Bọn Dư Tắc Thành tới diễn võ trường, ai nấy bắt đầu luyện tập võ nghệ. Dư Tắc Thành có mặt ở đây. mọi người tự nhiên cố gắng biểu diễn một phen, kẻ có sức lực thì ném tạ. người nhanh nhẹn linh hoạt lên Mai Hoa thung đối chiến. Kẻ giỏi quyền pháp đánh mộc nhân, người giỏi cước pháp đá bao cát, kẻ biết Thiết Sa chưởng đánh bao mạt sắt, cảnh tượng vô cùng nhiệt náo.
Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. luyện một lúc bắt đầu nổi hứng so tài. Trong đó có hai đệ tử đánh với nhau, nfười trong võ đạo ai cũng thích, lập tức mọi người làm thành một vòng tròn reo hò cổ vũ cho hai người bên trong.
Người này ra, kẻ kia vào. cuối cùng Lâm Diệp Hồng đứng ở giữa sân, nhận khiêu chiến. Trong số đệ tử thủ hạ của Dư Tắc Thành. Lâm Diệp Hồnag võ công cao nhất, tiếp theo chính là Đô Du Tử và Phó Cương, kế nữa chính là Câu Liên Tam Ưng. Câu Liên Tam ưng tinh thông một bộ công phu hợp kích, nếu như bọn họ hợp kích cùng nhau, có thể chống được ba người Lâm Diệp Hồna và Đô Du Tử, Phó Cương.
Những người này đánh với nhau. Dư Tắc Thành đứng bên cạnh quan sát. Đám cao thủ trước kia trong mắt hắn. hiện tại xem ra ai nấy đều sơ hở chồng chất, hắn phát hiện ra nếu mình vào sân đấu. nhất định có thể đánh bại bọn họ. Chuyện khác không nói, lần đó phóng xuất cương khí đánh chết Đàm Nhị Lang quả thực chính là vô địch, cái gì chân khí vòng bảo vệ, cái gì bảo giáp mộc thuẫn, tất cả đều bị hắn đâm thủng đánh nát. Đáng tiếc lần đó chỉ là tùy cơ đánh ra một đòn. chỉ có sử dụng chiêu Ngũ ổ Phác Thực mới có thể phóng xuất chân khí, về sau muốn tùy ý phóng xuất ra lại không thể làm được. Nhìn một hồi, Dư Tắc Thành đi đến một góc không người. rút bảo kiếm Cương Ngọc ra bắt đầu tự luyện tập. tùy ý bổ chém chặt đâm.
Dư Tắc Thành múa may bảo kiếm, toát ra hào quang lập lòe. khiến cho không ít đệ tử quay đầu lại nhìn thoáng qua. lập tức có người bĩu môi. Kiếm pháp của Dư Tắc Thành không biết là kiếm pháp gì, chỉ là khoa tay múa chân, trong mắt những người này chẳng khác nào trẻ con chơi đùa. không khỏi trong lòng cảm thấy khinh bỉ.
Hiện tại Dư Tắc Thành đặt toàn bộ tâm tư trên thân kiếm, trường kiêm nơi tay thuần khiết như ngọc, giống như là cánh tay mình kéo dài. Dư Tắc Thành tùy ý múa may bảo kiếm, không hề có chiêu thức gì cả. chỉ là đem những gì minh tưởng tượng, chứng kiến, suy nghĩ thông qua múa kiếm phát huy ra.
Múa may một lúc. Dư Tắc Thành biến đổi kiếm chiêu, lấy kiếm thay đao. xuất ra từng chiêu Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao mà minh nhớ được. Hổ Dược Sơn Lâm. Hổ Đoạn Thiên Môn. Nộ Hổ Khiếu Sơn. Ngũ Hổ Phác Thực.
Lúc đầu mỗi một chiêu còn rất cứng nhắc, kiếm chiêu rất nhiều khuyết điểm, không thể liền lạc, nhưng hiện tại Dư Tắc Thành đã trải qua năm lần biến hóa đoán thể, cương hóa trái tim. thân thể đã phi thường dũng mãnh, hai cánh tay có được sức lực hai ba ngàn cân. động tác lại linh hoạt. Những động tác người bình thường khổ luyện mười năm cũng không làm được, hắn chỉ cần tiện tay đã có thể hoàn thành.
