Tiên Ngạo

Chương 230: Chương 230: Lấy một đánh năm






Lập tức có một người nổi giận, chính là kẻ vòng trước không phải đấu, vốn y Trúc Cơ đã tám năm, học được bảy bộ Hiên Viên kiếm thuật, lúc này nhìn thấy Dư Tắc Thành tỏ ra ngông cuồng như vậy lập tức ngự kiếm bay lên, tấn công về phía Dư Tắc Thành.

Bốn người còn lại không ai động, bọn họ không muốn mang tiếng liên thủ cùng người khác, ngoài ra cũng không muốn trúng kế dụ địch của Dư Tắc Thành. Chỉ có mình kẻ kia tính tình kích động mới trúng kế chia rẽ của Dư Tắc Thành.

Người nọ điều khiển ba đạo kiếm quang màu tím, hóa thành một cự trảo giữa không trung giống như chim ưng giương vuốt chộp về phía Dư Tắc Thành, chính là Kiếm Ngưng Lão.

Trong khoảnh khắc cự trảo màu tím kia sắp sửa chộp trúng. Dư Tắc Thành mới ngẩng đầu lên xuất kiếm. Lập tức mười hai thanh Kim Dực kiếm bay ra tổ chức phán kích điên cuồng về phía địch nhân. Hai người cách xa nhau không tới mười trượng, kiếm quang màu vàng phủ rợp trời, mười hai thanh phi kiếm điên cuồng vũ lộng, trong nháy mắt đã xuất ra hàng chục kiếm, mỗi một kiếm như vậy đều mang theo sáu đạo Canh Kim kiếm khí, khiến cho kiếm khí tung hoành khắp chốn.

Chỉ trong thoáng chốc, kiếm thức biến đổi, từ trăm hóa mười, mười hóa tám, tám hóa bốn, bốn hợp nhất. Hàng trăm kiếm nháy mắt đã hợp lại thành một đạo cầu vồng màu vàng chói.

Cầu vồng màu vàng vắt ngang không trung, va chạm vào cự trảo màu tím của đối phương. Lập tức một tiếng nổ vang, cự trảo tan nát nhưng cầu vồng không hề dừng lại vẫn tiếp tục tấn công với tốc độ như trước. Người kia chưa kịp có phản ứng gì, cả người lẫn kiếm bị cầu vồng do hàng trăm đạo kiếm quang hóa thành đánh cho tan nát.

Trong nháy mắt y tan xác, ba người Thành Lam, Lạc Tân Tuyết, tên đệ tử thắng trận cuối cùng đồng thời ngự kiếm bay lên. Bọn họ đang chờ đợi giờ phút này, chờ sau khi Dư Tắc Thành đánh chết địch nhân đầu tiên, thu hồi kiếm thế cùng nhau phát động công kích mạnh nhất của mình.

Trên người Thành Lam hiện ra bốn đạo kiếm quang Phong Vũ Lôi Điện, bốn thức kiếm pháp điên cuồng tập kích. Tên đệ tử nọ kiếm quang hóa thành nhiều đóa kiếm hoa màu xanh lam, chém tán loạn về phía trước lẫn sau người Dư Tắc Thành.

Lạc Tân Tuyết khẽ động ngón tay xuất ra một đạo Tử Tiêu Nguyên Quang Thần Lôi to bằng ngón tay. Sau khi bắn ra đạo thần lôi đầu tiên, hai tay nàng lại bắn ra một lượt mười đạo Tử Tiêu Nguyên Quang Thần Lôi màu vàng. Mười đạo thần lôi màu vàng đan xen như mắc cửi phóng về phía Dư Tắc Thành.

Hết thảy công kích của bọn họ đã tính toán trên cơ sở rằng Dư Tắc Thành vừa đánh chết cường địch, vừa xuất ra một đòn công kích mạnh mẽ như vậy ắt phải có khoảnh khắc ngưng khí đình trệ. Nhưng không ngờ sau khi Dư Tắc Thành đánh ra một kiếm vừa rồi lại hoàn toàn không nghỉ lấy hơi ngược lại kiếm quang càng đi nhanh hơn nữa, Thân Kiếm Hợp Nhất. Kiếm quang màu vàng của hắn liên tục chớp lóe hào quang, lấy khí thế hủy thiên diệt địa quét mạnh về phía bọn họ.

Nháy mắt cả ba người chỉ đánh vào khoảng không, Dư Tắc Thành đối diện với Thành Lam. Bốn kiếm Phong Vũ Lôi Điện của Thành Lam vang lên tiếng nổ ầm ầm, thì ra nháy mắt đã bị Dư Tắc Thành phá tan. Y muốn lui lại nhưng cả trước lẫn sau người y lúc này toàn là kiếm khí màu vàng.

