảm giác khó tả bằng lời, giống như lần đầu tiên Lạc Tĩnh Sơ bầu bạn bên mình, dịu dàng lặng lẽ nhìn mình vậy.

Bảy ngày sau, Dư Tắc Thành đứng dậy, chậm rãi rời khỏi nơi này. Hãy chờ ta, Tĩnh Sơ, mười sáu tháng sau, ta sẽ thức tinh nàng...

Ra khỏi biển hoa, Dư Tắc Thành ngẩng đầu nhìn Tô Uyển Ngôn. Nàng đang ở trên lầu rất xa, đang cắm hoa với vẻ mặt vô cùng chăm chú, không biết Dư Tắc Thành tới nơi này.

Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua, lặng lẽ rời khỏi. Tới lặng lẽ, đi cũng lặng lẽ.

Lúc hắn ra đi, Tô Uyển Ngôn đang lẳng lặng cắm hoa đột nhiên bất động, một giọt nước mất lăn dài.

Tình lang ở gần mình lặng lẽ rời đi, vì sao như vậy?

Tuy rằng hiện tại mình đã hóa sinh thành người, có được hết thảy, nhưng thậm chí còn không bằng năm xưa mình hóa thân thành tiên điển được ở bên cạnh hắn. cảm thụ được niềm vui nỗi buồn của hắn.

Nước mất chày xuống, lặng lẽ không tiếng động, lòng Tô Uyển Ngôn như ai xé ai vò.

Nàng đứng nhìn theo hướng Dư Tắc Thành đi xa, trong lòng tan nát.

Đột nhiên nàng phát hiện trước mặt có thứ gì đó đang lóe sáng, bèn nhặt lên, thì ra là một đôi vòng tay bạch ngọc.

Vòng này được điêu khắc ti mỉ mà thành, trong sáng thuần khiết, thần quang nội uẩn, thỉnh thoảng có điểm hào quang bay phất phơ rồi diệt. Trên vòng này có hoa văn móng như tơ quấn quanh, giống như dùng bút khắc thật là tinh tế. Nhìn qua sâu lắng vô cùng, có một vẻ đẹp khó tả bằng lời.

Tô Uyển Ngôn lẳng lặng mang đôi vòng ngọc này vào, lập tức có cảm giác tâm linh tương thông với mình. Đây là lễ vật mà tình lang lưu lại cho mình, thì ra trong lòng chàng vẫn có mình, vẫn không bỏ mặc mình vô tình.

Tô Uyển Ngôn mỉm cười sung sướng, bao nhiêu nỗi chờ đợi, tương tư giày xé giờ phút này trở nên hoàn toàn xứng đáng. Chẳng qua chàng không muốn Lạc Tĩnh Sơ thức tinh nhìn thấy cảnh tượng này, thật ra trong lòng chàng vẫn có mình, bấy nhiêu là quá đủ.

Dư Tắc Thành nhanh chóng rời khỏi Hoa Đô, trở về Hiên Viên kiếm phái. Không biết vì sao hắn có linh cảm vô cùng khó tà, rằng Hiên Viên kiếm phái có đại sự phát sinh, mình phải nhanh chóng trở về.

Dư Tắc Thành bước nhanh như chớp, núi sông trôi vèo vèo qua trước mất, trở lại Hiên Viên kiếm phái.

Vừa tiến vào Hiên Viên kiếm phong, người mặt sắt chợt nhảy vọt tới ôm lấy cổ hắn. lớn tiếng kêu lên:

- Được rồi, rốt cục cũng được rồi. Hiên Viên kiếm phái đã có thể khai tông lập phủ, trở lại thời kỳ huy hoàng năm xưa.

Lúc này người mặt sắt không còn là một con rối nữa, hoàn toàn giống như người sống, vô cùng vui sướng.

Nghe nói như vậy, Dư Tắc Thành cũng hết sức vui mừng, cao hứng không thôi.

Năm xưa Trung Hùng Tổ Sư Vương Âm Dương tới đây mở ra Gò Hiên Viên, trong đó động phủ thiên địa chân chính của Hiên Viên kiếm phái cũng không phải là Ngũ Lĩnh Thập Nhị Phong, mà là Hiên Viên kiếm phong ở trung tâm.

Hiên Viên kiếm phong là động phủ thiên địa lớn nhất, những phong lĩnh khác bất quá chỉ là động phủ phụ thuộc, điểm xuyết thêm mà thôi.

Sau Hiên Viên kiếm phái gặp phải kiếp nạn Tâm Kiếm Thiền Tông, bị vô số thượng môn vây công, tinh anh môn phái tử vong gần như không còn, chỉ còn lại lão điên cùng vài Kim Đan Chân Nhân.

Đến giờ phút cuối cùng, Người Vệ Đạo khởi động Hiên Viên Thần Kiếm giấu trong Hiên Viên kiếm phong, chém ra một kiếm, tiêu diệt toàn quân địch, giải trừ nguy cơ cho Hiên Viên kiếm phái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.