Tiên Ngạo

Chương 1015: Chương 1015: Huyết chiến




Dư Tắc Thành xông về phía thiếu niên áo trắng, Sát Na Quang Hoa thình lình bạo phát. Trong kiếm quang của phi kiếm thập giai, lực Thần Uy bạo phát, nháy mắt vạn vật rơi vào trạng thái thời gian tạm dừng, Dư Tắc Thành chém một kiếm về phía Tiên Nhân kia.

Tiên Nhân kia nhanh chóng chấn động thân mình, đầu y lập tức hóa thành đầu sư tử, gầm lên một tiếng Sư Tử Hống. Dao động rất lớn lan truyền, một vòng gợn sóng lặng lẽ lan ra.

Gợn sóng này lặng lẽ không tiếng động, có thể thấy được bằng mắt thường, gợn sóng lướt qua nơi nào, noi ấy thành tro. Vô số hoang sơn, núi đá trên thế giới này chậm rãi sụp đố, sau đó hóa thành tro bụi.

Dao động này có thể chấn vỡ hết thảy, ngay cả thời gian tạm dừng của Dư Tắc Thành cũng bị phá tan tành. Dư Tắc Thành lập tức bị chấn động, bị đánh bay về phía sau rất xa.

Sau đòn kinh khủng này, phạm vi mười mấy dặm xung quanh hóa thành một mảnh đất bằng, giống như mặt sương.

Tiên Nhân nhảy vọt lên không, lúc này y không còn thân người nữa, thân thể hóa thành hình các loại cổ trùng, sử dụng các loại tiên thuật bắt đầu huyết chiến cùng Dư Tắc Thành trong thế giới này.

Hai tay của y hóa thành hai thanh quang nhận, giống như cặp càng bọ ngựa rất lớn. Quang nhận này vừa lóe, trên người Dư Tắc Thành lập tức phun máu tươi. Quang nhận này có thể cắt đứt Thời Không, có thể công kích đối phương bất kể khoảng cách xa gần.

Quang nhận tiếp tục lóe lên, nhưng lần này vỡ nát. Lúc này Dư Tắc Thành đã Nhân Kiếm

Hợp Nhất, người là kiếm, kiếm cũng là người, trong lúc quang nhận chém trúng Dư Tắc Thành, cũng đã trúng phải kiếm quang, cho nên vỡ nát.

Dư Tắc Thành hóa thành vạn đạo kiếm quang, đâm về phía Tiên Nhân kia.

Tiên Nhân trừng mất, thình lình đầu y hóa thành một cái đầu chuột, hai mất bắn ra hai đạo hào quang, hào quang này cũng không kém gì quang nhận khi nãy, có thể hủy diệt hết thảy.

Dư Tắc Thành chuyển hóa kiếm quang, biến thành Hằng cổ Nhật Nguyệt. Hào quang từ mất chuột bắn vào, lập tức bị vây khốn bên trong thời gian vĩnh hằng, bay mãi không ra khỏi vầng nhật nguyệt.

Dư Tắc Thành giậm chân một cái, sử dụng lực Thần Uy thứ hai, vung tay quát lớn:

- Chu Câu Tử. mời!

Chu Câu Tử lập tức na di Thời Không, xuất hiện bên cạnh Tiên Nhân giáng ra một đòn. Lập tức toàn thân Tiên Nhân hóa thành sương máu, nhưng lực lượng của Bất Diệt Tâm Tàm hiện ra, thân thể y lập tức khôi phục lại.

Chu Câu Tử lại tiếp tục đánh xuống, thân thể Tiên Nhân vừa khôi phục tiếp tục hóa thành sương máu, sau đó khôi phục lại. Bất quá lần khôi phục này chậm hơn một lần hô hấp so với lần trước.

Lần này khôi phục, Tiên Nhân kia biến thành một con rắn lớn, Chu Câu Tử vừa giáng xuống, rắn này há miệng hình thành lỗ đen hút mạnh. Chu Câu Tử bị hút vào trong, biến mất không thấy.

Trong khoảnh khắc này Dư Tắc Thành đã ngự kiếm xông lên, kiếm quang như triều, kiếm ý như ca, Cửu Thiên Đạp Ca.

Chân Tiên Nhân kia lại biến, thân dưới của y hóa thành chân bọ chét, nháy mắt biến mất ngoài ngàn dặm. Dư Tắc Thành ngự Cửu Thiên Đạp Ca nhanh chóng đuổi theo.

Hai người bắt đầu rượt đuổi, cả hai đều sử dụng na di, bắt đầu trò chơi cút bất trong thế giới này.

