Hai Chân Nhất Thần Quân liếc nhìn nhau, lộ vẻ mừng rỡ như điên dại. Hào quang kia rơi xuống một tên Kim Đan Chân Nhân phía sau bọn chúng, vốn y có hình dáng là một thiếu niên, nhưng trong hào quang này dần dần hóa thành một lão nhân y phục sặc sỡ.
Trong lúc người này biến thân, trên không trung có vô số tiên âm vang dậy, hết sức dễ nghe, khiến cho người ta say mê không dứt. Vô số hoa tươi từ trên không roi là tà, chạm vào bất cứ vật gì lập tức tan rã, hào quang vạn đạo, khiến cho người ta không thể trông rõ phương hướng.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Tổ sư hạ giới thật ư, hay, hay lắm...
Sau đó hắn quay đầu về phương xa, trong một sơn cốc ở xa đồng thời cũng xuất hiện tiên quang tiên âm như vậy.
Lần trước đại chiến Tâm Kiếm Thiền Tông, bị Tiên Nhân phi thăng của liên minh Lục Kiếm gây ra nhiễu loạn Thời Không, làm cho tổ sư năm đại kiếm phái không thể hạ giới. Cuối cùng chỉ có Hoằng Tiêu Tổ Sư hạ giới, đồng quy ư tận cùng phân thân Đế Thích Thiên.
Tuy rằng bọn Dư Tắc Thành không biết tổ sư trên Tiên Giới là cảm giác thế nào, nhưng lần này vừa xuất phát lên đường, thình lình trong Tổ Sư Đường tự động bay ra bốn pho pháp tượng, toàn là pháp tượng mang theo lần trước. Xem ra bọn họ tỏ ra áy náy vì lần trước không thể hạ giới tham gia chiến đấu, cho nên lần này chủ động bay ra khỏi Tổ Sư Đường.
Trong trận chiến này, Dư Tắc Thành đã dặn dò Đại đệ tử Tiểu Tam đích thân phụ trách ở sơn cốc ấy, chuẩn bị sẵn sàng pháp trận thinh tổ sư giáng lâm. Chỉ cần tổ sư đối phương giáng lâm, tổ sư Hiên Viên kiếm phái cũng sẽ giáng lâm, cho nên Dư Tắc Thành mới tỏ ra kiêu ngạo, hiu hiu tự đắc như vậy.
Tổ sư Nghệ Xạ Khoái kiếm tông sau khi giáng lâm bèn nhìn tiên quang ngũ sắc ở xa xa, lắc lắc đầu, nói với hai tên Chân Nhất Thần Quân đang quỳ trước mặt.
- Các ngươi không biết, đây là sát cục. Trên thế giới Thương Khung này, thực lực của ta chỉ có cảnh giới Phản Hư mà thôi, lại không có ưu thế về tốc độ, tới đây tức là có đi không về.
- Ôi... Nhưng dù là vậy, ta cũng phải trở về, không thể giống như bọn họ, hoàn toàn quên đi xuất thân của mình. Chết thì chết, bất quá là luân hồi một lần nữa...
Dứt lời, lão quay sang nhìn ba pho tượng còn lại:
- Các vị huynh đệ, duyên giữa chúng ta đã dứt từ đây, tái kiến!
Dứt lời giơ tay ra, một đạo hào quang bay ra, ba pho tượng kia tức thì vỡ nát.
Sau đó lão nhìn qua mấy chục đệ tử quỳ phía sau mình:
- Các ngươi trốn hết đi. hãy tự lo cho mình, hy vọng tương lai sẽ có một ngày chúng ta có thể khôi phục lại, đi đi!
Dứt lời, lão thi triển tiên thuật, lập tức một trận hào quang bắn ra, đám tu sĩ cuối cùng của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông hóa thành hào quang mười hai sắc bay ra bốn phía. Đáng tiếc Dư Tắc Thành đã bày sẵn cạm bẫy trùng trùng ngoài ngàn dặm. chiêu này không có hiệu quả gì.
Lúc này trên quảng trường chỉ còn lại hai Chân Nhất Thần Quân, một Nguyên Anh Chân Quân, còn có Tiên Nhân hạ giới và Dư Tắc Thành.
Tiên Nhân hạ giới kia không thèm liếc Dư Tắc Thành lấy một lần, chỉ nhìn về phương xa cao giọng quát:
- Xin hỏi vị Tiên chủ nào hạ giới, dám đánh cùng ta một trận chăng?