Dần dần bộ Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao này bắt đầu trở nên thuần thục vô cùng trong tay Dư Tắc Thành. Bộ đao pháp này bất quá chỉ có hai mươi mốt chiêu, lấy hổ làm tên. cương mãnh vô cùng. tất cả đều là chiêu số giết người. không có chiêu nào lưu thủ, toàn là chiêu tất sát dốc hết toàn lực ứng phó. Dư Tắc Thành luyện không bao lâu đã trở nên thuần thục vô cùng. một tiếng hổ gầm vang lên.
Ngũ Hổ Phác Thực phóng xuất cương khí, hình thành năm con mãnh hổ thật lớn đánh về phía trước. Tất cả vật thể trong phạm vi bốn trượng trước mặt, bất kể là giá để binh khí hay là tường viện bằng đá, trúng một đao này lập tức bị đao khí cắt ra, tất cả đứt làm hai đoạn.
Dư Tắc Thành thu kiếm, đổi chiêu, đổi thành Thanh Tùng kiếm pháp mà Sư bá tìm được cho mình. Kiếm pháp này là kiếm pháp tuyệt thế của võ lâm đại phái Trấn Viễn phái, tốn hai trăm lạng bạc mới có thể mua được.
Dư Tắc Thành bắt đầu luyện tập bộ kiếm pháp này, bộ kiếm pháp này chú trọng nguy nan bất động, sừng sững như tùng bách, kiếm pháp thâm sâu hơn mấy lần so với Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao. Nhưng Dư Tắc Thành luyện qua một lần, phát hiện ra một vẻ gì đó không hợp với tâm ý của hắn.
Dư Tắc Thành lại chuyển sang kiếm pháp khác, hóa thành một quyển bí tịch Cuồng Phong kiếm pháp trong trí nhớ. Đây là bộ kiếm pháp do Bán Biên Thiên Tịch Quyển Tháp Khắc Lạp Mã Can.,là đạo tặc Kinh Châu, dạy cho đám mã tặc thủ hạ của mình, được truyền bá rộng rãi.
Dư Tắc Thành thi triển kiếm pháp như bay múa, chỉ trong chốc lát đã khống chế thuần thục, mỗi kiếm chém ra cuồng phong nổi lên bốn phía, đá chạy cát bay. Sau đó Dư Tắc Thành lại thay đổi Thiên Tử kiếm pháp, quả nhiên kiếm pháp này cũng không thích hợp với hắn. Cuối cùng hắn thay đổi Nhiên Tâm kiếm pháp, kiếm pháp này chú trọng một đòn bạo phát, ngươi chết ta sống, có đi không về, quả nhiên kiếm pháp này lại thích hợp với hắn.
Dư Tắc Thành múa xong bộ kiếm pháp này, lập tức có cảm giác đắc tâm ứng thủ. Đột nhiên hắn bừng tỉnh ngộ, hắn thích những loại đao kiếm pháp như Ngũ Hồ Đoạn Mồn Đao, Cuồng Phong kiếm pháp, chỉ có loại kiếm pháp đao pháp hào sảng dũng mãnh như vậy, chỉ có loại công phu cứng rắn như vậy mới có thê phù hợp với tâm cảnh của mình. Đại trượng phu trường kiếm nơi tay, tự mình làm chủ vận mệnh của mình, rút đao mau một chút, không uổng tuổi thiếu niên, Dư Tắc Thành vẫn chậm rãi diễn luyện ở chỗ này. Dần dần luân phiên sử dụng Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao, Cuồng Phong kiếm pháp. Nhiên Tâm kiếm pháp. Lúc đầu còn có thể nhìn ra lộ số, sau ba bộ công pháp dung hợp lại với nhau, khiến người khác không thể nhìn ra lộ số vốn có của chúng nữa.
Hiện tại Dư Tắc Thành lại khôi phục tình trạng khoa tay múa chân chém bố loạn xạ như trước, nhưng trong mắt một ít người sáng suốt, lập tức phát hiện ra kiếm pháp này đã khác với trước kia. Mỗi một kiếm đều có đi không có về, linh hoạt, sắc bén vô cùng, ra tay không chút lưu tình, khí thế kinh người.
Giữa sân là Lâm Diệp Hồng và Đô Du Tử hai người đang quyết đấu, cuối cùng Lâm Diệp Hồng xuất ra một chiêu Tàn Lang trảm do mình khổ tâm nghiên cứu mười năm sáng chế ra, rốt cục đánh rớt bảo kiếm Đô Du Tử. thắng trận đấu này.