Sau một trăm tám mươi lần hô hấp, Cửu Thiên Đạp Ca trở lại cửu giai, Dư Tắc Thành đành phải bỏ cuộc trò chơi cút bất, thật là đáng tiếc.

Nhân khoảnh khắc này, Tiên Nhân biến hóa. lần này hóa thành một con nhện phát ra quang minh vô tận. Quang minh này hóa thành một chiếc lưới khống lồ, bao trùm trong phạm vi vạn dặm. Lưới này có một lực lượng kỳ dị, khiến cho người ta cảm thấy buồn ngũ, chỉ muốn tiến vào trong mộng.

Dư Tắc Thành nhìn lưới kia. đứng dưới mặt đất thình lình há to miệng, phun ra một đạo huyết hài. Thiên Ma Hóa Huyết Thần Đao khởi động, huyết hài vô biên.

Trong huyết hài này, lưới ánh sáng kia nhanh chóng bị hòa tan. Tiên Nhân kia điểm ra một cái, huyết hài tới gần y lập tức hóa thành đá tàng, không thể xâm nhập vào người y.

Hai người bắt đầu chiến đấu vô cùng kịch liệt.

Tiên Nhân này không ngừng biến hóa thân thể, không ngừng hóa ra vô số cổ trùng. Năng lực của y nhiều không đếm xuể, vô cùng vô tận.

Dư Tắc Thành Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp, sử dụng kiếm ý của mình kết hợp sức mạnh thiên địa, nhất nhất tiêu diệt các loại tiên thuật cố trùng của Tiên Nhân kia.

Y có Vô Gian Thái Điệp có thể tạo ra thế giới Tiểu Thiên, tùy sinh tùy diệt. Chấn Đạo Thiên Oa có thể chấn vỡ kiếm ý của Dư Tắc Thành. Bất Diệt Tâm Tàm có thể giúp cho y bất tử bất diệt. Voi khổng lồ có thể lật nhào đại địa, bọ ngựa có thể cắt đứt Thời Không, mất chuột có thể phóng ra bất diệt thần quang. Bọ chét có thể na di Thời Không, rắn hắc ám có thể tạo ra lỗ đen. nuốt chửng hết thảy, rết hóa thạch có thể hóa thạch vạn vật, Hắc Kim Giáp trùng có thể phục chế công kích đối phương, giáng trả ngược lại, nhện có thể tạo ra lưới quang minh, ru đối phương vào trong mộng...

Trận chiến này hoàn toàn vượt qua tường tượng của Dư Tắc Thành, vô cùng gian khổ.

Đột nhiên Dư Tắc Thành thu kiếm lại, cao aiọng hỏi:

- Huynh đệ, đánh đã lâu, ta hỏi một câu. Ngươi có cấp bậc gì trên Tiên Giới, là Phi Tiên, Đế Sát. hay Thiên Tiên?

Tiên Nhân mượn khoảnh khắc này nghi lấy hơi, thấp giọng đáp, dường như có vẻ xấu hổ:

- Ta chỉ là Tiên Nhân.

Tiên Nhân trên Tiên Giới chia làm sáu bậc, bậc thứ nhất là Tiên Nhân và Tu La. kẻ hiếu chiến trở thành Tu La. kẻ thích yên tĩnh tu luyện trở thành Tiên Nhân. Bậc thứ hai Tu La thăng Đế Sát, Tiên Nhân thăng Phi Tiên. Bậc thứ ba cả hai thăng thành Thiên Tiên. Bậc thứ tư là Kim Tiên. Bậc thứ năm chia ra thành hai loại, Kim Tiên xuất thân Tiên Nhân hóa thành Hỗn Nguyên Kim Tiên, Kim Tiên xuất thân Tu La hóa thành Đại La Kim Tiên. Bậc thứ sáu

cả hai hóa thành Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên.

Không thể ngờ rằng Tiên Nhân huyết chiến với Dư Tắc Thành từ nãy giờ lại là Tiên Nhân bậc thấp nhất.

Đối phương hỏi lại:

- Tên kiếm tu kia, phải chăng ngươi thuộc Kiếm Phong tử nhất mạch của Ma Di Thiên?

Ma Di Thiên ư... Dường như lần trước Trung Hung Tổ Sư Vương Âm Dương hạ giới, tự xung là Ma Di Thiên Chủ. Xem ra nhiều đời tổ sư phi thăng Tiên Giới, cũng đã lập nên thanh danh Kiếm Phong tử trên đó.

Dư Tắc Thành cười nói:

- Đó là ngươi nói, nào, chúng ta tiếp tục.