Xa xa truyền đến một thanh âm, thanh âm này bất nam bất nữ, bén nhọn kéo dài:
- Quả nhiên là Khánh Chu tiên hữu. ta đã đoán là ngươi. Trong Tứ Tiên, chỉ có ngươi còn tâm huyết, chịu đứng ra vì đám đồ tử đồ tôn.
Khánh Chu Tổ Sư nói:
- Nếu không hạ giới sẽ bị bọn hậu bối phi nhổ muôn đời, không ngờ là Trí Bảo Tiên hữu, xem ra ngươi vẫn canh cánh bên lòng vì lời trêu chọc thái giám của ta năm xưa...
Trí Bảo Tổ Sư ư? Lưu Quang Thuấn Tức kiếm mà Dư Tắc Thành học năm xưa là do Trí Bảo Tổ Sư sáng chế. ông là đệ tử thứ ba của Trung Hùng Tổ Sư Vương Âm Dương, chính là một vị thái giám, cho nên mới có giọng nói bất nam bất nữ, sắc bén the thé như vậy. Không ngờ sau khi trở thành Tiên Nhân, giọng ông vẫn không thay đổi.
Trí Bảo Tổ Sư là vị phi thăng tổ sư thứ mười ba của Hiên Viên kiếm phái. Năm xưa lúc Hiên Viên kiếm phái hung thịnh, ông là một trong tám vị tổ sư phi thăng theo Trung Hùng Tổ Sư Vương Âm Dương.
Cuộc đời Trí Bảo Tổ Sư đã trải qua muôn vàn gian khổ, từ nhỏ đã hưởng thụ vinh hoa phú quý, sống quãng đời thiếu niên đắc chí. Trong lúc tinh thần phấn chấn, trời giáng tai họa bất ngờ, gia đạo lụn bại khiến ông lâm vào bước đường cùng, trải qua biết bao gian khố, biết bao mặn nồng ấm lạnh chốn nhân gian. Cuối cùng không thể lấy mất mà nhìn thân nhân chết đói chết rét, không thể không tự cung, tiến vào hoàng cung làm thái giám.
Sau khi Trí Bảo Tổ Sư tiến vào hoàng cung, lúc này mới bước lên con đường tu tiên. Sau nhân duyên đưa đầy, ông được ban cho Trung Hùng Tổ Sư Vương Âm Dương làm nô lệ, theo tổ sư đi lại khắp thiên hạ. Hai người vừa là thầy trò cũng vừa là bằng hữu, ban đầu Trí Bảo Tổ Sư dẫn dắt Trung Hùng Tổ Sư luyện võ, sau Trung Hùng Tổ Sư dẫn Trí Bảo Tổ Sư tu tiên, xác lập quan hệ thầy trò, suốt đời đi theo, cùng nhau phi thăng Tiên giới.
Đặc điểm kiếm pháp mà ông lưu lại chính là mau, âm, độc, chuẩn. Bởi vì là thái giám sáng chế, cho nên mang theo khí tức âm nhu hung tàn.
Trí Bảo Tổ Sư nói:
- Đó đã là chuyện quá khứ, không đáng để nhắc tới. Dù sao ngươi cũng sắp sửa đọa lạc phàm trần, làm người lần nữa, Ai gia tha thứ cho ngươi.
Khánh Chu Tổ Sư nói:
- Cũng không biết giữa chúng ta ai sẽ là người sa đọa phàm trần. Lên đi, hai ta đều là người lấy khoái kiếm thành danh Tiên Giới, chúng ta hãy so thử xem kiếm ai nhanh hơn.
Trí Bảo Tổ Sư đáp:
- Như vậy xem ra Ai gia đã chiếm phần hơn. nơi đây không phải là Tiên Giới, ngươi
không có khả năng gia tốc vô hạn. Chúng ta hãy vào Thanh Minh đánh một trận, như vậy mới công bằng với ngươi. Yên tâm đi, ta sẽ hạ thủ nhẹ nhàng một chút, để ngươi ít chịu đau đớn.
Khánh Chu Tổ Sư bật cười ha hà:
- Lại giở trò thương xót già vờ, sợ chúng ta chiến đấu vạ lây tới phàm nhân chứ gì? Hãy nhớ chúng ta là Tiên Nhân, bọn chúng là người, bất quá chỉ là loài trùng kiến yếu ớt tới cực điểm, loài trùng kiến chỉ cần giẫm một cái là có thể giết chết một bầy, không cần để ý tới chúng.