Tuy rằng trên mặt Lâm Diệp Hồng không lộ vẻ gì. nhưng trong lòng y lại mừng như mở hội. Rốt cục mình đã thắng được Đô Du Tử một cách nhẹ nhàng, ở phân đà Sơn Hồ. không, trong huyện thành Sơn Trúc, sợ rằng không ai là đối thủ cùa mình.
Lâm Diệp Hồng cảm thấy thỏa thuê màn nguyện, sáu tuổi y đã luyện kiếm, mười ba tuổi giết người, vất vả ba mươi năm, lúc này mới đạt tới công lực như vậy. Theo chiều hướng như vậy, mười năm sau y có thể tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, không khỏi không nhịn được muốn cất tiêng gào thét.
- Lúc này y mới phát hiện mình thắng bốn phía không có tiếng vỗ tay, nhìn lại tất cả mọi người đang nhìn về hướng khác, không ai đế ý y và Đô Du Tử chiến đấu.
Lâm Diệp Hồng không khỏi giận dữ trong lòng, nhìn theo ánh mắt mọi người.
chỉ thấy Dư Tắc Thành đang múa may loạn xạ, y chỉ lắc đầu, trong lòng thầm thở dài một tiếng.
Nhưng nhìn một lúc. Lâm Diệp Hông xanh cả mặt. trường kiếm bất giác rời tay rơi đánh keng một tiếng trên mặt đất, y hoàn toàn trở nên ngây ngẩn. Một chiêu mà y khổ công mười năm sáng chế, hiện tại trong tay Dư Tắc Thành chi cần tiện tay là có thể xuất ra, lập tức sững ra tại chỗ, hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.
Dư Tắc Thành múa may trường kiếm Cương Ngọc, dần dần dung hợp ba bộ kiếm pháp lại làm một, hóa thành công phu kiếm pháp cùa riêng mình. Thật ra cao thủ Tiên Thiên cũng không phải dễ dàng dung hợp kiếm pháp, nhưng Dư Tắc Thành lại làm được, giống như trong cõi vô minh có bàn tay âm thầm dẫn đường cho hắn, duy trì ủng hộ hắn. Dưới sự chỉ dẫn âm thầm lặng lẽ này, Dư Tắc Thành thuận lợi dung hợp được ba loại kiếm pháp.
Dần dần Dư Tắc Thành cảm giác được là cái gì duy trì ủng hộ hắn, chính là Huyết Yến Chi Tâm cương hóa vô cùng. Mỗi một nhịp đập của nó như đang chỉ dẫn phương hướng rõ ràng.
Dư Tắc Thành thu kiếm, nhớ tới những lời thi từ cổ mà mình thích, không nhịn được cao giọng quát:
- Tay trái dắt chó vàng, tay phải nâng chim ưng xanh. Đầu đội mũ gấm, thân khoác áo lông cừu, Thiên kỵ binh xông ra sườn núi. Vì muốn báo đáp toàn thành nên đi theo quan thái thú.
Tự tay bắn hổ, bắt chước chàng Tôn. Hơi men đầy ngực gan dạ tăng thêm, tóc mai điểm sương, có hề chi?! cầm cờ tiết tới Vân Trung, biết ngày nào mới dùng như Phùng Đương thuở trước? Muốn kéo dây cung tròn vành vạnh như trăng; nhìn về Tây Bắc, bắn sao Thiên Lang.(Đây là bài Giang thành tử - Mật Châu xuất liệp (Giang thành tử - Đi săn ở Mật Châu) của Tô Thức - Tô Đông Pha)
Trong đầu quay cuồng những lời thơ cổ, bất chợt Dư Tắc Thành đã tìm được Kiếm Đạo của mình. Đó chính là dứt khoát không hối hận, hung tàn như mãnh hổ, thế công mạnh mẽ như cuồng phong. Mỗi một đòn đều phải dốc hết toàn lực. không oán không hối, vậy mới không phụ kiếp này.
Kiếm pháp của Dư Tắc Thành tuy đơn giản ấu trĩ như vậy, nhưng trường kiếm bắt đầu thỉnh thoảng phát ra cương khí. Cương khí này theo mỗi chiêu mỗi thức của Dư Tắc Thành khuếch tán ra ngoài, mặt đất dần dần xuất hiện vết kiếm, tất cả mọi vật xung quanh dưới kiếm khí vô hình này hoàn toàn vỡ nát. Tạ đá dùng luyện tập võ nghệ dày hai thước bằng đá xanh cứng rắn, lại thêm vòng sắt ba tấc bên trên, bị cương khí quét qua một lượt, lập tức bị chém ra thành mấy mảnh giống như đậu hủ.