Tử Tiêu Nguyên Quang Thần Lôi của Lạc Tân Tuyết quá nửa bay trượt vào không trung, số còn lại va chạm vào kiếm quang màu vàng của Dư Tắc Thành. Lập tức có tiếng nổ ẩm ẩm vang lên, Lạc Tân Tuyết cảm thấy vui mừng nhưng sau đó chợt giật mình kinh hãi. Kiếm quang màu vàng rợp trời đã xuất hiện trước người nàng trong chớp mắt, nàng không thể không điều khiển Lôi Quang phi kiếm của mình ngăn cản Dư Tắc Thành phản kích.

Kiếm thế màu xanh lam của tên đệ tử kia cũng hoàn toàn lạc không, đồng thời y cũng chợt thấy trước mắt sáng ngời, phi kiếm màu vàng của Dư Tắc Thành đã tới trước người y, bức y phải xuất ra kiếm quang màu xanh lam chống đỡ thế công của Dư Tắc Thành.

Nháy mắt Dư Tắc Thành lấy một đánh ba, mười hai thanh phi kiếm vây khốn ba người bọn họ hình thành mứa kiếm chém về phía đối phương như bão táp mưa sa.

Lạc Tân Tuyết vất vả ngăn cản, mưa kiếm này càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng nhanh nhẹn, chỉ trong vài lần hô hấp mà tưởng chừng như đã rất lâu. Nhưng nàng biết đối phương đã sắp kết thúc, công kích mãnh liệt như vậy nhất định là hắn đã sử dụng bí pháp gì đó thuộc loại bộc phát cuồng bạo. Cho nên chỉ cần trụ vững trong khoảng thời gian này mình ắt thắng không sai.

Bất chợt phi kiếm đối phương như chững lại, công lâu không thắng ắt có sai sót, rốt cục kiếm thức đối phương yếu đi, cơ hội phản kích đã tới. Lạc Tân Tuyết đang chuẩn bị phản công, bất chợt mưa kiếm của Dư Tắc Thành bạo phát lần thứ hai, khoảnh khắc chững lại vừa rồi chỉ là mẹo dụ địch, khi đối phương chuẩn bị phản kích chính là lúc lộ ra sơ hở. Dư Tắc Thành chỉ chờ có khoảnh khắc này, bạo phát thế công càng ngày càng mãnh liệt.

Lập tức thế phòng ngự của Lạc Tân Tuyết không còn chịu được, bị phi kiếm của Dư Tắc Thành công phá. Tuy rằng nàng đã vận khởi Huyền Hồn Giáp nhưng chỉ cần trúng một kiếm vào người lập tức toàn thân đau đớn, sau đó Canh Kim kiếm khí va vào người nàng bùng nổ. Thân thể Lạc Tân Tuyết nháy mắt bị xẻ ra làm mấy mảnh, chết tại đương trường.

Dư Tắc Thành vứt hồ cầm, ngự kiếm giết chết một người, sau vài lần hô hấp lại đánh chết một người nữa. Lúc này hồ cầm đã chỉnh dây xong, hắn nhanh chóng lùi lại dùng chân hất hồ cầm lên chộp lấy, miệng hát vang:

- Lên núi trông ngàn dặm, nhớ xưa lòng thảnh thơi. Lời ai chưa quên họa, ma diệt thành trần ai.

Theo từng câu hát của Dư Tắc Thành, thần thông Nhiên Huyết khới động, hàng ngàn hàng vạn lỗ chân lông trên người hắn đồng thòi phun ra một luồng sương máu. Theo đó tất cả máu huyết toàn thân Dư Tắc Thành nháy mắt như bùng cháy, chân nguyên lực tăng lên điên cuồng, gần như bùng nổ. Dưới trợ lực ấy mưa kiếm của hắn lại càng trở nên mãnh liệt

điên cuồng.

Phong Vũ Lôi Điện của Thành Lam dần dần không còn chịu được, dường như y định xuất ra chiêu thức gì đó nhưng hơi do dự. Trong khoảnh khắc y còn do dự này hết thảy đã không còn cần thiết nữa, cho dù y có thể thay đổi hết thảy pháp thuật kiếm thuật mà mình biết cũng không còn cơ hội phóng xuất nữa. Bởi vì Dư Tắc Thành nắm lấy khoảnh khắc do dự của Thành Lam, sát khí lạnh lẽo tứ bề ập tới làm cho toàn thân Thành Lam lạnh toát như vừa lọt xuống hố băng. Mưa kiếm cuồng bạo của Dư Tắc Thành chợt dừng lại, nháy mắt ngưng kết hóa thành một đạo kiếm quang màu vàng rất lớn, tiếp tục chém tới với khí thế như dời non lấp bể, bùng nổ đòn công kích hùng mạnh nhất. Lập tức đạo kiếm quang này xuyên qua ngực Thành Lam sau đó nổ tung trong cơ thể y, giết chết Thành Lam ngay tại chỗ.