Trí Bảo Tổ Sư nói:
- Nếu ngươi không quan tâm vậy hạ giới để làm gì?
Khánh Chu Tổ Sư nghe vậy trầm ngâm một lúc, sau đó mới nói:
- Ta cũng không biết, tuy rằng bọn chúng cũng là trùng kiến, nhưng vẫn là con cháu hậu bối của ta. có lẽ là ta không muốn chúng bị người khác giày vò ức hiếp.
Trong lúc còn đang nói. Hai vị tổ sư chậm rãi bay lên không, bay về phía Thanh Minh, nháy mắt hóa thành hai đạo hào quang nhảy vào Thanh Minh, biến mất không thấy. Hai người bọn họ đều lấy khoái kiếm xung hùng Tiên Giới, hiện tại tới nhân gian đánh một trận lại càng nhanh.
Dư Tắc Thành quay đầu nói với ba người giữa quảng trường:
- Được rồi, tất cả đã đi, chỉ còn lại mấy người chúng ta. Lên đi, bọn họ đang chiến đấu, chúng ta cũng tử chiến một trận.
Tên Chân Nhất Thần Quân cầm đầu cười nói:
- Chuyện ấy đã hẳn. chúng ta chờ ngươi đã lâu. Sư đệ, khởi động đi!
Tên Chân Nhất Thần Quân kia chợt thét to, khiến cho cả động phủ sơn môn Nghệ Xạ Khoái kiếm tông chấn động. Tất cả đệ tử Luyện Khí kỳ, tôi tớ người hầu chưa kịp thoát khỏi động phủ này lập tức nổ tung thân thể, hóa thành sương máu.
Sương máu sôi trào, khiến cho cả động phủ sơn môn này nhanh chóng hóa thành một không gian kỳ dị.
Tên Chân Nhất Thần Quân cầm đầu lên tiếng nói:
- Ha ha. Diệt Độ Chân Quân, hiện tại nơi này đã tự thành một giới, ngươi không thể nào giẫm chân lên mặt đất, không thể triệu tập phi kiếm thập giai. Đây chính là mồ chôn của ngươi, chúng ta đã chuẩn bị sẵn mộ phần.
- Chúng ta hy sinh động phủ sơn môn, bồi táng theo ngươi, ngươi có cảm thấy hài lòng?
Tên Chân Nhất Thần Quân kia lại nói:
- Hãy nhìn đại trận kiếm cưu của các ngươi đã bị chiến thuật bầy ong của chúng ta công kích, hoàn toàn không còn sức chống đỡ.
- Đại trận kiếm cưu của các ngươi quả nhiên rất mạnh, một người bị thương, trăm người chia sẻ, cùng sống cùng chết. Ưu điểm này quả thật là vô địch, nhưng nó cũng có thể biến thành khuyết điểm chí mạng của các ngươi.
- Kiếm cưu ngàn người khó có thể quay đầu, đệ tử phái ta có chừng ba ngàn, đâu đâu cũng thấy, chẳng khác bầy ong, chết bao nhiêu cũng không thành vấn đề. Nhưng kiếm cưu của các ngươi chỉ cần một người bị thương, trăm người cùng chịu, dần dần thương nhỏ thành thương lớn, cũng là lúc các ngươi chịu diệt vong.
- Cho dù kiếm cưu có hùng mạnh tới đâu cũng không thể công kích bầy ong rải rác nhiều như vậy, dần dần chúng ta sẽ giết mòn các ngươi cho tới chết.
- Mà ngươi lại không thể xuất ra pháp bảo thập giai, chết trong đại trận của chúng ta, từ nay về sau Hiên Viên...
Hai tên Chân Nhất Thần Quân này kẻ xướng người họa, lớn tiếng phân tích, tỏ ra đắc ý vô cùng.
Thật ra hành động của chúng là vì che giấu chuyện khác, để phân tán sự chú ý của Dư Tắc Thành. Tâm điếm chân chính của chúng là tên Nguyên Anh Chân Quân sau lưng.
Tên Nguyên Anh Chân Quân kia đang đứng bất động nhìn Dư Tắc Thành, trong ống tay áo y giấu một mũi thần tiễn. Mũi tên này dài chừng một thước, không có lông đuôi, toàn thân có màu vàng đất, giống như làm bằng đồng. Thật ra tên này không phải kim loại, không phải đá. mũi tên ba ngạnh hình tam giác có thể đâm thúng vạn vật, chính là Hậu Nghệ Thần Tiễn, mũi thần tiễn thứ ba, cũng là mũi cuối cùng.