- Ta đã phát hiện ra nhược điềm của ngươi, bất kể ngươi sử dụng Tiên cổ gì, thật ra đều là dùng Tiên Khí của bản thân biến thành. Tuy rằng ngươi có thể dần dần khôi phục lại Tiên Khí. nhưng đánh với ta như vậy, Tiên Khí của ngươi cũng càng ngày càng ít đi.

- Chúng ta tiếp tục, đánh chậm thôi, thật chậm... Sớm muộn gì cũng sẽ tới lúc Tiên Khí của ngươi hao hết, lúc ấy chính là lúc ngươi mất mạng.

Tiên Nhân kia bật cười ha hà:

- Không thể ngờ rằng ta làm kén tự trói mình, chọn nơi này làm chiến trường. Không thể ngờ ngươi có thể khống chế Y Xá Na Thiên hoàn mỹ như vậy, có dám nói cho ta biết, rốt cục ngươi là ai không?

Dư Tắc Thành chỉ khẽ mỉm cười, phi kiếm trong tay thoáng động, Thiên Long Phục Ma kiếm xuất hiện, kiếm quang trắng như tuyết tức thì bạo phát. Trong lúc nhất thời thiên địa sáng như ban ngày, một con băng long xuất hiện, cất tiếng long ngâm trầm thấp, vầy màu trắng bạc tua tủa như dao, sáng chói trong suốt, đôi long nhãn cũng có màu trắng bạc, như là một màng băng sương trong đó. Long trào rất lớn như năm thanh trường thương, lóe lên hàn quang sắc lạnh.

Một đạo lưu quang xuất hiện, điên cuồng đánh tới Tiên Nhân, hai người tiếp tục đại chiến.

Trận chiến này gian khổ vô cùng, thời gian trôi qua như nước chảy, không biết trận chiến này rốt cục đã kéo dài bao lâu. Cả hai người đều mang thương tích, không còn dáng vẻ thoải mái tự nhiên, dốc hết toàn lực đấu nhau như lúc đầu.

Dần dần Dư Tắc Thành không sử dụng lực Thần Uy hóa sinh phi kiếm thập giai nữa, hắn có cảm giác hết sức kỳ lạ. Chính là trong thế giới này, uy lực của phi kiếm thập giai còn kém cả Hiên Viên Lục Kiếm hóa kiếm cưu.

Cảm giác này vừa xuất hiện, Dư Tắc Thành bắt đầu điều khiển sáu thanh phi kiếm, không hề xuất ra Vô Thượng Kiếm Ý của mình nữa, mà là sử dụng kiếm pháp cơ bản nhất đã bao nhiêu năm qua của minh là Hiên Viên Lục Kiếm, hóa sinh kiếm cưu.

Kiếm cưu vừa xuất, dường như khắc chế biến hóa vô cùng của đối phương. Bất kể đối phương sử dụng Tiên cổ gì, cũng không chịu nổi một đòn dưới kiếm cưu này, dần dần Dư Tắc Thành chiếm được thượng phong.

Đúng rồi, đối phương sử dụng Tiên cổ, thuộc họ trùng, kiếm cưu của mình thuộc họ chim, mà chim ăn sâu trùng, cho nên sinh ra tương khắc.

Tiên Nhân kia cũng phát hiện ra vấn đề này, sắc mặt của y ngày càng tái nhợt. Rốt cục như đã hạ quyết tâm, thình lình y rống to một tiếng, trên người bạo phát hào quang màu xanh biếc. Trong hào quang này có độc lực vô biên, chiếu rọi tới đâu, vạn vật ở đó lập tức bị hòa tan ăn mòn.

Thình lình y hóa thành một con Cửu Đầu Long, nhìn Dư Tắc Thành quát lớn:

- Hủ Tiên Cửu Độc.

Cửu Đầu Long này đột ngột vỡ nát chín cái đầu. không phải tự nhiên vỡ, mà là bị kỳ độc ăn mòn. Chín loại kỳ độc hòa vào với nhau sinh ra một loại kịch độc vô cùng đáng sợ, Hủ Tiên Cửu Độc.

Lúc này Dư Tắc Thành bừng tinh ngộ, chỉ cần nhìn thấy chín đầu rồng vỡ nát, nghe thấy âm thanh của Hủ Tiên Cửu Độc, mình cũng đã trúng độc. Đây là tiên thuật vô cùng bá đạo, không thể đón đỡ, không thể né tránh.

Kỳ độc của đối phương đánh úp tới, Dư Tắc Thành không biết làm thế nào phá giải. Trong khoảnh khắc này, Long Cửu trong thế giới Bàn cổ của Dư Tắc Thành thình lình gầm to một tiếng, hóa thành bộ dáng Cửu Đầu Long như trước, hút mạnh một cái, lập tức Hủ Tiên Cửu Độc này bị y hấp thu hết sạch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.