Tên đệ tử không biết tên kia, trong khoảnh khắc Dư Tắc Thành chém chết Thành Lam bất chợt buông bỏ hết thảy phòng ngự bản thân mình, chỉ vào Dư Tắc Thành quát lớn:

-Phá!

Sau đó y điểm ra một cái, một cột sáng màu lam bắn thẳng ra, chính là chiêu Nhân Uẩn Viên Quang Thứ của Kiếm Quang Ngục. Cột sáng này bắn ra nhanh như chớp giật, có muốn né tránh cũng không kịp, nháy mắt xuyên qua tim Dư Tắc Thành, khiến cho ngực hắn xuất hiện một lỗ thủng bằng ngón cái, máu tươi lập tức phun ra tung tóe.

Người này buông bỏ hết thảy phòng ngự xuất ra một đòn sau cuối, sau đó lập tức bị Kim Dực kiếm như bão táp mưa sa phân thây thành nhiều mảnh. Chỉ trong mười mấy lần hô hấp bốn địch nhân nhất nhất chết dưới tay Dư Tắc Thành.

Ngực Dư Tắc Thành phun máu, bất quá chỉ sau vài lần hô hấp đã ngừng lại, vết thương xuyên tim như vậy nếu là người khác hẳn phải chết không sai nhưng đối với Dư Tắc Thành vốn có được Huyết Yểm Chi Tâm chỉ là thương thế nho nhỏ mà thôi. Nhưng hắn vẫn thu hồ cầm lại, bình tâm tĩnh khí như sắp lâm đại địch, nhìn Cốt Luân Tề Văn xa xa tự nãy giờ vẫn không nhúc nhích:

- Được rồi, giờ chỉ còn lại hai ta có thể đánh một trận rồi.

Cốt Luân Tể Văn nói:

- Dư thúc, người nghỉ ngơi một lúc đi đã...

Dư Tắc Thành đáp:

- Không nghỉ được, nếu nghỉ nói không chừng ta lại trúng thêm không biết bao nhiêu kiếm trùng của ngươi. Ngươi cũng biết cách gạt người sao, hãy mau mau kết thúc là hơn.

Dứt lời bảy vị trí bụng, đùi, cánh tay, cổ trên thân thể Dư Tắc Thành nổ bôm bốp bảy lần liên tiếp. Trong trận chiến vừa rồi, Cốt Luân Tề Vãn đã phóng kiếm trùng ra bảy lần, chậm rãi thấm vào cơ thể Dư Tắc Thành.

Kiếm trùng này đáng sợ ở chỗ vô ảnh vô hình đánh vào thân thể đối phương, vận chuyển theo kinh mạch, hấp thu chân nguyên của đối phương, dần dần lớn mạnh, sau đó bạo phá.

Vừa rồi Dư Tắc Thành sử dụng thần thông Nhiên Huyết kích thích huyết dịch toàn thân, gia tăng chân nguyên cho cơ thể, phát hiện ra có bảy vị trí trong thân thể mình có dấu hiệu của sinh mạng. Cho nên hắn dùng Canh Kim kiếm khí đâm vào thân thể, dẫn động lực tiềm phục của kiếm trùng, phá giải kiếm thuật tất sát của Cốt Luân Tề Văn.

Hai người đứng đối diện. Dư Tắc Thành dùng dáng vẻ kẻ cả lão thành nói:

- Tề Văn này, ngươi có thể có được hôm nay, ta rất lấy làm mừng, xem ra quyết định khi trước của ngươi là chính xác. Phụ thân ngươi, Cốt Luân Vọng Thiên Đại ca dưới suối vàng sẽ kiêu ngạo vì ngươi.

Lúc Dư Tắc Thành nói chuyện, vừa nhắc tới cốt Luân Vọng Thiên. Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật của hắn lập tức khởi động, thừa lúc tâm thần Cốt Luân Tể Văn nghe tên phụ thân mình khẽ run lên, phụ vào thânyV. Nháy mắt toàn bộ suy nghĩ, tất cả những gì nghe thấy của Cốt Luân Tề Văn xuất hiện trong cảm ứng của Dư Tắc Thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.